Thương Úc nhìn Thương Tung Hải như thật, co đùi phải gác lên chân trái: "Nhắc đến danh phận thì, hôn ước ban đầu giữa cô ấy với Thương Lục là sao?"
Thương Tung Hải chắp tay sau lưng xoay Phật châu trên cổ tay, nhìn Thương Úc: "Con hỏi chuyện này làm gì?"
"Ba đừng nói với con rằng, giấy hôn ước là ký với Lê Quảng Minh đấy." Thương Úc cười nhạt, nói thẳng ra không kiêng dè.
Tình huống từ hôn lúc đầu, dù là ai cũng có thể thấy được thái độ của Lê Quảng Minh với Thương Tung Hải quá thận trọng nhún nhường.
Đó không phải phong độ của một thông gia.
Thương Tung Hải im lặng một lúc lâu, nghiêng người nhìn dòng suối dưới cầu vòm: "Đương nhiên giấy hôn ước là ký cùng ba con bé rồi."
Thương Úc cụp mắt, nhếch môi, lấy bao thuốc lá trong túi, đùa nghịch trong tay: "Mặc kệ ba ký với ai, cái tên trong hôn ước cần đổi thành con."
"Con nghĩ ổn thỏa rồi?" Thương Tung Hải kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt tối tăm.
Thương Úc rút một điểu trong bao thuốc lá, giọng trầm nhưng chắc chắn: "Không cần phải nghĩ, cô ấy chỉ có thể là của con."
Giọng nói chắc chắn như vậy khiến Thương Tung Hải thoáng ngây người, sau đó gật đầu vui mừng cười.
"Được, con có sự quyết đoán này là được." Ông vừa nói vừa bước lên cầu vòm: "Con đến phòng sách với ba, thuận tiện sắp xếp chuyện đến nhà họ Lê cầu hôn lần nữa."...
Đến bữa trưa, Lê Tiếu và Thương Úc khoan thai đến muộn.
Lúc này, trong nhà ăn im ắng mang đậm nét cổ xưa, Thương Lục ngồi chống cằm trên bàn, trên gương mặt anh tuấn là quầng thâm mắt, dường như ngủ không ngon.
Nghe tiếng động, anh ta nghiêng người. Bất ngờ thấy anh Cả mình nắm tay Lê Tiếu đi đến, anh ta cảm giác thật muốn bùng nổ. Trời đất...
Vợ chưa cưới trước đó của anh ta thật sự trở thành chị dâu rồi?
Tối hôm qua, Thương Lục đi tìm Vệ Ngang, nghe được không ít chuyện.
Cũng không vì gì khác, anh ta chỉ muốn biết anh Cả mình mập mờ với Lê Tiếu từ lúc nào.
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc liếc Thương Lục, thấy đối phương nhìn Lê Tiếu không chớp mắt liền nhíu mày: "Không biết đường chào hỏi à?"
Thương Lục "a" một tiếng, khéo léo gọi: "Anh Cả."
Thương Úc híp mắt nguy hiểm, nhếch môi im lặng. Thương Lục nhìn mà da đầu tê dại.
Anh ta sợ nhất là anh Cả nhìn mình bằng ánh mắt này.
Thương Lục khóc không ra nước mắt, nhìn Lê Tiếu ở đối diện, ưỡn ngực, ngập ngừng gọi: "Chị... chị dâu."
F*ck!
Người phụ nữ anh ta từ hôn giờ thành chị dâu rồi.
Anh ta thậm chí còn nhớ lần đầu gặp ở khách sạn Hoàng Gia mình đã chê bai Lê Tiếu không tiếc lời.
Thương Lục rụt cổ, buồn bực nâng tách trà lên uống.
Vệ Ngang kể rất nhiều sự tích của Lê Tiếu ở Parma.
Thương Lục vừa uống trà vừa lo lắng, liệu cô có nhỏ nhen mượn cơ hội trả thù anh ta hay không?
Không lâu sau, Thương Tung Hải đến nhà ǎn.
Ông ngồi xuống, xoa tay, nhìn qua bọn họ rồi liếc Thương Lục, hỏi: "Thiếu Hành, đây là Lê Tiếu, có nhận ra không?"
Thương Lục nghẹn họng, rưng rưng gật đầu: "Dạ biết."
"Không cần nói nhảm nhiều, trước hết xin lỗi con bé đã."
Thương Lục khó tin trừng mắt, khoa trương ngoáy lỗ tai: "Không đúng, ba nói gì cơ? Con không nghe rõ!"
"Sao nào? Bảo con xin lỗi thì không vui? Đừng tưởng ba không biết con đã nói mấy lời mất nết gì ở Nam Dương. Con bé với ba mẹ nó không truy cứu vì người ta rộng lượng, con thân là đàn ông, mấy lời đó nói linh tinh được à?"
Thương Tung Hải nghiêm túc trách cứ, Thương Lục sợ ngây người.
Nhà họ Lê không truy cứu?
