Chương: Hắc Ám Giáo Đình
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
“Ừng ực!” Ở cửa, Charles muốn chạy trốn nuốt nước bọt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chỗ dựa lớn nhất của anh ta là Phệ Hồn Ma, ngay cả Phệ Hồn Ma của anh ta cũng bị Mạc Phàm khống chế, rõ ràng là anh ta không phải đối thủ của Mạc Phàm.
Nếu không đi, có khả năng anh ta muốn chạy cũng không chạy được.
Anh ta vốn định nhân cơ hội Mạc Phàm hành châm chữa bệnh rời đi, ai biết vẫn bị Mạc Phàm phát hiện.
- Mạc tiên sinh, anh ta là ai thế?
Hứa Bình nhíu mày liếc mắt nhìn Charles một cái, tò mò hỏi.
Vừa rồi Charles luôn miệng nói Mạc Phàm là kẻ lừa đảo, thiếu chút nữa cô cũng bị Charles lừa, bắt đầu hoài nghi Mạc Phàm.
Hiện giờ Mạc Phàm chữa khỏi cho cha mẹ cô, đây là minh chứng tốt nhất rồi.
Mạc Phàm là thật, chắc chắn tên Charles này là tên lừa gạt.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nói đơn giản chuyện ở thành phố Đông Hải.
- Hóa ra là như vậy.
Lúc này Hứa Bình mới hiểu ra, đôi mắt nhìn về phía Charles tràn đầy giận dữ.
- Tự anh nói, hay là?
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn Charles chăm chú, ý niệm hơi động.
Hai đạo hắc khí hình rắn lập tức há to miệng, bộ dạng như muốn nuốt Charles vào bụng.
Charles thấy hắc khí hình rắn làm động tác tấn công, sắc mặt thay đổi, cơ thể không tự chủ được run rẩy.
Anh ta từng tận mắt nhìn thấy Phệ Hồn Ma cắn nuốt linh hồn người khác, không phải người kia bị cắn nuốt sạch linh hồn mà chết, mà vì không chịu nổi thống khổ Phệ Hồn, dùng tay mình bóp chết mình, có thể nghĩ ra đau đớn đến mức nào, anh ta không muốn thống khổ như thế!
- Tôi nói, tôi là người của Hắc Ám Giáo Đình, tôi đến đây vì trang viên Viên gia.
Charles vội vàng nói.
- Hắc Ám Giáo Đình?
Mạc Phàm nhướn mày.
Trái lại hắn đoán được là trang viên Viên gia, ẩn nấp bên cạnh Hứa Bình, hơn phân nửa là muốn trang viên.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến Hắc Ám Giáo Đình, hắn vốn tưởng rằng Charles là người của Thần Điện, ai biết lại xuất hiện tổ chức này.
- Hắc Ám Giáo Đình?
Hứa Bình lặp lại mấy chữ này, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
- Cô biết Hắc Ám Giáo Đình sao?
Mạc Phàm nhận thấy Hứa Bình kỳ lạ, hỏi.
- Ừm, trong phòng sách của chồng có quyển nói, Hắc Ám Giáo Đình do một đám tín đồ giáo đình sa họa sáng lập ở Bắc Âu, mới sáng lập không lâu liền tụ tập một đám thành viên tà ác và cường đại, tổ chức này thường xuyên lấy người sống hiến tế, phần lớn tín đồ là phần tử điên cuồng, là một đám vô cùng khó chơi lại đáng sợ, thực lực không dưới Thần Điện.
Hứa Bình giải thích.
Bình thường cô thích đọc sách, trong phòng sách Viên gia có ghi lại về Hắc Ám Giáo Đình.
Đây là thế lực tuyệt đối không thể đắc tội, người bị Hắc Ám Giáo Đình nhìn chăm chú, đều bị thủ đoạn khó mà tưởng tượng hành hạ đến chết.
Lúc trước cô tưởng rằng Hắc Ám Giáo Đình là Viên gia bịa ra, ai biết Charles là thành viên của Hắc Ám Giáo Đình, nói như vậy, tính chân thật của quyển sách kia lớn hơn nhiều.
- Lần này phiền phức rồi, vậy mà Hắc Ám Giáo Đình nhìn trúng trang viên?
Hứa Bình lo lắng nói.
Một Lâm gia đã đủ đáng sợ, cô từ chối Lâm Khuynh Thiên, đưa trang viên cho Mạc Phàm, chắc chắn Lâm gia sẽ không từ bỏ ý đồ, hiện giờ lại có thêm thế lực càng đáng sợ hơn.
Mạc Phàm chỉ hơi nhíu mày, sau đó khôi phục như thường.
Trái lại Charles thấy Hứa Bình hơi sợ hãi, sợ hãi trên mặt anh ta lập tức biến mất, thay vào đó là kiêu ngạo.
- Nếu biết Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi, còn không nhanh giao trang viên ra đây, chỉ cần hai người thành thật giao trang viên ra, còn nói xin lỗi tôi, tôi sẽ không so đo chuyện hôm nay của hai người.
Charles vênh mặt hất hàm sai khiến nói.
Nếu Mạc Phàm không biết Hắc Ám Giáo Đình, quả thật anh ta sợ Mạc Phàm, dù sao nghé con mới đẻ không sợ hổ.
