Chương: Hấp Thu Võ Đạo
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Mạc Phàm và Phượng Vũ mới rời đi, đám nam tử họ Phùng và Liễu Mị Nhi đi từ một bên khác ra, đôi mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Mạc Phàm và Tiểu Phượng Vũ.
Thấy Mạc Phàm và Tiểu Phượng Vũ sắp rời đi, Liễu Mị Nhi nhíu chặt mày, lấy một thanh linh khí hình thoi màu tím đen ra.
Linh khí này là một bảo vật của Liễu gia bọn họ, do một trăm lẻ tám đạo nguyền rủa thêm vào mà thành, tên là Thiên Vẫn Toa.
Trên người Mạc Phàm có vết thương, lúc này Liễu Mị Nhi sử dụng Thiên Vẫn Toa đối với Mạc Phàm và Phượng Vũ, tỷ lệ giết Mạc Phàm không nhỏ.
Cô ta còn chưa bắn Thiên Vẫn Toa, đã bị nam tử họ Phùng ngăn lại.
- Liễu sư muội, muội điên rồi.
Bọn họ đã đồng ý với Vô Địch sư thúc, sẽ không ra tay với bọn họ, hiện giờ Liễu Mị Nhi bắn Thiên Vẫn Toa, hẳn là Mạc Phàm không sao, khả năng bọn họ bị giết là rất lớn.
- Nhưng cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?
Liễu Mị Nhi nhíu chặt mày, không cam lòng nói.
- Yên tâm đi, không đơn giản như vậy.
Nam tử họ Phùng nhíu mày, nói.
Bọn họ bị hủy phủ đệ, còn mất mặt, đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hôm nay Liễu Mị Nhi ra tay, phía sau phải xem ông ta rồi.
- Phùng sư huynh chuẩn bị làm sao bây giờ?
Liễu Mị Nhi nhướn mày, hỏi.
- Chúng ta đồng ý với Vô Địch sư thúc không ra tay, lần này chúng ta không cần ra tay, nhưng phải khiến Mạc Phàm trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích.
Nam tử họ Phùng hơi híp mắt, cười âm hiểm nói.- Làm sao thế?
Liễu Mị Nhi cảm thấy khó hiểu, tò mò hỏi.
- Liễu sư muội, muội nghĩ xem Phùng gia bọn ta làm gì.
Nam tử họ Phùng cười nói.
Liễu Mị Nhi vốn nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra.
Phùng gia chưởng quản khố phòng của Thần Nông Tông, muốn linh khí từng tháng và đổi bảo vật đều phải trải qua tay Phùng gia.
Nhưng mà…
- Hẳn là tên tiểu tử kia ít khi đi khố phòng đúng không?
Mạc Phàm tiện tay lấy một rương bảo thạch ra, trên người giàu thì khỏi phải nói, hẳn là sẽ không lĩnh tiền tiêu hàng tháng.
- Cậu ta sẽ không đi, nhưng có không ít đệ tử ngoại lai phải đi, như vậy đủ rồi, còn nữa, theo ta được biết, có hai người đi theo Mạc Phàm cùng tiến vào Thần Nông Tông, còn có quan hệ không tệ, Mạc Phàm không đi, không có nghĩa bọn họ sẽ không đi.
Nam tử họ Phùng híp mắt cười nói.
Cho dù hai người bạn kia của Mạc Phàm không đến khố phòng lĩnh tiền tiêu hàng tháng, cũng không là vấn đề.
Một khi vì Mạc Phàm khiến nhiều người tức giận, phiền phức của Mạc Phàm còn ít sao?
- Vậy dùng cớ gì đây?
Liễu Mị Nhi nhíu mày nói.
Nếu không có một cái cớ tốt, sao khiến đệ tử ngoại lai vì Mạc Phàm dẫn tới tức giận.
- Chuyện này đơn giản, tên tiểu tử Mạc Phàm dựng trận hủy phủ đệ của nhiều sư huynh đệ đồng môn còn chưa đủ sao?
Nam tử họ Phùng cười nói.
Chỉ dựa vào những chuyện này, khố phòng có thể lấy quy tắc có cũng được mà không có cũng không sao, khiến những đệ tử ngoại lai khó chịu.
Phải biết rằng khố phòng lĩnh tiền tiêu hàng tháng và đổi đồ đều có không ít quy củ, chẳng qua vì thuận tiện, rất nhiều quy củ đều là biết một chút thôi.
Nếu những quy củ này được nhắc một lần nữa, không chỉ khiến người ta không có lời nào để nói, còn khiến nhiều người tức giận.
Những đệ tử ngoại lai không lấy được tiền tiêu hàng tháng, không đi gây sự với Mạc Phàm thì trách ai.
- Đây đúng là ý kiến hay.
Lông mày Liễu Mị Nhi giãn ra, cười nói.
- Liễu sư muội yên tâm đi, muội có thể đến Lam gia xem Lam Phi sư đệ, nói rõ nguyên do cho Lam gia là được, chuyện kế tiếp giao cho ta.
Nam tử họ Phùng cười nói.
