Hạ Khê nghe lời trêu chọc của Lục Hi Thụy, bắt tréo chân, đặt tay lên đầu gối, hất cằm: "Vậy có chơi không?
Cách đổ xúc xắc rất đơn giản, chỉ so lớn nhỏ, mỗi người ba viên, đếm ai đổ số lớn nhất là thắng."
Hoắc Mang liếm răng cấm: "Thua thì phạt thế nào?"
Hạ Khê khép hờ mắt, vuốt nhẹ ngón tay: "Nói thật hoặc mạo hiểm. Mọi người thấy sao? Người thắng có thể chỉ định một người lựa chọn nói thật hoặc mạo hiểm, nếu không chọn gì thì uống rượu phạt."
Lục Hi Thụy và Hạ Kình nhìn nhau cười, nghe có vẻ khá ổn.
Hoắc Mang cầm lon bia lắc lắc, nhìn Thương Úc ngồi đối diện: "Thiếu Diễn, cậu thấy sao?"
Anh chậm rãi quay đầu nhìn Lê Tiếu, nhướng mày như đang hỏi ý cô.
Lê Tiếu cũng nhìn lại Thương Úc, cầm lon bia nhấp một ngụm, gật đầu: "Nghe có vẻ thú vị."
Quan trọng là, cô muốn xem thử "phong thái" đổ xúc xắc của nữ vương sòng bạc.
Thấy vậy, Vân Lệ ném xâu nướng lên đĩa, cười nhạt nhìn Hạ Khê: "Tính cả tôi nữa."
Mấy phút sau, đám Lưu Vân khiêng bàn gỗ, hộp lắc và xúc xắc đến, mấy lon bia phạt cũng đặt ở góc bàn.
Bảy người ngồi xung quanh, tùy ý táy máy hộp lắc.
Hạ Khê chuyên tâm lấy móng tay gõ nắp, nhếch môi đắc ý: "Vậy giờ bắt đầu thôi."
Dứt lời, tiếng xúc xắc va chạm lập tức vang lên.
Mấy giây sau, Hạ Khê đặt hộp lắc lên bàn, nhìn quanh, phát hiện dường như Lê Tiếu không hề lắc, người khác xong cả rồi nhưng cô còn đang uống bia.
Hạ Khê cau mày, lòng bàn tay đè lên hộp xúc xắc hình cung: "Cô Lê không chơi sao?" Không chơi hay là không biết chơi?
Lê Tiếu thản nhiên đặt lon bia xuống, cầm ba viên xúc xắc cho vào hộp, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, lắc nhẹ hộp xúc sắc, nhếch môi nói: "Mở đi."
Hạ Khê thấy động tác của Lê Tiếu thì dở khóc dở cười: "Cô lắc xong rồi?"
Đúng là không biết chơi.
Động tác của cô thậm chí còn không nghe được tiếng xúc xắc va vào hộp.
Lê Tiếu duỗi chân dưới bàn, ngước mắt nhìn Hạ Khê, nhún vai: "Ừ."
Hạ Khê bật cười, không hỏi nhiều, thấy mọi người buông hộp lắc xuống liền nói: "Vậy tôi mở trước đây."
Hộp lắc mở ra, ba xúc xắc của Hạ Khê đều là sáu.
Lục Hi Thụy chồm người nhìn, lắc đầu tặc lưỡi: "Mới bắt đầu đã thấy số lớn nhất, xem ra ván này em thắng chắc rồi."
Vừa nói, anh ta cũng vừa mở hộp lắc của mình ra: "Mười hai điểm."
Sau đó Hoắc Mang và Hạ Kình theo thứ tự là chín điểm và bảy điểm.
Chỉ còn lại Vân Lệ, Thương Úc và Lê Tiếu chưa mở. Vân Lệ nhìn quanh, búng ngón tay văng nắp hộp ra. Anh ta cũng mười tám điểm.
Nụ cười của Hạ Khê nhạt đi, cô nhìn sang Thương Úc ở đối diện, nói: "Thiếu Diễn, đến lượt hai người mở rồi."
Lê Tiếu ngồi rất gần Thương Úc, ánh mắt hai người giao nhau, sau đó động tác nhất trí mở hộp.
"Ấy!" Lục Hi Thụy thích thú nhìn số điểm xúc xắc của cả hai: "Có phải hai người cố ý không thế?"
Trong hộp lắc, số điểm hai người như nhau, đều là mười bảy.
Hạ Khê nhìn xúc xắc của Lê Tiếu không chớp mắt, tâm trạng hơi phập phồng.
Cô ta may mắn thật, lắc đại cái hộp cũng được mười bảy điểm.
Vậy điểm thấp nhất là Hạ Kình, chỉ có bảy.
