Sự huy động của Trần Tiểu Cửu, khả năng tuyên truyền đúng chỗ, trong mấy ngày , Trần Tiểu Cửu phải đưa tin ngày mùng chín tháng chín sẽ khai trương dược đường cho mọi người cùng biết.
Tính khuôn phép trên cương lĩnh này được người ta nói chuyện say sưa, trở thành đề tài khắp nơi trong thành.
Đặc biệt là tám vị danh y được Trần Tiểu Cửu mời tới, vì trấn thủ tin tức này, mọi người đều kinh ngạc, tình hữu nghị của Trương Nhất Châm xuất trướng, cũng để ái đồ của ông Vạn Thọ Sơn tới để thổi mưa giông trước cơn bão áp lực.
Lúc này y thật sự cũng hối hận sao mình lạibỏ đi tình bạn, mà lựa chọn vàng bạc, nhưng hối hận thì đã quá muộn, khế ước nằm trong tay Lý gia, Vạn Thọ Sơn chỉ có thể cứng họng thôi.
Y đã chuẩn bị xong, biết mình sẽ phải ngênh đón một trận gió tanh một cơn mưa máu.
Lý lão gia lại tức giận vô cùng, trong lòng lão tuy hối hận với cách làm quyết tuyệt với Vương Khải Niên, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sự phẫn nộ.
Tên Vương Khải Niên kia rất quen thuộc với hình thức kinh doanh của dược đường của Lý gia, những khiếm khuyết và ưu đãi trong đó y đều nắm trong lòng bàn tay.
Hơn nữa, Lý lão gia đã nhận được tin: lô thảo dược đầu tiên của Trần Tiểu Cửu đã chuyển tới bến tàu, mà trước đó, lão hoàn toàn không biết chút gì về việc nhập hàng của Trần Tiểu Cửu, điều này cũng dẫn tới kế hoạch cắt đứt nguồn cung cấp hàng cho Trần Tiểu Cửu của lão đã thất bại trong gang tấc.
Thủy vận độc lập, con đường nhập hàng độc lập, vàng bạc chất đầy, điều này cũng khiến Trần Tiểu Cửu có khả năng tử chiến với Lý gia.
Lý lão gia lúc này đã có đủ sự chuẩn bị, phải giảm giá tới mức rẻ nhất, thảo dược của dân nghèo, đánh một trận chiến với Trần Tiểu Cửu, lão tin chắc tiền bạc của Trần Tiểu Cửu có nhiều hơn nữa, cũng không thể biết được sự lợi hại của lão.
Hơn nữa, có ngân hàng làm hậu thuẫn, sự lo lắng của lão là thừa.
Lý lão gia không vì sự tiến lên của Trần Tiểu Cửu mà bị mê hoặc, lão một mặt cầm đao giết về phía Chu gia, một mặt lại cử đại chưởng quỹ Đồng Tể Đường trấn thủ Vạn Xuân Đường., muốn đánh một trận chiến cùng Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu đã chuẩn bị tốt mọi việc rồi.
Với kinh nghiệm thâm hậu của Vương Khải Niên, các phương diện đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, các loại thảo dược, các kiểu bố trí người đều đã hoàn thành thuận lợi, duy có tên của thang thuốc là chưa có.
Vương Khải Niên hỏi Trần Tiểu Cửu nguyên nhân, Trần Tiểu Cửu cười, vẻ mặt quỷ dị:
- Nhiệm vụ vinh quang này, giao cho lão tiền bối Trương Nhất Châm, chẳng phải là rất tốt sao? Trương lão tiên sinh nhất định sẽ rất vui.
Vương Khải Niên càng thêm khâm phục Trần Tiểu Cửu vạn lần, Trương Nhất Châm chỉ là khách mời hữu nghị, chứ không phải là ngồi công đường xử án, nếu cái tên và tấm biển này đều do Trương Nhất Châm đề từ, không còn nghi ngờ nó sẽ trở thành tấm biển vàng mãi mãi.