- Được, vậy làm phiền Phùng sư huynh.
Liễu Mị Nhi liếc mắt nhìn nam tử họ Phùng một cái, xoay người rời đi.
…
Một tiếng sau, Mạc Phàm dẫn Tiểu Phượng Vũ về phủ đệ, dẫn Phượng Vũ đến phòng bên cạnh phòng hắn.
Kiếp trước, Phượng Vũ cũng ở phòng này.
Trong phòng.
Phượng Vũ dạo qua một vòng, cuối cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, ngồi giữa chạc cây phong đỏ.
Trong lá cây phong, Phượng Vũ thất thần nhìn phương xa, không biết suy nghĩ gì.
Bên cạnh cửa sổ, Mạc Phàm nhìn Tiểu Phượng Vũ, trong mắt hiện lên chút cảm xúc.
Cây phong đỏ này, là nơi Phượng Vũ thích ở nhất.
Theo Phượng Vũ nói, ngoài cửa sổ nhà cô cũng có một cây phong đỏ như vậy, là mẹ cô trồng.
Nhưng khi người nhà của cô bị tàn sát, cây phong này cũng bị đốt trong lửa.
- Nhớ nhà à?
Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Ừm.
Phượng Vũ gật đầu.
- Đợi ngươi học được võ đạo từ chỗ Vô Địch sư thúc, là có thể đón bọn họ đến Thần Nông Tông, như vậy có thể nhìn thấy bọn họ bất cứ lúc nào.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Hắn để Lương Nguyệt Hoa mang Tiểu Phượng Vũ tới đây, nhìn như hơi tàn nhẫn, nhưng tốt với Tiểu Phượng Vũ.
Hắn có thể đợi một nhà Tiểu Phượng Vũ gặp tai họa ngập đầu rồi ra mặt, khi đó hắn vẫn mang theo Tiểu Phượng Vũ, còn có thể bảo vệ một nhà Tiểu Phượng Vũ một đời hay là Tiểu Phượng Vũ.
Thay vì đợi tới ngày đó, không bằng tìm Tiểu Phượng Vũ sớm một chút.
- Có thể chứ?
Phượng Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn Mạc Phàm hỏi.
- Chỉ cần ngươi đủ mạnh, không có gì là không thể.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, nói.
- Ta sẽ cố gắng học võ đạo với lão gia gia kia.
Trong mắt Phượng Vũ hiện lên tinh quang, hai tay ôm chân nói.
- Lão gia gia…
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Nếu để Vô Địch sư thúc nghe thấy, không biết sẽ tức tới mức nào.
- Ngươi không muốn biết vì sao ta muốn dẫn ngươi tới đây à?
Mạc Phàm nghĩ một lát, hỏi.
- Ngươi không cần nói cho ta biết, ta có thể cảm nhận được, ngươi không có ác ý với ta, lão gia gia kia cũng như vậy.
Phượng Vũ bình tĩnh nói.
Cô có lực cảm ứng rất mạnh từ nhỏ, có thể cảm nhận được thiện ác của một người.
Đám Mạc Phàm không có ác ý với cô, nhất là Mạc Phàm, tuy là lần đầu tiên gặp, nhưng cô có thiện ý rất sâu.
Mạc Phàm dừng cười, không giải thích với Phượng Vũ.
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, đến bên cạnh Phượng Vũ, một tay đặt lên trán Phượng Vũ, một số công pháp nhập vào đầu Phượng Vũ.
- Ta còn có việc phải làm, những chuyện này, nếu ngươi thích có thể thử học, có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta, ta ở ngay bên cạnh phòng ngươi.
Hắn cho Phượng Vũ đều là công pháp, bí kỹ Phượng Vũ thích sử dụng, có một số công pháp là bọn họ hao phí rất lâu mới được.
- Ừm.
Phượng Vũ ngoan ngoãn gật đầu, không rời khỏi cây phong đỏ.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng trở về phòng mình, vào trong phòng tu luyện.
Tuy võ đạo của Vô Địch sư thúc trên người hắn đã được Vô Địch sư thúc lấy đi, nhưng trong cơ thể hắn còn quyền ý của Lam Dương và Lam Phi.
Hắn không loại bỏ những thứ này ra ngoài, vết thương trên người khó mà khôi phục trong một ngày.
Nhưng muốn loại bỏ những quyền ý này cũng không đơn giản.
Nếu quyền ý của hắn mạnh hơn Lam Dương và Lam Phi, tất nhiên không có bất luận vấn đề gì.
Nhưng quyền ý của hắn không bằng hai người.
Trái lại kiếm ý của hắn mạnh hơn hai người một chút, nhưng kiếm ý và quyền ý là hai loại khác nhau, dùng kiếm ý rất khó loại bỏ quyền ý trong cơ thể.
- Làm sao bây giờ?
Mạc Phàm nhíu mày, cảm thấy khó khăn.
Một lát sau, Mạc Phàm nhướn mày, trước mặt hắn xuất hiện một ngọc giản. Ba chữ “Thoát Thai Tuyệt” được khắc bên trên ngọc giản.