Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 698: Danh y hội chẩn, huệ dân trạch phúc




Trần Tiểu Cửu không nói khoác, vị thần thông quảng đại Diệp Ngâm Phong này, cho hắn đủ tự tin, viết một bức thư, sau đó để Diệp Ngâm Phong xử lý xong xuôi mọi việc.

Trần Tiểu Cửu đảo mắt, lại viết một bức thư để Diệp Ngâm Phong chuyển tới cho Trương Nhất Châm, trên bì thư có ghi chú:

- Lệnh đồ giết người, làm nhục tới tên tuổi của thánh y, khiến vạn người phỉ nhổ.

Hắn tin rằng có bức thư này, Trương Nhất Châm sẽ vì danh dự, nhất định sẽ đi xử lý việc này.

Trần Tiểu Cửu viết xong, liền lấy roi thúc ngựa, cử người đi tới kinh thành.

Vương Khải Niên đều thấy rõ tất cả những việc mà Trần Tiểu Cửu làm, vô cùng cảm thán, trong lòng không khỏi càng thêm thán phục Trần Tiểu Cửu.

Vương Khải Niên làm đại chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường đã ba mươi năm, nên kinh nghiệm vô cùng phong phú, điều đáng quý nhất chính là, có sự gia nhập của Vương Khải Niên, thì sẽ có điều kiện tiên quyết biết người biết ta.

Phải biết rằng, dược đường của Lý gia chính là nhờ sự dẫn dắt của Vạn Xuân Đường., bước tới con đường quật khởi, những ý tưởng tuyệt diệu, những tư duy trong đóđều là do Vương Khải Niên thực hiện.

Cái lợi và cái hại của những chủ ý này chỉ có trong lòng Vương Khải Niên biết rõ.

Hơn nữa, Vương Khải Niên nhờ có sự khai sáng cụ thể của Trần Tiểu Cửu, mới phát hiện, Trần Tiểu Cửu bề ngoài nhìn không lỗ mãng, nhưng hắn hoàn toàn có cơ hội để giành cao thấp với Lý gia.

Thứ nhất, của cải thực sự của Trần Tiểu Cửu không hề thiếu thốn như người ngoài và Lý gia vốn tưởng tượng, đương nhiên, Trần Tiểu Cửu coi gã là người mình, nên mới âm thầm nói với gã..

Có đầy đủ tiền bạc để đảm bảo, Trần Tiểu Cửu không sợ Lý gia giảm giá, cho dù có giảm giá, Trần Tiểu Cửu cũng có thể tiêu hao được, không đến mức hốt hoảng chạy trốn.

Thứ hai, Trần Tiểu Cửu có con đường thảo dược của riêng mình, phải biết rằng, toàn bộ ngành buôn lậu thảo dược của Giang Nam, gần như đều bị Lý gia lũng đoạn, hợp tác nhiều năm nay, Lý gia có thể bảo đảm có được thảo dược có chất lượng tốt.

Nếu Trần Tiểu Cửu cũng dùng loại thảo dược buôn lậu đó, trước tiên không nói tới có thể mua được hay không, cho dù là mua được đi chăng nữa, cũng chắc chắn là thảo dược có chất lượng kém.

Nhưng, Trần Tiểu Cửu suy nghĩ rất chu toàn, thảo dược của hắn đều thông qua kinh thành, nhờ sức mua của Diệp Ngâm Phong, tránh đụng chạm tới xe của Lý gia.

Hơn nữa với thể diện của Diệp Ngâm Phong ai dám không mua chứ? Có thảo dược thương nào dám bán giá cao? Đều là lấy giá ưu đãi nhất để cung cấp cho Trần Tiểu Cửu, cứ như vậy, Trần Tiểu Cửu sẽ không bị chặt chém giá.

Thứ ba, Trần Tiểu Cửu có thủy vận của riêng mình, con đường nhập hàng càng nhanh và tiện, lại còn có sự bảo đảm. Nếu so sánh giữa con đường vận chuyển hàng hóa của Lý gia với Trần Tiểu Cửu, thì rõ ràng, Lý gia rơi vào tình thế bất lợi.

Từ khi Trần Tiểu Cửu làm thủy vận, Lý gia rất ít đi con đường nhập hàng của hắn, còn lúc này, Lý gia càng không thể hợp tác với Trần Tiểu Cửu, trời biết tên tiểu tử Trần Tiểu Cửu này liệu có làm lật thuyền của mình, đổ hết thảo dược cho cá không hay không?

Có ba điều then chốt, có thể bảo đảm được tính độc lập của dược đường, ít nhất bảo đảm được sự cạnh tranh công bằng bên ngoài kinh doanh.

Vương Khải Niên nhìn rõ con đường bên trong đó, không khỏi tin tưởng gấp trăm lần, tuy đã sống nửa đời người, nhưng lại nảy sinh ra cái tư tưởng đánh bại chính mình.

Gã muốn thở một hơi, muốn lấy thân phân đại chưởng quỹ của Trần Tiểu Cửu đánh bại Vạn Xuân Đường cái mà đã đại diện cho dược đường của Lý gia mà môt tay mình đã sáng lập lên, như vậy mới có thể diệt trừ được ác khí kia.

