Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Siêu Thứ Nguyên Kết Nối Không Gian

Chương 81: Gia đình Kamado




Chương 81: Gia đình Kamado

Ánh mặt trời đã dần khuất bóng, giống như là điềm báo cho một ngày nữa sắp kết thúc. Dưới cái lạnh giá tới từ cơn bão tuyết, có hai cái đầu nhỏ đang lấp ló đằng sau căn nhà bình dị. Nếu để ý kỹ sẽ phát hiện, đó lại là những đứa bé, thoạt nhìn còn chưa quá mười tuổi. Bọn chúng tuy ăn mặc quần áo rất phổ thông, nhưng mà bên trong mỗi con mắt to tròn, đều đang không ngừng phát ra từng tia hy vọng mãnh liệt.

Sau khi đảo mắt vòng quanh khoảng sân phía trước, một trong hai đứa trẻ đã vội vã đóng lại cánh cửa, nhằm tránh cho gió lạnh thổi thẳng vào nhà. Không kịp bận tâm tới mấy bông hoa tuyết bám trên đỉnh đầu, cả hai lập tức đẩy nhanh bước chân, tranh thủ thông báo tình huống với mẹ của mình.

Dõi theo tầm mắt của bọn chúng, có thể thấy một thiếu phụ tuổi ngoài ba mươi, đang mang lấy vẻ mặt ôn nhu, ngắm nhìn các thành viên trong gia đình. Từ bề ngoài trông vào, nữ nhân hiện khoác lên mình bộ Kimono màu tím cổ truyền, tô đậm thêm vẻ đẹp của một người hiền thê lương mẫu. Có lẽ quanh năm sinh sống nơi núi cao, do đó nước da nàng trông vô cùng trắng mịn, điều mà lẽ ra không nên tồn tại ở độ tuổi này.

Bên cạnh chỗ ngồi của thiếu phụ, hiện giờ còn đặt một chiếc nôi nhỏ mười phần thủ công. Thứ kia liên tục đu đưa qua lại, nhẹ nhàng ru ngủ cho cậu con trai út vừa mới tập bi bô. Ở một góc gần đó, có hai đứa trẻ khác đang chăm chú nướng lấy mấy củ khoai rừng, thức ăn chính của cả nhà vào buổi tối này.

Nghe được tiếng các con đang đến gần, Kamado Kie vội vàng quay đầu, không nhịn được mở lời, hỏi thăm vấn đề bản thân đang lo lắng.

- Anh trai hai đứa vẫn chưa về hay sao?

Đối diện với ánh mắt mong chờ tới từ mẹ mình, cô bé nhìn qua lớn hơn một chút đã chạy thẳng lên, nắm chặt lấy bàn tay nàng an ủi.

- Con không nhìn thấy gì hết mẹ à! Ngoài kia hiện giờ toàn là tuyết trắng mà thôi.

- Nhưng mà mẹ cứ yên tâm đi! Anh Tanjiro giỏi như thế, chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu.

Lặng lẽ gỡ xuống đồ vật trên đầu con gái, Kie khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên gương mặt tròn bụ bẫm trước mắt. Chứng kiến cô bé đang run lên vì lạnh, lại phát hiện cậu con trai đằng kia cũng có biểu hiện tương tự. Nàng lập tức dìu dắt hai đứa nhỏ, ngồi vào gần kề lò sưởi bên này. Sau khi hoàn thành xong hết thảy, thiếu phụ mới thấp giọng, nói ra suy đoán của mình.

- Hẳn là Tanjiro mải mê giúp đỡ người dân trong thị trấn rồi. Bây giờ trời đã dần tối, hy vọng nó đừng có đánh liều quay về, bằng không sẽ vô cùng nguy hiểm.



