Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 697: Châm ngôn của đời ta




Tuy Trần Tiểu Cửu từng nói là có người trong cung, tuy Trần Tiểu Cửu đối xử rất tốt với Vương Khải Niên, nhưng từ trong thâm tâm của Vương Khải Niên, vẫn không dám hy vọng xa vời vào một người ngoài như Trần Tiểu Cửu, có thể tận tâm tận lực cố hết sức tìm cho y được thứ độc cóc Tây Vực vô cùng khó kiếm này.

Thế nhưng, nhìn thấy độc cóc Tây Vực vô giá đặt ngay trước mắt, con tim yên ắng đã lâu của Vương Khải Niên bỗng run lên kịch liệt.

Khi thì giống như cơn sóng biển mãnh liệt mênh mông, lúc lại như trận cuồng phong trút xuống, y quỳ trên mặt đất, kích động thở ra, tim đập như tiếng trống vang.

Mặc cho Trần Tiểu Cửu lôi kéo thế nào, Vương Khải Niên cũng không thể đứng dậy nổi.

Cho tới khi Vương Đông Hải bước vào, phát hiện Vương Khải Niên đang quỳ trên mặt đất, quá sợ hãi, mới vội vàng đỡ Vương Khải Niên dậy, đợi khi gã kinh ngạc nghe được cái tin rằng Trần Tiểu Cửu đã tìm thấy độc cóc Tây Vực, Vương Đông Hải lại quỳ sụp xuống.

Hai cha con vô cùng vui mừng, đội ơn Trần Tiểu Cửu.

Nhưng Trần Tiểu Cửu sợ Tào công công biết được cái tin này, lại dặn dò đi dặn dò lại nói:

- Vương thúc, độc cóc Tây Vực tuy ta tìm được cho ông, nhưng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài là do ta tìm được, bằng không sẽ có rất nhiều phiền phức.

Thấy Trần Tiểu Cửu nhắc nhở trịnh trọng như vậy, cả nhà Vương Khải Niên đều nhớ kỹ, sau đó, Vương Khải Niên dẫn Vương Đông Hải, Trần Tiểu Cửu đến trước mặt vợ mình, nói lại một lượt về việc độc cóc Tây Vực cho bà nghe.

Vợ của Vương Khải Niên đã sớm tuyệt vọng, nghe được tin này, ánh mắt sáng lên, vô cùng hưng phấn ngất đi, vừa rồi cảm xúc mới ổn định lại.

Vương Khải Niên cảm ơn Trần Tiểu Cửu rất nhiều, Trần Tiểu Cửu nói:

- Vương thúc, thuốc dẫn đã tìm thấy rồi, việc không nên chậm trễ, ông mau đi hốt thuốc cho thím đi chứ?

Vương Khải Niên nói:

- Đúng! Đúng! Công tử xem ta kìa mừng đến hồ đồ mất rồi, tuy tìm được thuốc dẫn, nhưng phương thuốc chữa chứng hàn huyết này vẫn phải đắn đo một chút, cả cái thành Hàng Châu này, chỉ có Vạn Thọ Sơn mới có phương thuốc như vậy, các lang trung khác, không ai có bản lĩnh đó, việc này, đợi tối nay đích thân ta tới bái kiến Vạn Thọ Sơn, xin ông ta cứu giúp vợ ta.

Hai cha con Vương Khải Niên và Vương Đông Hải rất vui, trên mặt nở ra nụ cười rạng rỡ.

Đối với việc Vương Khải Niên bị Lý gia đuổi ra khỏi nhà, là một việc vô cùng đáng buồn, điều này khiến một số bằng hữu thấy rất tò mò, tranh nhau hỏi thăm xem tại sao y lại vui mừng như vậy.

Vương Khải Niên liền đem việc may mắn đó ra chia sẻ với các bằng hữu, Vương Khải Niên liền nói dối, nói lại một lần việc mình tìm thấy độc cóc Tây Vực trong kinh thành cho các bằng hữu nghe.

