Mai về Nam Dương rồi nên họ đến tiễn chúng ta." Thương Úc giải thích, bàn tay anh vuốt ve gương mặt Lê Tiếu: "Ngủ thêm một lúc nhé?"
Lê Tiếu giãn chân mày, biếng nhác gật đầu.
Cô thật sự mệt mỏi không muốn nhúc nhích, nên qua buổi sáng rồi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Thương Úc khom người hôn lên trán cô, ngón tay men theo vạt áo cô luồn vào, vòng qua sau lưng vuốt ve: "Nghỉ ngơi cho khỏe."
Động tác này...
Lê Tiếu cứng người, xụ mặt vỗ tay anh lôi ra ngoài.
Tiếng cười trầm thấp của anh vang bên tai, anh hôn sâu một cái rồi xoay người xuống tầng.
Trong phòng ngủ chính, sau khi anh rời đi, Lê Tiếu không thấy buồn ngủ, nhìn căn phòng với phong cách chỉ thuộc về anh, gần như bao trùm bởi ba màu đen, trắng và xám.
Cô nằm một lúc rồi chậm rãi đứng dậy đến ban công, chống khuỷu tay lên lan can, ngắm nhìn núi Piper, lấy điện thoại gọi cho Vân Lệ....
Tầng dưới, Thương Úc quay lại phòng khách, ngồi lên sofa đơn, ngửa đầu thư giãn vai, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, để lộ dấu vết trên cổ.
Động tác này khiến Hạ Khê không thể dời mắt.
Trong số anh em ở Parma, dù là Hoắc Mang con lai hay Lục Hi Thụy xinh đẹp, đều không thể so khí chất và vẻ ngoài với Thương Úc.
Người đàn ông tuyệt vời thế này, phụ nữ ái mộ anh nhiều như cá băng sông.
Là phụ nữ, Hạ Khê hiểu rõ, nếu có được tình cảm của Thương Úc, chắc chắn người đó sẽ được cưng chiều đến mức ngay cả việc hái trăng sao trên trời cũng không thể so.
Nhất là chính mắt nhìn thấy anh bế Lê Tiếu về phòng, vòng tay mạnh mẽ kia là nơi người phụ nữ nào cũng muốn sà vào.
Hạ Khê vừa ghen tỵ vừa hâm mộ. Vì đến giờ, cô ta chưa từng thấy anh nghiêm túc đối xử với một người phụ nữ nào như vậy.
"Thiếu Diễn, bao giờ quay lại?" Hoắc Mang ngồi giữa, gác chân nhìn Thương Úc và hỏi.
Thương Úc dựa lưng lên sofa, ngước mắt lên, trả lời mơ hồ: "Xem tình hình."
Nghe vậy, Hoắc Mang cười khẽ, chế giễu: "Xem tình hình gì? Lần sau về đám cưới à?"
Trêu đùa giữa bạn thân với nhau hầu hết đều mang theo thiện chí. Nhưng Hạ Khê nghe những lời này lại thấy hơi chói tai.
Cô ta dời mắt, cúi đầu chơi đùa móng tay, nói không thật lòng: "Nếu làm đám cưới, vậy chắc Thiếu Diễn phải báo trước rồi. Dù gì trong số chúng ta, ban đầu ai cũng cảm thấy, anh là người khó kết hôn nhất."
Hoắc Mang và Lục Hi Thụy ngầm nhìn nhau, ánh mắt bất đắc dĩ.
Cảm tình không phải do người.
Tình cảm của Hạ Khê đã định là sai người, nhưng nói vậy nghe có vẻ hẹp hòi.
Khuỷu tay Thương Úc gác tay vịn, ngón tay kẹp điếu thuốc lập lòe ánh đỏ, xuyên qua khói mờ liếc Hạ Khê, lạnh nhạt nói: "Giờ cũng rất khó, cần có sự đồng ý của cô ấy mới được."
Hoắc Mang ngây người, day trán, lắc đầu bật cười: "Sao thế? Giờ lão đại Nam Dương không chơi trò cưỡng ép đoạt lấy sao?"
Thương Úc nhả khói, nhếch môi: "Người khác thì được, nhưng cô ấy thì không. Theo đuổi rất lâu mới được, phải cưng chiều."
Hạ Khê vặn ngón tay, mặt tái mét.
Một người đàn ông ưu việt chuyên chế, có thể thẳng thắn việc mình chủ động theo đuổi một cô gái trước mặt anh em của mình, nếu đổi là người khác có lẽ rất bình thường, nhưng đây lại là Thương Úc... thật khiến người ta kinh hãi....
Sẩm tối, bên con suối vườn trong bắc vỉ nướng lên.
Vân Lệ cũng chạy về biệt thự lúc bốn giờ chiều.