Nhưng người biết càng nhiều, sợ hãi cũng càng nhiều.
Thực lực của Mạc Phàm trên anh ta, nhưng anh ta không tin Mạc Phàm mạnh hơn đạo sư của anh ta, lại càng không tin một mình Mạc Phàm dám đắc tội Hắc Ám Giáo Đình bọn họ.
Mạc Phàm cười khinh thường, hỏi tiếp:
- Trong trang viên có thứ gì?
Cho dù trang viên Viên gia xây trên long địa, cũng không đến mức khiến Lâm gia và Hắc Ám Giáo Đình nghĩ tất cả biện pháp tranh đoạt, chắc chắn có thứ gì đó.
Charles nhíu mày, lộ ra chút nghi ngờ.
Hứa Bình đã nói cho Mạc Phàm cường đại của Hắc Ám Giáo Đình bọn họ, vậy mà Mạc Phàm không sợ hãi chút nào.
- Tiểu tử, cậu không nghe thấy tôi vừa nói gì sao, cậu không sợ tôi, chẳng lẽ cậu không sợ Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi sao?
- Bảo đạo sư của anh tới tìm tôi lấy trang viên đi, nói với ông ta, tôi ở trang viên đợi ông ta, cút đi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Trong trang viên có thứ gì, hắn nhìn thoáng qua là biết.
Còn Hắc Ám Giáo Đình, trang viên đã họ Mạc, dám đến cướp trang viên, hắn sẽ khiến bọn họ một đi không trở về.
Lâm gia sẽ có kết quả này, Hắc Ám Giáo Đình cũng như vậy.
Ý niệm của hắn vừa động, không để Charles phản ứng kịp, hai đạo hắc khí hình rắn lập tức chui vào trong miệng Charles.
Trong chớp mắt sắc mặt Charles vô cùng khó coi, nhất là đôi mắt, bên trong tràn đầy phẫn nộ, hoảng sợ và tuyệt vọng.
Anh ta tưởng rằng mình thành Ma Pháp Sư rồi, cuối cùng cũng có thể báo thù Đông Hải.
Ai biết anh ta không chỉ không báo được thù, trái lại bị Mạc Phàm chỉnh thảm hại hơn, còn không tốn chút sức.
- Tiểu tử, cậu đợi đó, Hắc Ám Giáo Đình chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Charles tức giận nói.
Anh ta nói xong không dám ở lại, xoay người chạy ra ngoài.
Mới đầu Phệ Hồn Ma Phệ Hồn tương đối chậm, nếu tìm được đạo sư anh ta đúng lúc, vẫn có thể cứu được.
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, làm như không nghe thấy lời Charles nói.
- Mạc tiên sinh, cậu thả anh ta đi như thế, thật sự không sao chứ?
Hứa Bình lo lắng hỏi.
Hắc Ám Giáo Đình không dễ chọc, lúc Hắc Ám Giáo Đình hung hăng ngang ngược, người ở khu vực Bắc Âu không dám ra cửa buổi tối, bởi vì những ai ra cửa đều không thể quay về.
- Anh ta sao?
Mạc Phàm cười khinh thường, căn bản không để trong lòng.
- Cho dù ngàn vạn anh ta, cũng không làm gì được tôi.
Ba đại trưởng lão của Thần Điện đều chết trên tay hắn, Charles thì tính là gì.
Cho dù Charles chạy tới chân trời góc biển, chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn, cũng khiến anh ta chết không toàn thây.Lúc này sắc mặt Hứa Bình mới dịu đi chút, lấy một chuỗi chìa khóa trong túi ra đưa cho Mạc Phàm.
- Lát nữa tôi sẽ bảo người sang tên khế ước mua bán nhà và khế đất cho cậu, đây là chìa khóa trang viên, cậu cầm lấy trước, trang viên là của Mạc tiên sinh, nhưng Mạc tiên sinh vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
Hứa Bình khuyên.
Trang viên này khiến Viên gia nhà tan cửa nát, cha mẹ cô cũng bị bệnh nặng, Mạc Phàm có thể phá giải ma chú ở trang viên hay không, cô cũng không biết.
Mạc Phàm nheo mắt lại, dời mắt nhìn chìa khóa.
Chìa khóa này do khối Hoàng Ngọc mài thành, giống như chìa khóa thời cổ, to hơn những chìa khóa khác một chút, cũng rất dễ thấy, bên trên có khắc ký hiệu nguệch ngoạc.
Chữ khắc trên thứ trấn phủ sao?
Đối với hắn mà nói, khế ước mua bán nhà và khế đất đều không quan trọng, quan trọng là… Chìa khóa này.
Không có chìa khóa này, hắn muốn vào vị trí trung tâm trang viên sẽ hơi phiền phức, chỉ phá trận pháp vốn có mới vào được.
Có thứ này, xem như chiếm được trang viên chân chính.
- Tôi đã biết.
Hắn nhận chuỗi chìa khóa, dặn dò Hứa Bình vài câu liền rời khỏi bệnh viện, chặn chiếc taxi đi về phía Viên Gia Trang.
Một tiếng sau, Mạc Phàm đứng trước trang viên Viên gia, hai mắt hơi nhíu lại.
- Không biết trang viên này có thể mang đến kinh ngạc vui mừng gì đây.
Hắn lấy chìa khóa, đi vào trong trang viên.