Những bằng hữu đó vừa vui vừa kinh ngạc, truyền tai nhau.

Chu Bình nghe được tin này, liền tự ý, truyền tới tai Lý lão gia.

Lý lão gia đứng trong sân, nhìn một cây nhỏ khô héo xiêu vẹo, lại thấy không ngờ có một nhành cây đang đâm chồi ra.

Lý lão gia cười lạnh: Đọc Truyện Online Tại doctruyen.me

- Cây khô gặp tiết xuân? Hừ…Ta thấy chưa chắc.

Sắc mặt âm trầm giống như mây đen dầy đặc, quát lớn:

- Người đâu, chặt cái cây này đi cho ta.

Lão nhìn người hầu chặt đi cái cây đó, cười với Chu Bình nói:

- Nhìn xem, đây chính là kết cục của những kẻ phản bội ta.



Trần Tiểu Cửu đêm đó không rời khỏi Vương phủ, Vương Khải Niên đã tới phủ đệ của Vạn Thọ Sơn, Trần Tiểu Cửu, và cả Vương Đông Hải đều đang đợi tin tốt lành của Vương Khải Niên.

Nhưng, đợi rất lâu vẫn không thấy Vương Khải Niên quay về.

Vương Đông Hải sốt ruột, liền đứng dậy đón.

Chợt nghe thấy tiếng mở cửa, bóng dáng suy sụp của Vương Khải Niên xuất hiện, trong tầm mắt của Trần Tiểu Cửu.

Không biết tại sao, một Vương Khải Niên vô cùng hưng phấn bỗng nhiên như già đi thêm hai mươi tuổi, vẻ mặt đầy nếp nhăn, nước mắt chảy xuống đầy chua xót, Vương Khải Niên lảo đảo đi về phía bàn tìm một điểm tựa, vô lực ngồi xuống ghế, liền thở ra một cái, không nói câu nào.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu trầm xuống, mơ hồ đoán được nguyên nhân trong đó.

Vương Đông Hải kéo vạt áo Vương Khải Niên, lo lắng nói:

- Cha, Vạn lão gia nói thế nào? Ông ấy và cha giao tình rất tốt mà, sao không cùng về với cha? Có phải là đã đưa phương thuốc cho cha mang về rồi không? Cha, cha nói gì đi chứ.


Vương Khải Niên mắt đỏ lên, lộ ra một sự thù hận bên trong, đột nhiên, y dùng sức vỗ một cái rất mạnh vào bàn, phẫn nộ quát:

- Giao tình ba mươi năm, không ngờ không bằng vạn lượng vàng, thật đáng buồn! Đáng buồn…

Trần Tiểu Cửu cũng không nói gì, chỉ đứng một chỗ không nói năng gì, lắng nghe Vương Khải Niên trút lửa giận trong lòng.

Vương Khải Niên đấm ngực dậm chân, quát to nói:

- Trần công tử, giao hữu vô tình! Tham vàng tham của, làm bậy danh y, thất bại! thất bại.

Y mắng một trận, mới căm giận nói:

- Ta tới Vạn gia, liền nói ngay với ông ta về phương thuốc, nhưng không ngờ Vạn Thọ Sơn không hề vui vẻ chút nào, nhíu mày, vẻ hổ thẹn, ta hỏi ra mới biết, cái phòng để trị chứng hàn huyết này của lão già đó, không ngờ đa bị Lý lão gia dùng vạn lượng vàng mua rồi, còn kí khế ước, một khi để lộ bí mật, sẽ bị kiện.

- Cái gì? Không ngờ lại có việc này?

Trần Tiểu Cửu chợt có cảm giác miệt thị với tên Lý lão đầu vốn khiến người ta tôn kính này, trái tim đã lạnh tới tận đáy cốc.

Vương Khải Niên lại chảy nước mắt, bi thương nói:

- Thật ra lúc trưa, tin ta tìm thấy độc cóc Tây Vực đã truyền ra ngoài, Vạn Thọ Sơn không thể không biết cái tin khiến người ta phấn chấn này, nhưng…nhưng ông ta biết ta cần phương thuốc cứu mạng này, không ngờ còn đem bán căn phòng đó cho Lý lão gia, điều này…điều này thấy đúng là muốn bức người ta tới bước đường cùng.