Vương Khải Niên và Trần Tiểu Cửu ngồi trong dược đường trang hoàng cổ kính, tuy còn chưa khai trương, chỉ có một vài người phụ nữ chủ yếu vừa tập luyện tốt xong đi qua đi lại, nhưng Vương Khải Niên vẫn có thể ngửi thấy mùi của sự thành công.



Trần Tiểu Cửu cười nhìn Vương Khải Niên, có thâm ý nói:

- Vương thúc, từ hôm nay trở đi, ta lại gọi ông một tiếng là Vương chưởng quỹ rồi.

Vương Khải Niên trong lòng biết, cách xưng hô tuy giống nhau, nhưng về bản chất lại có một sự khác biệt rất lớn, y uống một ngụm tra, cười lạnh nói:

- Trần công tử, bây giờ công tử có thể nói thẳng ra kế hoạch định sẵn trong lòng không?

- Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa nhìn thấy một lang trung nào bước vào! Ta nghĩ ta có cần chiêu mộ một đám người vào không…

Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu nói:

- Vương chưởng quỹ, hiệu thuốc này của ta không giống của Lý gia, căn bản, có thể dùng một câu trong binh pháp: " tập trung ưu thế binh lực, chiếu cố sở trường khắp nơi, tiêu diệt sức lực của kẻ thù".


Thấy vẻ kinh ngạc lộ ra trên mặt của Vương Khải Niên, Trần Tiểu Cửu nói:

- Thực không dám giấu, lần này ngoài thánh thủ y đạo Trương Nhất Châm được mời đến ra, những lang trung khác, ta đều trả giá cao, còn có tám vị cao thủ y đạo mời đến từ kinh thành, tám vị lang trung này, tuy kém nhiều so với Trương Nhất Châm, nhưng, y thuật không hề kém hơn Vạn Thọ Sơn.

Trần Tiểu Cửu lần lượt đọc tên của tám vị lang trung.

Vương Khải Niên nghe xong, không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt không tự tin nói:

- Trần công tử, công tử…công tử sao làm được vậy? Tám vị lang trung này không phải chỉ dựa vào tiền bạc mà có thể mời tới được.

Trần Tiểu Cửu cười đầy thâm ý, chỉ lên trời, cười nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

- Vương chưởng quỹ lại quên rồi sao? Ở trên ta có người mà.

Vương Khải Niên cao hứng gật đầu:

- Có tám vị cao thủ này, nhất định có có hội tranh giành cao thấp với Lý gia.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Không phải tranh giành cao thấp, mà là phải tiêu diệt Lý gia hoàn toàn.

Hắn đắc ý đứng dậy, thong thả bước nói:

- Bước thứ nhất này, chính là rút củi dưới đáy nồi! Ta đã bàn bạc với tám vị cao thủ y đạo này rồi, bọn họ sẽ lựa chọn những lang trung có tư chất tốt làm đồ đệ, để tăng cường sức mạnh.

Vương Khải Niên nghe xong, không khỏi hết hồn, vỗ tay tán dương: Đây thật là diệu kế rút củi đáy nồi.


Có mánh lới này, những lang trung lớn nhỏ muốn vươn lên của Hàng Châu, ai nỡ bỏ qua cơ hội này chứ? Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo làm tăng thêm y thuật.

Trong số hơn hai trăm lang trung của mấy chục hiệu thuốc bắc của Lý gia, e là cũng không chịu nổi sự mê hoặc lớn lao này, muốn tới bái tám vị lang trung này làm sư phụ?

Kể từ đó, có thể lập tức thu nạp được một số lang trung cao minh của Hàng Châu về dưới trướng, mà sự đào thải lại hoàn toàn là một số ngụy lang trung.

Thông qua sự đào thải này, các hiệu thuốc của Lý gia liệu còn có mấy lang trung có tiếng ở lại chứ?

Trần Tiểu Cửu lại cười nói:

- Hơn nữa, Vương chưởng quỹ, những lời không nên nói, hừ hừ…cũng là tính thực sắc.

Hắn giơ tay chỉ vào những cô gái đang đi qua đi lại, thần bí nói:

- Ông thật đơn thuần cho rằng những cô gái này chỉ là để thu hút dân chúng tới mua thuốc thôi sao?

Vương Khải Niên ngây người, Trần Tiểu Cửu lại cười xấu xa nói:

- Thật ra những cô gái quyến rũ này, cũng là để làm đẹp mắt các lang trung! Các lang trung một loạt đều giả bộ thanh cao, không thèm tới thanh lâu, tự xưng quân tử, thật ra trong xương tủy đều là một lũ háo sắc.

- Bây giờ, ta đưa những người phụ nữ trong thanh lâu này lắc lư trước mắt họ, để lộ ra sự mê hoặc của eo thon, mông đầy của họ, ta muốn xem xem, những cô gái đẹp như vậy, sự hấp dẫn tới cực điểm như vậy, có lang trung nào không vui thích từ trong tim chứ?