Mùng ba tháng mười, tám vị danh y của kinh thành cùng với thánh thủ y đạo đức cao vọng trọng Trương Nhất Châm cùng lên thuyền, chậm rãi tới Hàng Châu, Trần Tiểu Cửu dẫn theo đám người của dược đường, và mấy trăm huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc kính cẩn chờ đợi.
Con người Chung Bân vô cùng thông minh, việc lấy lòng người khác như vậy, gã nhất định sẽ ra mặt đại diện cho phía quan trên, đại diện cho dân chúng Hàng Châu .
Đương nhiên, còn có một người, nhất định không thể không tới.
Lúc này chính là Vạn Thọ Sơn đã ngũ tuần.
Trần Tiểu Cửu lần đầu tiên nhìn thấy Vạn Thọ Sơn, y bình thường hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều, dáng vẻ xấu xí khiến người ta không thể liên tưởng rằng y chính là lang trung xuất sắc nhất của thành Hàng Châu.
Trần Tiểu Cửu không thể nhịn được mà hỏi y hai câu:
- Ông tới đây làm gì?
Vạn Thọ Sơn lạnh lùng nói:
- Ta tới đón sư phụ ta.
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Ông còn nhân hiếu sao.
Vạn Thọ Sơn rất ngạo nghễ trả lời:
- Nhân hiếu là gốc rễ của con người.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Chỉ đáng tiếc, gốc rễ đó của ông đã mất rồi.
Mọi người nghe vậy, không khỏi cười lớn, da mặt Vạn Thọ Sơn rất dày, cũng bị châm biếm tới đỏ bừng mặt.
Vạn Thọ Sơn vẫn ngượng ngùng đứng trong đám người, vội vàng tìm một chỗ hẻo lánh để ôm mặt trị thương.
Một lúc sau, chiếc thuyền xa hoa từ từ cập bến, bỏ neo ở bến tàu, khi nhìn thấy bóng người bên trong, Trần Tiểu Cửu vội hô lớn:
- Hoan nghênh Trương chân nhân, hoan nghênh tám vị danh y tới Hàng Châu.
Đột ngột hét lớn, tiếng vang như sấm, khiến Chung Bân oán thầm: Tiểu Cửu à! Không thể dành lại cho ta chút nổi bật sao?
Thuyền vừa cập bến, người hầu mở khoang thuyền, những người bên trong nối đuôi nhau mà ra, đi ra hơn hai mươi người, một người cầm đầu, tầm ngoài bảy mươi, râu dài tóc bạc, đầu trọc thiện lương, tinh thần khỏe khoắn.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn, người này chính là Trương Nhất Châm, liền cùng với Chung Bân và Vương Khải Niên tiến lên tiếp đón.
- Trương chân nhân, tiểu bối vô cùng trông mong ngài tới đây…
Trần Tiểu Cửu vừa cúi đầu, vừa nói lời cảm ơn, Chung Bân gấp đến độ xoa tay, thỉnh thoảng thêm vào một câu, cũng được Trương Nhất Châm đáp lại.
Trần Tiểu Cửu cũng không hề quên chào hỏi tám vị danh y đi sau Trương Nhất Châm.
Tám vị danh y này tuy đều là " thần y", nhưng trước mặt Trương Nhất Châm, không ai dám giả to, thế lực của Diệp Ngâm Phong rất lớn, khẩu phật tâm xà, những "thần y" bọn họ ai dám nhận chứ?
Tám vị thần y cũng rất kính cẩn với Trần Tiểu Cửu, không dám tỏ ra vênh mặt hất hàm, hơn nữa, nghi thức chào đón mà Trần Tiểu Cửu tổ chức này cũng khiến họ vô cùng thấy vinh hạnh, cũng có chút nhận thức với Trần Tiểu Cửu.