Trần Tiểu Cửu lấy khăn tay đưa cho Vương Khải Niên, Vương Khải Niên lau nước mắt, lại nói tiếp:

- Ta tuy bắt buộc bất đắc dĩ phải rời khỏi Lý gia, nhưng lại chưa từng làm việc gì có lỗi với Lý gia cả, không ngờ Lý lão gia lại ác độc như vậy.

- Cho dù Lý lão đầu hận ta tới tận xương tủy, ta cũng nhận, nhưng giao tình của ta và Vạn Thọ Sơn đã ba mươi năm, không ngờ vì vạn lượng vàng mà ông ta dám bán phương thuốc cho Lý gia, điều này…điều này thật quá tàn nhẫn với ta, lẽ nào tình bạn ba mươi năm lại không đáng bằng vạn lượng vàng sao?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thấy vô cùng khinh bỉ Lý lão đầu và Vạn Thọ Sơn.

Quân tử ái tài, thủ chi dĩ đạo! ( Quân tử thích những thứ chính đạo, không cần những tài sản bất nghĩa).

Phương thuốc tốt chỉ dùng để cứu mạng, không phải dùng để giết người, mà tên Vạn Thọ Sơn này luôn ra vẻ danh y đạo mạo, không ngờ lại làm ra việc tàn nhẫn như vậy, sao có thể xứng với cái danh thần y cứu người chứ?


Trần Tiểu Cửu thở dài, đỡ Vương Khải Niên dậy, đợi cảm xúc của y lắng xuống, mới dò hỏi:

- Phương thuốc của chứng hàn huyết này, lẽ nào chỉ có Vạn Thọ Sơn mới có?

Vương Khải Niên lắc đầu:

- Cũng không phải chỉ có ông ta mới có, còn có một người nữa, chính là sư phụ của Vạn Thọ Sơn, ngự y tam triều, thánh thủ y đạo đã ẩn cư ở kinh thành – Trương Nhất Châm, mới tinh thông cái này, nhưng, Trương lão tiên sinh đã bảy mươi hai tuổi rồi, ta có tài đức gì có thể mời được Trương lão tiên sinh tới chứ? Chẳng phải là khó như lên trời sao?

Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói:

- Lẽ nào nhất định phải đích thân Trương lão tiên sinh tới sao? Ông ta chỉ cần cho phương thuốc không được sao?

Vương Khải Niên lắc đầu nói:

- Tuyệt không thể được, chứng hàn huyết là một chứng mẫn cảm, lượng dùng của mỗi vị thảo dược đều có sự hạn chế nghiêm khắc, nếu không đích thân tới bắt mạch, tuyệt không được tùy tiện dùng thuốc.

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ rất lâu, quan sát nói:

- Trương Nhất Châm y đức thế nào?

Vương Khải Niên giơ ngón cái lên nói:

- Coi tiền bạc như cặn bã, y đức trọng tính mạng hơn, ta rất khâm phục.

Trần Tiểu Cửu nghĩ một lát, rồi tự tin nói:

- Không biết Trương lão tiên sinh nghe được sự tích hào quang của môn sinh đắc ý nhất Vạn Thọ Sơn của mình, thì ông ta sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?

Vương Khải Niên ngẩn người, không hiểu ý của Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu an ủi Vương Khải Niên nói:


- Ông không cần lo lắng, việc này cứ để ta, Trương lão tiên sinh đó, ta nắm chắc, có thể mời tới được, ông cứ thoải mái đi.

- Trần công tử, công tử nói thật chứ?

Trần Tiểu Cửu tự tin cười:

- Ta đã nói dối bao giờ chưa?

Vương Khải Niên nhìn Trần Tiểu Cửu từ trên xuống dưới, lắc đầu nghi vấn nói:

- Khi Trần công tử gặp khó khăn nhất, ta không hề ra tay cứu giúp Trần công tử, Trần công tử lại vẫn quan tâm tới ta như vậy?