Khi đề cập đến đây, Kie bỗng chốc lại nghĩ tới người chồng quá cố. Còn nhớ lúc đó cũng là vào một đêm đông, Kamado Tanjuro đã liều mình chống lại con gấu khổng lồ, chỉ vì bảo vệ cho vợ và sáu đứa con được an toàn. Vào thời điểm sắp sửa t·ừ g·iã c·õi đ·ời, người đàn ông đáng kính vẫn kịp thời múa lên vũ điệu “Hinokami Kagura” một hình thức lưu truyền của “Hơi thở Ánh mặt trời”. Bởi vì tận mắt quan sát toàn bộ quá trình trên, đứa con trai trưởng trong nhà là Tanjiro, bắt đầu có sự chuyển biến rất rõ rệt.

Bị ảnh hưởng mạnh mẽ tới từ hỏa ý chí bên trong vũ điệu kia, cậu nhóc tự giác áp đặt lên bản thân những mục tiêu cực kì khắc nghiệt. Ngoại trừ mỗi ngày chăm chỉ vào rừng đốn củi, sau đó đốt chúng thành than làm kế mưu sinh cho cả nhà. Cùng với đó, Tanjiro còn là một người rất chu đáo, luôn biết quan tâm đến tất cả thành viên trong gia đình. Mặc dù hiện tại vẫn là một thiếu niên, thế nhưng có thể nói, cậu bé bây giờ chẳng khác gì trụ cột chống đỡ lấy mẹ và các em.

Ngày hôm nay, Tanjiro đi xuống thị trấn cũng giống như bao lần khác. Cõng trên lưng mình một giỏ chất đầy than đen, cậu nhóc thầm hy vọng có thể đổi về thật nhiều thứ tốt, khi mà thời điểm lễ tết đang cận kề. Tuy nhiên người xưa vẫn thường nói, “biết con đâu bằng mẹ”. Kie thừa hiểu, tấm lòng nhiệt huyết của con trai là lớn như thế nào. Đã có rất nhiều lần, thằng bé vì trợ giúp người khác mà quên mất đi những việc cần phải làm. Mặc dù lo sợ Tanjiro sẽ có lúc ăn thiệt thòi, thế nhưng nữ nhân vẫn cứ giữ im lặng, đơn giản là bởi, nàng muốn nó trở thành một người tốt mà thôi.

Sau khi được mẹ nhắc nhở, Hanako thoáng chốc giống như đã nghĩ ra điều gì đó. Chỉ thấy hai má của cô gái nhỏ nhanh chóng phồng lên, thoạt nhìn trông rất buồn cười. Đi kèm với động tác trên, con bé còn tranh thủ dùng giọng nói manh manh, liên tục thủ thỉ với mẫu thân đang ngồi sát bên.

- Hay là lần kế mẹ để con đi cùng anh ấy nhé! Có con ở bên cạnh canh chừng, tin là sẽ không xảy ra tình huống thế này đâu.

Vốn dĩ còn đang yên lặng tận hưởng nhiệt độ ấm áp, Shigeru ngay lập tức tỏ vẻ hoảng hốt, khi nghe chị gái nhắc tới chủ đề kia. Không kịp suy nghĩ thêm nhiều, cậu bé vội vàng góp lời, giống như đang lo sợ sẽ mất đi phần của mình vậy.

- Mẹ à, nên để con đi sẽ hay hơn. Dù sao thì chị Hanako cũng đâu thể so sánh với con, nếu xét về khoảng sức lực cơ chứ.

- Này... Này... Thằng nhóc đáng ghét, không cho phép tranh giành với chị nhé! Em hiện vẫn còn nhỏ, tốt nhất hãy ở nhà chăm sóc cho tiểu Rokuta kìa nha.

Đối diện với Shigeru còn đang đắc ý về sự thông minh của mình, Hanako dĩ nhiên chẳng chịu thua kém rồi. Cô gái nhỏ vừa nói chuyện, vừa dùng ngón tay chỉ vào vị trí mà em trai út đang ngủ, như để cố tình đẩy người đối diện ra khỏi cuộc cạnh tranh lần này. Ở chiều ngược lại, Shigeru nào có phải dạng đơn giản gì, hắn vội vàng phản bác, đồng thời còn lén lút nhìn về phía mẹ mình.