Trong không khí kéo đàn thổi sáo vô cùng sôi nổi, mọi người đều đi lên bờ.
Trần Tiểu Cửu lại đi tới bên cạnh Trương Nhất Châm, liền nghe thấy Trương Nhất Châm sa sầm nét mặt nói:
- Bày đặt như vậy làm gì chứ? Ta bình sinh thích nhất là thanh tịnh.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Trương chân nhân dạy rất phải! Nhưng có điều tuy Trương chân nhân thích thanh tịnh, nhưng trong lòng bách tính chúng ta, lại vô cùng yêu mến Trương chân nhân.
Câu nịnh nọt này vô cùng cao minh.
Trong lòng biết trên mặt Trương Nhất Châm cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ, ông cười hỏi Trần Tiểu Cửu:
- Ai là Vương Khải Niên?
Vương Khải Niên vội vàng bước ra, bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất trước mặt Trương Nhất Châm, cầu xin nói:
- Xin Trương chân nhân cứu mạng.
Trương Nhất Châm thở dài, đỡ Vương Khải Niên dậy, chân thành nói:
- Trị bệnh cứu người, vô cùng chính đáng, ta nhất định sẽ cố hết sức.
Dưới sự theo hầu của Trần Tiểu Cửu, Chung Bân, Trương Nhất Châm vô cùng phấn chấn bước lên, đột nhiên, một tiếng bùm vang lên một người đã ngoài ngũ tuần đang quỳ xuống đất trước mặt Trương Nhất Châm , kính cẩn kêu lên:
- Đồ nhi bái kiến sư phụ.
Chính là Vạn Thọ Sơn đang vô cùng lo lắng.
Trương Nhất Châm nhìn Vạn Thọ Sơn đang quỳ trước mặt, liền hừ mạnh một tiếng, lại kỳ quái nói:
- Ngươi là ai? Ai là sư phụ của ngươi, ta căn bản không nhận ra ngươi.
Quay đầu lại nói với Tiểu Cửu:
- Ngươi đi trước dẫn đường, đến dược đường của ngươi xem trước.
Trần Tiểu Cửu nheo mắt nhìn Vạn Thọ Sơn, trên mặt nở ra nụ cười vô cùng rạng rỡ, dẫn Trương Nhất Châm và tám vị thần y tới dược đường.
Chỉ còn lại một mình Vạn Thọ Sơn vẫn quỳ ở đó, rất lâu sau vẫn không thấy đứng lên.
Trước khi Vạn Thọ Sơn gặp Trương Nhất Châm, đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ Trương Nhất Châm có thể sẽ giận mình tham tiền, làm trái bổn phận, khi lão nhân này tức giận, có thể sẽ giơ gậy, đánh vào đầu mình.
Trương Nhất Châm có tấm lòng lương thiện, chỉ cần mình qua được cửa ải này, Trương Nhất Châm phần lớn sẽ tha thứ cho tội đồ này.
Nhưng, y lại không ngờ Trương Nhất Châm không buồn nhìn y, bịt tai không thèm nghe, dáng vẻ lạnh lùng đó khiến người ta hết hồn, cả người lạnh toát.
Lạnh lùng như vậy còn gay gắt hơn cả cái trượng kia, khiến cho đầu óc y choáng váng, không biết nên ứng phó thế nào.
Vạn Thọ Sơn suy nghĩ rất lâu, mới đứng dậy, nặng nề bước đi, cách xa đám người kia, trong lòng cân nhắc xem nên thu phục lão nhân quật cường này thế nào.
Trương Nhất Châm đứng ở cửa dược đường của Trần Tiểu Cửu, sớm phát hiện ra trái tim của Vạn Thọ Sơn đã chết, đi sau muốn xin mình tha thứ, nhưng ông lại bỏ mặc.