Nắng chiều trôi giạt ở chân trời sáng mờ, Lưu Vân, Lạc Vũ, Vọng Nguyệt và những vệ sĩ khác đang bận rộn bên suối.
Lê Tiếu đi cạnh Vân Lệ: "Anh thật sự để nhân viên kỹ thuật lần theo tọa độ của Hội chủ sao?"
Vân Lệ dùng ngón chân nghiền cỏ dại bên hồ, đắc ý nhướng mày: "Đương nhiên. Dù tọa độ chỉ xuất hiện ở Parma có mấy giây, nhưng vậy cũng đủ rồi."
Lê Tiếu nhìn nét mặt kiêu ngạo của anh ta, ánh mắt vượt qua đầu vai đối phương, nhìn mấy người cách đó không xa đang đi đến.
Đi đầu đám người là Thương Úc mặc đồ đen vóc dáng cao ráo.
Vân Lệ bắt được hướng cô tập trung quan sát, bĩu môi: "Đừng nhìn nữa, cái mặt nát của hắn ta ngày nào em chả nhìn, không chán à?"
"Không chán." Lê Tiếu đáp xong liền đi đến chỗ Thương Úc.
Vân Lệ hít thở sâu, nén kích động muốn đánh cô, gót chân nghiền cỏ dại một vòng rồi cũng đi theo.
Tuy nói tối nay tổ chức tiệc đưa tiễn, thật ra chỉ là đám bạn thân cùng ăn một bữa.
Thương Úc nhìn thấy Lê Tiếu liền tự nhiên đưa tay ra hướng về phía cô.
Giữa họ có sự ăn ý mà người ngoài không thể xen vào, dường như cứ luôn khiêu chiến với sự kiên nhẫn của đám chó độc thân.
Trước vỉ nướng, mọi người lục tục ngồi xuống ghế dựa. Khói mù từ vỉ nướng theo gió lướt trên mặt hồ.
Đám Lưu Vân rất nhanh nhẹn, mới đó đã bày thịt nướng lên bàn xong xuôi.
Lê Tiếu cầm lon bia, bật khoen, ngửa đầu uống mấy ngụm, bên tai truyền đến lời căn dặn của Thương Úc: "Uống ít thôi."
Vân Lệ cầm xâu nướng, khom người lướt qua Lê Tiếu nhìn Thương Úc: "Uống bia cũng muốn quản à? Cô ấy thích uống bia nhất, cậu không biết à?".
Lời này nghe như khiêu khích.
Thương Úc bắt tréo chân dựa vào ghế, lấy khăn ăn lau ngón tay bị hơi lạnh của lon bia làm ướt cho Lê Tiếu, mặc kệ Vân Lệ, trầm ổn dặn đi dặn lại: "Bia lạnh, đừng uống nhiều quá."
"Em khó chịu à?" Vân Lệ không nghĩ nhiều như vậy, dời mắt nhìn Lê Tiếu và hỏi.
Hạ Khê ngồi cạnh họ thấy tình cảnh này không khỏi híp đôi mắt hẹp dài.
Cô ta nghe Hoắc Mang nói, gã đàn ông kiêu ngạo kia là Vân Lệ lính đánh thuê, cũng là bạn của Lê Tiếu.
Nhìn qua, hình như quan hệ của họ không đơn giản chỉ là bạn.
Vì sự quan tâm quá mức của Vân Lệ với Lê Tiếu, cộng thêm sự khiêu khích ngầm với Thương Úc.
Mắt Hạ Khê lóe lên, đột nhiên cô ta muốn thử.
Dù không làm chuyện gì quá giới hạn, nhưng sự đố kỵ sau khi lên men bị kích thích, giống như cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ.
Thế nên, Hạ Khê cười đề nghị: "Ngồi ăn không cũng chán, chi bằng chơi gì đó đi?"
Lục Hi Thụy đang thấy chán nên tò mò hỏi: "Chơi gì? Trò uống rượu à?"
Lúc trước khi họ tập trung lại với nhau, thường hay chơi trò uống rượu.
Nghe vậy, Hạ Khê đặt xâu nướng xuống, nhìn quanh mọi người, giải thích: "Chơi thảy xúc xắc đơn giản thôi."
Lục Hi Thụy bật cười: "Em cố ý chọn trò sở trường à? Ai không biết Hạ Khê em là nữ vương sòng bạc, một người chơi xúc xắc xuất thần nhập hóa."
Ồ, nữ vương sòng bạc.
Lê Tiếu nghe tên gọi này không kìm được nhướng mày nhấp ngụm bia.
Đề nghị thảy xúc xắc này nghe thì bình thường, nhưng cô lại không cảm thấy Hạ Khê chỉ muốn chơi mà thôi.