Trần Tiểu Cửu cười như hoa:

- Con người ta có lúc tuy gian trá, đê tiện, ác độc, nhưng ta chỉ dùng những thủ đoạn âm hiểm đó với những kẻ gian trá, âm độc và đê tiện hơn ta.

- Còn đối với những người lương thiện, chân thành, kính cẩn, Trần Tiểu Cửu ta sẽ càng đối xử thiện lương, chân thành, kính cẩn hơn.


Trần Tiểu Cửu lại thở dài nói:

- Đây chính là châm ngôn của ta, nguyên tắc đối nhân xử thế tiêu chuẩn nhất của ta, mà Vương thúc, sự trung thành thị chủ của ông khiến ta cảm động, không ngờ Lý lão đầu không xứng với sự trung thành và tận tâm đó mà đối xử tệ với ông.

Vương Khải Niên bị Trần Tiểu Cửu nói cho ngây ra, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, không khỏi cười lớn, cười tới khi không cười được nữa, mới buồn bã nói:

- Trần công tử, nghe công tử nói chuyện, ta mở mang rất nhiều, Ôi, cái mạng già năm mươi năm của ta đều sống uổng rồi, Ngu ngốc! ngu ngốc.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu khẽ động, nhìn đôi mắt lóe sáng của Vương Khải Niên, chờ đợi nói:

- Vương thúc lẽ nào muốn thay đổi chủ ý sao?

Vương Khải Niên sửa sang y phục, khuôn mặt trịnh trọng nói:

- Trần công tử, nếu công tử không chê con người ta bảo thủ, cố chấp, ta nguyện dùng toàn bộ sức lực của mình, chống đỡ một mảnh trời trong ngành thảo dược cho công tử.

- Ha ha…

Trần Tiểu Cửu vui mừng ra mặt, lòng nghĩ đạt được một câu nói này của Vương Khải Niên, thật là không uổng công mình, việc này rút cuộc đã kết thúc tốt đẹp, đã có thể an tâm rồi.

Thầm nghĩ, Vương Khải Niên làm việc cho mình, sáng sớm hôm sau, tin này sẽ được truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành Hàng Châu?

Sự việc truyền tới tai Lý lão đầu, không biết liệu lão sẽ tức giận đến hộc máu không nhỉ?

Hôm sau, cuối thu mát mẻ, quân đoàn Anh Mộc sáng sớm đã đi tung tin đồn.

- Lý lão gia đuổi Vương Khải Niên đi như đuổi một con chó.

- Lý lão gia cấu kết với danh y Hàng Châu Vạn Thọ Sơn làm việc xấu, hợp lại, không trị bệnh cho vợ của Vương Khải Niên.

- Danh y Hàng Châu Vạn Thọ Sơn không có tấm lòng y đức, không ngờ thấy tiền sáng mắt, thấy chết không cứu, thấy lợi quên nghĩa, thật là một tên đại gian đại ác, còn không mau chết đi.

Sau đó, còn có một tin truyền tới:

- Trần Tiểu Cửu thương cảm cho bệnh tình của vợ Vương Khải Niên, không ngờ mời được cả Trương Nhất Châm ngự y ba triều tới bắt mạch.

- Vương Khải Niên bị Lý lão gia ép tới bước đường cùng, may có sự chiếu cố của Trần Tiểu Cửu, Vương Khải Niên cảm động tới rơi nước mắt, đã đồng ý làm đại chưởng quỹ cho hiệu thuốc mới mở của Trần Tiểu Cửu.

- Việc này, thật là đúng như ý người.

Những tin này truyền đi nhanh chóng.

Lý lão gia nghe được tin này, tức tới hộc máu mồm.

Còn danh y Vạn Xuân Đường Vạn Thọ Sơn, nghe thấy cái tên Trương Nhất Châm mà sợ tới mức mất hồn mất vía, trợn trắng mắt.