Đi vòng vo xung quanh dược đường của Trần Tiểu Cửu vài vòng, mới nghi hoặc truy vấn hỏi tại sao dược đường lại lớn như vậy?
Trần Tiểu Cửu cười, giải thích nói:
- Trương chân nhân, đây là một sự tiếp thu ý kiến của quần chúng…
Miệng sinh hoa sen, nói thẳng ra ưu thế của mình.
Trương Nhất Châm nghe vậy, trầm trồ khen ngợi.
Ra khỏi dược đường lại thấy Vạn Thọ Sơn chạy tới trước mặt quỳ xuống, Trương Nhất Châm coi như không thấy, mặc cho y quỳ, lại chỉ vào phía trên, kì lạ nói:
- Sao không có biển hiệu?
Trần Tiểu Cửu kính cẩn hồi đáp:
- Bảng hiệu này là muốn đích thân Trương chân nhân tự tay viết đề từ ạ.
Trương Nhất Châm coi như đã nhìn thấu được tâm tư của Trần Tiểu Cửu, khinh thường lắc đầu:
- Thứ lão phu nói thẳng, chữ của lão phu tuy đẹp, nhưng lại không thể đề từ cho thương nhân.
Trần Tiểu Cửu không kiêu ngạo mà đúng mực, cao giọng nói:
- Trương chân nhân, ngài có điều không biết, ta mở dược đường này không phải là để kiếm tiền.
Trương Nhất Châm không tin, lắc đầu nói:
- Không kiếm tiền, thế ngươi mở dược đường làm gì ?
Trần Tiểu Cửu lại cao giọng trả lời:
- Ta là vì huệ dân trạch phúc.
Hắn lấy ra một tờ rơi đưa cho Trương Nhất Châm xem, lại giải thích về dụng ý và quan niệm huệ dân trạch phúc của mình.
Sau khi Trương chân nhân xem xong, vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Trần Tiểu Cửu mang theo thần sắc tán thưởng, buồn bã nói:
- Trần công tử, tâm ngươi tuy tốt, nhưng không phải một sớm một chiều có thể thành được, cần phải có nghị lực kiên trì bền bỉ, còn cần…còn cần tiền bạc vô số.
Trần Tiểu Cửu buồn bã cười nói:
- Trương chân nhân, ta tuy muốn huệ dân trạch phúc, nhưng lại đồng thời cũng là một thương nhân, thật không dám dấu, thủy vận trên sông Tiền Đường đều là do ta tiếp quản, chiếc thuyền khách hôm nay ngài ngồi, cũng là của ta…
Trương Nhất Châm nghe xong, không khỏi kinh ngạc, nhìn đôi mắt trong suốt của Trần Tiểu Cửu, không khỏi cười lớn, vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
- Lấy của dân dùng cho dân, Trần công tử, tấm biển này ta đích thân đề từ.
Trần Tiểu Cửu vội sai người lấy giấy bút, Trương Nhất Châm tán thưởng cười nói:
- Trần công tử có trái tim làm cảm động trời đất, ta thấy, nên để tên là Huệ Dân Đường.
Trần Tiểu Cửu nghe xong, liền trầm trồ khen ngợi, trong lòng không cho là đúng: Các vị thần y, có ý kiến gì không. Nguồn:
Thấy Trương Nhất Châm dùng ngòi bút hành văn liền mạch, đôi mắt Trần Tiểu Cửu vô cùng cao hứng, có Trương Nhất Châm tự tay viết đề từ, đây chính là chiêu bài vàng, vô cùng bền vững.
Trần Tiểu Cửu liền sai người trang hoàng một chút.
Quay người lại liền va vào người Vạn Thọ Sơn, khiến Vạn Thọ Sơn ngã ra đất, trong lòng Vạn Thọ Sơn vô cùng căm giận, đoán rằng đây là do Trần Tiểu Cửu cố ý.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh hỏi:
- Vạn thần y, ông sao lại quỳ ở đây?