Lúc đó anh ta ở nhà họ Lê suýt chút nữa bị đám nữ giúp việc hại chết.
Hơn nữa, đêm đó lão Tam nhà họ Lê xông vào ga-ra tầng hầm, đập hai chiếc SSC đời mới của anh ta, thế mà nói là không truy cứu?
Thương Lục nghẹn khí, không lên cũng không xuống được.
Nếu không phải ba anh em nhà họ Lê gây phiền cho anh ta khắp nơi, anh ta phải về Parma trốn tránh sao?
Lúc này, Lê Tiểu nhàn nhạt liếc gương mặt không tình nguyện của Thương Lục, khéo léo từ chối ý tốt của Thương Tung Hải: "Bác trai, không cần anh ấy xin lỗi đâu, đã qua cả rồi."
Thương Úc cũng vuốt ly trà, liếc Thương Lục: "Ừ, đúng là không cần, chị dâu nó không dễ giận như vậy."
Thương Lục: "..."
Phải rồi, anh ta đã nhìn ra mình là em trai nhặt được, Lê Tiếu mới là dâu ruột.
Không chỉ có anh Cả che chở, ông cụ trong nhà cũng thiên vị cô trắng trợn.
Cả bữa ăn, Thương Lục lùa cơm không ngẩng đầu không liếc mắt. Không ở nổi trong cái nhà này nữa, cơm nước xong anh ta vội rời đi. ...
Buổi chiều, đoàn người Lê Tiếu và Thương Úc lên đường về biệt thự Piper.
Trước lúc chia tay, Thương Tung Hai đứng ở cửa nhà chính, nhìn hộp gấm trong tay Lê Tiếu, chần chừ mấy giây rồi đặt tay lên đầu vai cô: "Cháu gái, có rảnh thì thỉnh thoảng ghé chơi."
Lê Tiếu đọc được vẻ không nỡ trong đáy mắt Thương Tung Hải, cười khẽ gật đầu, đồng ý với ông: "Vâng, bác trai"
"Được rồi, về đi, về Nam Dương hỏi thăm ba mẹ cháu, một thời gian nữa bác rảnh sẽ đi thăm mấy đứa."
Thoáng chốc, Lê Tiếu và Thương Úc cùng lên xe.
Thương Tung Hải nhìn xe xa dần, sâu kín thở dài: "Lão Tiêu, bí mật sắp xếp, nhập tên Lê Tiếu vào gia phả Thương thị. Nhớ làm cho cẩn thận, tránh tai mắt của Trưởng Lão Đường."
Quản gia Tiêu giật mình, nhìn ra đầu đường xa xa, lại nhìn Thương Tung Hải: "Ông chủ, cô Lê... có đáng không?"
Người thừa kế Thương thị chọn vợ, phải trải qua khảo nghiệm của dòng họ và Trưởng Lão Đường.
Giờ ông chủ âm thầm nhập tên cô Lê vào trong gia phả, đây là hành động biết rõ còn cố phạm quy tắc. "Ông cứ đi làm đi."
Thấy Thương Tung Hải kiên trì, quản gia Tiêu cũng không tiện nhiều lời, sau khi đồng ý với yêu cầu của đối phương thì bắt đầu sắp xếp.
Chỉ mong cô Lê này không phụ lại kỳ vọng của ông chủ....
Bốn mươi phút sau, biệt thự Piper.
Ở chỗ ngồi phía sau, Lê Tiếu dựa lên vai Thương Úc ngủ.
Mặt mày cô có vẻ uể oải, dù ngủ say vẫn thỉnh thoảng nhíu mày, dường như không được thoải mái.
Thương Úc nghiêng đầu dụi trán cô, tối qua anh quá buông thả, quên để ý đến cảm nhận của cô.
Xe dừng hẳn, anh nhẹ nhàng ôm cô vào cửa.
Trong phòng khách có vài người đang trò chuyện. Nghe tiếng bước chân, họ rối rít nhìn ra hướng cửa.
Hoắc Mang đứng dậy đầu tiên, mấp máy môi, còn chưa nói gì đã bị ngăn lại bởi ánh mắt của Thương Úc.
Anh em họ Hạ và Lục Hi Thụy nhìn bóng anh bế Lê Tiếu rảo bước lên lầu, chợt quên cả nói chuyện.
Bên giường phòng ngủ chính, Thương Úc đặt Lê Tiếu xuống, một tay chống mép giường, cúi người trêu chọc: "Dậy rồi?"
Lê Tiếu nhếch môi mở mắt ra, đáy mắt chăng tơ máu mệt mỏi: "Ừ, sao họ lại đến?"
Vốn ngủ không mấy yên ổn, lúc được bế xuống xe, cô đã nửa mê nửa tỉnh.
Chỉ là lúc vào phòng khách, cô cảm giác rất nhiều hơi thở người sống, đồng thời có một ánh mắt không hề thân thiện hướng đến mình.