- Hừ hừ! Em có thể giúp anh Tanjiro cõng lấy giỏ than, trong khi đó chị lại làm được điều gì nào?

- Em đang xem thường chị đó hả? Nói cho em biết nhé, chị bây giờ đã học được cách tính toán tiền bạc rồi. Nếu để chị ở cùng anh Tanjiro, chúng ta sẽ chẳng lo sợ bị thua lỗ khi mua bán đâu.



- Chị đã sai rồi! Em mới là người họp ý nhất với anh Tanjiro cơ.

- Ăn nói lung tung! Phải là chị mới đúng!

Cứ như vậy, cả hai nhanh chóng lao vào nhau, không ngừng cù nhây lấy đối phương, nhằm mục đích chọn ra người thắng lợi sau cùng. Tuy nhiên những đứa trẻ ngây thơ không biết là, bên cạnh bọn chúng vẫn còn tồn tại một người khác có cùng chung m·ưu đ·ồ.

- Mẹ ơi, con nghĩ bản thân mới là nhân tuyển thích hợp nhất để trợ giúp anh Tanjiro. Hiện nay con đã quen thuộc với việc vào rừng đốn củi, sắp tới liền có thể học theo anh ấy cách đốt than nữa. Đến lúc đấy cả nhà chúng ta sẽ có thêm rất nhiều thu nhập đó nha.

Theo lời nói trên, một trong hai đứa nhỏ đang nướng khoai từ nãy tới giờ đã lên tiếng, trình bày rõ ưu thế mà mình có. Chỉ thấy thằng bé này nhìn qua giống Shigeru đến năm phần, thậm chí nếu so với anh trưởng trong nhà, con số kia còn cao hơn rất nhiều. Vẫn là làn da trắng mịn cùng với đôi mắt to đặc trưng, Takeo chính là nam đinh lớn thứ hai của gia đình.

Bởi vì khi xưa nghịch ngợm, cậu nhóc vô tình lưu lại vết sẹo trên trán anh trai. Do đó khi hiểu chuyện, thằng bé luôn cảm thấy áy náy về điều này. Nhằm bù đắp lỗi lầm kia, chỉ cần là chủ đề có liên quan đến Tanjiro, Takeo sẽ lập tức nhảy vào, ủng hộ đối phương một cách vô điều kiện.

- Hi hi! Em bắt đầu học xấu rồi nha! Ai đời làm anh mà lại đi thừa cơ như vậy chứ.

Ngồi bên cạnh lò nướng, thành viên cuối cùng trong nhà cũng đã cất tiếng, xem như chính thức đánh lên dấu chấm tròn cho cuộc thảo luận. Nàng gọi là Nezuko, người chị cả ôn nhu nhưng đôi khi cũng rất nghiêm túc. Do được kế thừa nét đẹp tới từ mẹ mình, tuy vừa mới hơn mười tuổi, vậy mà cô bé đã sớm phô bày ra mười phần mị lực. Có thể nói, ngoại trừ Tanjiro, Nezuko chính là người có trọng lượng nhất trong lòng các anh chị em. Điều này rất dễ dàng được chứng minh, khi mà Takeo đã vội vã cúi thấp đầu, sau khi nghe cô nàng kia nhắc nhở.

- Em nói thật mà! Rõ ràng hai đứa nó còn nhỏ, làm sao hỗ trợ cho anh Tanjiro tốt bằng em nha.

Tuy rất sợ chị gái, thế nhưng khi nghĩ tới sự vui vẻ những lúc đi cùng anh trai, Takeo lập tức có thêm mấy phần sức lực. Chứng kiến thằng nhóc này mặc dù không dám nhìn thẳng mình, lại vẫn cố gắng làm ra đáp trả. Nezuko chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng chỉ điểm đường sáng cho nó.

- Mấy đứa thật là ngốc quá mà! Ai được đi xuống thị trấn, hoàn toàn là do anh Tanjiro quyết định nha. Mẹ của chúng ta tuy có thể góp ý nhưng tuyệt sẽ không cưỡng ép đâu. Con nói có đúng không mẹ?