Vương Khải Niên không ngờ Trần Tiểu Cửu có thể thể nhìn mọi thứ thấu triệt như vậy, trong đó y không nói ra những lời xấu hổ.

Tuy tuổi tác của y đã cao, nhưng nhìn thấy những cặp mông nở, bộ ngực to như vậy, bên tai lại nghe thấy những thanh âm ngọt ngào, trái tim y cũng trở nên trẻ trung, năng động hơn.

Trần Tiểu Cửu lại nói:


- Hơn nữa, ta có một cách nghĩ " danh y hội chẩn" và " huệ dân trạch phúc".

Vương Khải Niên do dự nói:

- Cái này giải thích thế nào?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Cái gọi là "danh y hội chẩn" chính là chuyên nhằm vào những người có tiền! Chỉ cần anh có bạc, không tiếc tiền, thì có thể được hưởng sự hội chẩn của các danh y nổi tiếng, bệnh tình chẩn đoán chắc chắn là chuẩn xác hơn nhiều lần so với một lang trung bình thường khác, tin chắc sẽ có nhiều người có hứng thú.

Vương Khải Niên nghe vậy, liên tục gật đầu, trong lòng nghĩ ngợi một lát, lại hỏi:

- Thế " Huệ dân trạch phúc" là có ý gì?


Trần Tiểu Cửu nói:

- Cái này là nhằm vào những người nghèo khổ coi thường bệnh tật.

Lại thở dài một cái, rồi nói;

- Đất Hàng Châu tuy phồn hoa, nhưng lại rất khinh thường bệnh tật, những người nghèo khổ không có tiền mua thuốc nên phải chết.

Vương Khải Niên thở ra một cái rất mạnh, nghi vấn nói:

- Trần công tử, lẽ nào công tử muốn miễn phí cho dân chúng? Như vậy cho dù công tử có núi vàng, cũng như bọt biển, hơn nữa, những người giả danh lừa bịp rất nhiều, nhân cơ hội này mà lợi dụng, vàng thau lẫn lộn, có điều tra, cũng không tra ra được, việc này, ta tuyệt không đồng ý.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu, cười nói:

- Ta tuy có tấm lòng Bồ Tát, cũng không làm việc si ngốc như vậy, muốn được đền đáp, nhất định phải trả giá.

- Ý của ta là, những người dân nghèo khổ không có tiền mua thuốc, ta đã nghĩ ra nhiều biện pháp thích đáng, chỉ cần bọn họ không phải là hạng người trộm cắp gian trá, không phải là tội đồ làm bậy, không phạm phải tội ác, ta có thể sắp xếp cho họ làm cu li ở bến tàu của ta, hoặc có thể sắp xếp họ làm công cho Chu gia, cũng có thể tìm kế sinh nhai ở Phan gia! Nếu vẫn chưa đủ, ta sẽ tập trung những người nhàn tản này, mở một tửu lầu, giúp họ sống qua ngày.

- Đương nhiên, những dân chúng có được tư cách như vậy, nhất định phải có trên năm hộ lương dân bảo đảm cho họ, chứng minh sự nghèo khó bần cùng của họ, và phải có tác phong trong sạch.

Vương Khải Niên nghe tới đây, trong lòng thầm lắc đầu, buồn bã nói:

- Tiểu Cửu, " danh y hội chẩn, ta giơ cả hai tay đồn ý, nhưng còn "huệ dân trạch phúc", ta lại vô cùng lo lắng, như vậy tuy sẽ giành được lòng người, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, thần bí nói:

- Vương chưởng quỹ, nói thật với ông, Tiểu Cửu ta không ham tiền, cuộc đời ta chỉ xem trọng một chữ "tình" này, ai gây nguy hiểm tới người thân của ta, bạn bè của ta, ta sẽ phản kích lại hắn kịch liệt, xử lý hắn.

- Mà Lý gia, lại dám động vào ta, chọc giận ta, chỉ cần có thể đánh bại họ, ta sẽ thấy thỏa mãn, về dược đường này, ta chỉ cần bảo đảm không thua lỗ, có quyền làm việc thiện, cớ sao lại không làm chứ?

Vương Khải Niên kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, nhất thời không biết người này thông minh hay là ngu ngốc, một mặt vừa liều mạng kiếm tiền, một mặt lại liều mạng tiêu đi.

Người như vậy, trong cuộc đời y, chưa từng gặp qua.

Hai người châu đầu ghé tai, thương lượng một lúc lâu , viết ra một kế hoạch, thống nhất kế hoạch " danh y hội chẩn" và " huệ dân trạch phúc" xong, sáng sớm hôm sau, Trần Tiểu Cửu liền để quân đoàn Anh Mộc đi loan tin.

Vừa sang canh ngọ, sóng to gió lớn liền ập xuống, hai cương lĩnh này trở thành đề tài sôi nổi của dân chúng đầu đường cuối ngõ.

Còn Trần Tiểu Cửu không nói rõ với Vương Khải Niên, rằng kế hoạch " huệ dân trạch phúc" này, hắn còn suy tính sâu xa hơn, nhìn xa hơn nữa.

Chỉ là, thời khắc quan trọng chưa tới, cho nên không thể nói ra.