Hoắc Mang cầm lon bìa lên, khua tay múa chân với Hạ Khê: "Nào, anh trai em thua rồi, nói thật hay mạo hiểm? Nếu không chọn thì nốc cạn lon này."
Hạ Khê nghiêng đầu cười: "Anh, anh chọn gì nào?"
Hạ Kình bĩu môi, đưa tay với Hoắc Mang: "Đưa đây, tôi uống cạn trước."
Đương nhiên anh ta chọn uống bia rồi, trò chơi nói thật hay mạo hiểm với anh ta đúng là ấu trĩ.
Mà Vân Lệ là người thắng cũng chẳng mấy để ý.
Đợi Hạ Kình uống bia xong, Lục Hi Thụy trầm ngâm một lúc liền nói: "Có phải đơn giản quá không? Chỉ một lon bia thôi, không chừng người thua tiếp theo cũng chọn uống bia đấy."
Hạ Khê suy nghĩ: "Hay đổi thành rượu ngoại đi, nếu không chơi thì uống ít nhất ba ly."
Hoắc Mang gật đầu phụ họa: "Ừm, thế cũng được."
Vì thế, bia đổi thành rượu ngoại, dường như tăng thêm độ hưng phấn của mọi người.
Bắt đầu lượt hai, Hạ Khê vẫn thầm quan sát Lê Tiếu.
Nếu nói vòng đầu là may mắn, vậy lượt thứ hai lạ quá rồi.
Vì Lê Tiếu và Thương Úc vẫn mười bảy điểm.
Họ nhìn quanh, Hoắc Mang lấy mũi chân đụng chân bàn: "Thiếu Diễn, có phải hai người bàn trước không đấy?"
Thương Úc cụp mắt, mím môi không nói gì.
Chắc chắn không thể bàn trước rồi, vì từ hai lượt chơi đến giờ, Thương Úc và Lê Tiếu vẫn chẳng trao đổi gì.
Lục Hi Thụy nhìn số điểm giống hệt nhau trong hộp, không khỏi bật cười: "Thế này có thể gọi là thần giao cách cảm đấy."
Lượt này vẫn là Hạ Khê chiến thắng với mười tám điểm.
Còn điểm thấp nhất là Hoắc Mang, anh ta chọn lời thật lòng.
Thấy vậy, mắt Hạ Khê lóe sáng, cô ta gác chân, khoanh tay đặt trên đầu gối, hỏi anh ta: "Anh thấy quan hệ giữa cô Lê và anh Vân là gì?"
Không khí lập tức ngưng đọng.
Lê Tiếu dựa vào ghế, chậm rãi nhìn Hạ Khê, ánh mắt nghiền ngẫm và lạnh nhạt.
Vân Lệ thì bắt tréo chân, khóe miệng cắn điếu thuốc chưa châm lửa, liếc Hạ Khê, nhếch môi khinh miệt.
Còn Thương Úc mắt khép hờ, vuốt ve ngón tay Lê Tiếu, nét mặt khó đoán.
Mặt Hoắc Mang đen lại, anh ta liếc Hạ Khê, không vui hỏi lại: "Điều này cũng nằm trong phạm vi lời thật lòng?"
Hạ Khê nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên rồi, muốn anh dùng lời thật lòng đánh giá thử xem."
Cô ta cố ý nhấn mạnh ba chữ lời thật lòng, như sợ Hoắc Mang không nghe rõ.
Theo Hạ Khê thấy, ai nấy ngồi đây đều rất tinh tường, không có chuyện không nhìn ra mối quan hệ không hề tầm thường giữa Vân Lệ và Lê Tiếu.
Hoắc Mang hơi hối hận, sớm biết chi bằng anh ta uống ba ly rượu còn hơn.
Hạ Khê đang tự tìm đường chết.
Hoắc Mang chậm chạp không đáp, Vân Lệ lại cầm bật lửa châm điếu thuốc, ngửa đầu lên trời nhả khói: "Nói đi, vừa hay tôi cũng muốn nghe thử, mọi người thấy quan hệ giữa chúng tôi là gì."
Lê Tiếu cũng phụ họa: "Ừ, nói nghe thử xem."
Đôi mắt Hoắc Mang lóe lên, ngầm quan sát Thương Úc, thấy anh không hề ngăn lại, sau một phen nghĩ cẩn thận, anh ta nói: "Bạn bè tâm đầu ý hợp."
Bạn bè cùng chung tư tưởng, tình cảm sâu sắc.
Hoắc Mang cảm thấy cách hình dung của mình rất ổn, nhưng Hạ Khê lại bật cười: "Hóa ra anh thấy cô Lê và anh Vân là bạn bè tâm đầu ý hợp."