Kỳ thật, Kie sớm có thể ngăn cản các con tranh luận. Tuy nhiên khi chứng kiến bọn trẻ hoạt bát như vậy, thiếu phụ bỗng cảm thấy nội tâm cực kì an ổn. Giống như Nezuko vừa nói, kể từ lúc Tanjiro trưởng thành, nàng rất ít lần can dự vào việc làm của nó. Đây là thái độ tin tưởng mà một người mẹ dành cho con trai mình, đứa trẻ luôn kiên cường và cũng vô cùng hiểu chuyện.

- Con nói không sai! Hôm nay sở dĩ mẹ ngăn cản mấy đứa đi theo Tanjiro, bởi vì thời tiết quá xấu mà thôi. Về sau nếu điều kiện tốt hơn, các con có thể tự do thỉnh cầu anh trai nếu muốn.

Nhận được câu trả lời ngoài dự liệu, Takeo đã không nhịn được nhảy bật dậy, hô to lên tràn đầy thống khoái.

- Hoan hô mẹ! Mẹ là tuyệt vời nhất!

- Được rồi, không cần nịnh mẹ làm gì! Bây giờ thời gian cũng đã muộn, mấy đứa nên dọn đồ ăn ra đi nào! – Gõ nhẹ lên đầu Takeo, thiếu phụ nhẹ giọng thúc giục các con hành động.

- Để con làm cho!

Không chờ Kie trả lời, Nezuko đã chủ động đảm nhận nhiệm vụ này. Cẩn thận chừa ra một phần khoai nướng cho anh trưởng, số còn lại nàng đều mang lên, trực tiếp bày biện ra bàn ăn. Bởi vì Rokuta vẫn còn say giấc, do đó mọi người rất tự giác nhỏ tiếng, tránh cho vô tình đánh thức thằng bé.

Trông thấy sắp sửa dùng bữa, phía bên kia Hanako và Shigeru cũng thôi không náo trò nữa. Trên thực tế, hai đứa nhóc này đã nghe lén toàn bộ những gì mẹ mình vừa nói. Hiện giờ cả bọn đều đang bận tâm, suy nghĩ phương pháp nhằm dụ dỗ anh trai đâu.

Cứ như thế, cả nhà bắt đầu tận hưởng khoảnh khắc ấm áp nhất trong ngày. Mặc dù chỉ bao gồm những món ăn giản đơn, tuy nhiên ẩn chứa trong đó là toàn bộ sự gắn bó, tới từ cái được gọi là tình thân. Tuy nhiên khi mà bữa tối còn chưa qua được một nửa, bất ngờ có biến cố mới phát sinh, cắt ngang bầu không khí hạnh phúc này.

Không biết từ lúc nào, ngoài trời liên tục nổi gió to, với vô số tiếng hú rít gào, đập thẳng lên từng cánh cửa. Một loạt âm thanh “binh binh” do v·a c·hạm phát ra, khiến cho bối cảnh hiện tại lại càng thêm khủng bố. Đối mặt với tình huống này, cả Hanako và Shigeru đều đã bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Mặc dù trong lòng khá lo lắng, nhưng nhằm tránh có điều xấu ảnh hưởng đến mẹ và các em, Nazuko vội vàng buông xuống cái bát trong tay, tranh thủ hướng về phía cửa chính mà đi.

- Để con sang đó xem thế nào! Mọi người cứ việc ăn tiếp đi.

Chứng kiến bóng lưng con gái mỗi lúc một xa, không hiểu vì sao, Kie bỗng chốc lại cảm thấy nặng lòng. Thiếu phụ cứ luôn có cảm giác, một điều gì đó sắp sửa đến với gia đình mình. Trong lúc tâm trạng rối bời, nàng hốt hoảng rời khỏi bàn ăn, hấp tấp chạy theo phía sau Nezuko.

- Con gái chậm một chút! Chờ mẹ đi cùng với!