Say Em Quên Lối Về

Chương 51: Ngoại truyện. (1)




Cuộc sống hôn nhân đầm ấm, hạnh phúc cứ thế trôi qua, thoát cái đã tròn hai năm kể từ lúc Mạc Đình Cảnh và Bối Mạt kết hôn. Hai bé Thành và Nghị đã gần ba tuổi. Đứa nào cũng xinh trai, dễ nhìn, vô cùng được lòng người.

Con thơ nay đã lớn khôn, Bối Mạt quyết định sẽ đi làm kiếm t.iền. Cô không thể lúc nào cũng dựa dẫm hay đổ hết mọi gánh nặng lên đôi vai của người đàn ông mình yêu được. Cho nên, cũng vì lí do đó, căn biệt thự vốn trống trải, chỉ có gia đình cô, bác quản gia và vài dì giúp việc, nay đã có thêm người chăm sóc trẻ em.

Bởi vì người mới đến là phụ nữ, cho nên Bối Mạt lúc nào cũng cảm thấy bất an trong lòng.

...

“Mạc tổng, anh nhất định không được thay lòng đổi dạ đâu đấy.”

“Đã nghe rõ chưa?”

Bối Mạt khoác lên người bộ đồ công sở thanh lịch, lật đật chạy theo phía sau hắn, miệng nhỏ liên tục nhắc nhở hắn.

Người đàn ông nào đó bị làm phiền suốt một ngày dài, không những không cảm thấy khó chịu, bất mãn, ngược lại trong lòng sớm đã đầy ắp mật ngọt. Hắn cười tủm tỉm, quay đầu nhìn cô.

“Sao em có thể nghi ngờ nhân cách và phẩm giá của anh thế chứ? Anh rõ ràng là người đàn ông chung tình nhất thế giới mà.”

“Năm hai mươi hai tuổi, mỗi tháng anh thay ba cô bạn gái. Vậy là chung tình dữ chưa?” Bối Mạt hất cằm cười khinh khi một cái, tặng cho hắn cái nhìn đầy khinh thường, không nặng không nhẹ chậm rãi lên tiếng. “Hay là... anh cảm thấy mỗi ngày mười em mới là lăng nhăng?”

“...”

Mạc Đình Cảnh bị bà xã nói cho cứng họng, không thể phản bác bất cứ điều gì. Ch.ết tiệt, nhất định là ông trời ngứa mắt hắn, cho nên mới tìm cách chỉnh hắn đây mà.

Nếu không, không lý nào cô vợ đáng yêu của hắn lại cứ luôn miệng nói về thời kì đen tối của hắn, dùng nó khiến hắn á khẩu được!

“Bé cưng, anh thề là từ sau khi yêu em, anh thủ thân như ngọc, thấy gái là lập tức cách xa mười thước. Em tin anh đi mà. Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.”

“Chê ạ!”

Cô lạnh nhạt đáp, huých vai hắn một cái rồi lập tức rời đi, chỉ để lại cho hắn một câu cảnh cáo.

“Tối nay đi dự tiệc, anh mà đụng đến cô nào thì liệu hồn với em đấy. Cẩn thận gầm cầu chờ đợi anh!”

Mạc Đình Cảnh khóc không ra nước mắt. Từ ngày lấy vợ, ngoại trừ lúc ở trên giường mới có cơ hội b.ắt n.ạt cô, còn lại toàn là cô ứ.c h.iếp hắn thôi. Hắn dỗi, hắn muốn bỏ về nhà nội, nhưng hắn làm không được. Ai bảo hắn lại chót yêu cô nhiều đến thêm chứ.

...

Tối hôm đó, hắn về nhà rất muộn. Bởi vì công việc còn quá nhiều việc cần xử lí, hắn biết tối nay rất có khả năng bản thân phải ngủ lại ở thư phòng, trải qua một đêm lạnh lẽo tột độ.

Bối Mạt biết hắn về, cũng biết hắn bị chuốc rượu đến mức ngà ngà say bèn xuống bếp pha cho hắn ly trà gừng giải rượu. Nào ngờ, vừa định đem lên, người cô không ngờ đến đột nhiên xuất hiện.

“Ơ, chị chủ.”

“Cô Tuyết đấy à. Muộn thế này sao cô còn chưa ngủ?”

“Tôi khát nước ấy mà.” Cô Tuyết chăm trẻ nhìn vào tay Bối Mạt, miệng nhỏ nhanh nhảu nói: “Cô định đem nước lên cho ông chủ sao? Hay để tôi mang giúp cô nhé?”

“Nhưng...”

“Cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà. Cô đi làm cả ngày rồi, vẫn nên dành một chút thời gian cho hai đứa nhỏ chứ. Sáng nay chúng nó nhớ cô đến rớm lệ đấy.”

Nghe đến đây, trái tim mạnh mẽ, cứng cỏi của Bối Mạt lập tức bị lung lay. Hai đứa nhỏ của cô đã khóc, khóc vì nhớ cô ư? Cô làm mẹ mà lại khiến con tổn thương, thật đáng hổ thẹn mà.

Chắc cô chuẩn bị xin nghỉ phép, dành thời gian cho con thôi.

Đưa ly trà gừng cho cô Tuyết, cô dặn dò một chút rồi cũng lên phòng với con. Bởi vì quay lưng, Bối Mạt chẳng thể nhìn thấy nụ cười đểu cáng của Tuyết.

...

“Anh Cảnh ơi.”

“Anh có trong đó không?”

“Em vào đấy nhé.”

Giọng nói điệu chảy nước vừa dứt, Tuyết trong bộ váy thiếu vải nóng vội đẩy cửa, nhanh chóng bước vào thư phòng.

Hắn nằm gục trên bàn, văn kiện chất động để gọn sang một bên. Hắn ngủ say đến độ không biết ai ra, ai vào. Tuyết đến bên hắn, cẩn thận lay lay người hắn, cất giọng ngọt ngào.

“Anh Cảnh ơi, em đem trà gừng lên cho anh giải rượu này. Anh dậy uống đi rồi nghỉ ngơi.”

Mạc Đình Cảnh bị lay đến khi tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn cô ta. Đôi mắt đào hoa tràn đầy sương mù bởi men rượu và cơn buồn ngủ. Hắn ngái ngủ lên tiếng: “Bà, bà xã?”

“Vâng, em đây.” Tuyết mỉm cười, không chút do dự nào đáp lời hắn. Còn tiếp tục thúc giục: “Anh uống nước đi cho tỉnh.”

Dứt lời, Tuyết không hề nề nang hay cảm thấy xấu hổ, đem vòng một đầy đặn, quyến rũ của bản thân áp sát lên người hắn mà cạ cạ.

Đầu óc hắn dường như trống rỗng, không nhận ra giọng nói xa lạ của người trước mắt. Hắn nhíu mày, cầm lấy ly trà gừng đưa lên miệng.

...

Bối Mạt đi đến thư phòng xem xét tình hình. Cho dù có tự an ủi, trấn an bản thân đến thế nào, cô cũng không thể loại bỏ cảm giác bất an trong lòng được.

Vừa đến nơi, thấy cửa phòng mở hé, cô tò mò ngó vào xem thì...

Chát!

Choang!

Tiếng “chát “ oan nghiệt cùng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên cùng lúc khiến Bối Mạt giật nảy mình. Cô trố mắt nhìn cảnh tượng trong phòng, chỉ thấy hắn chỉ tay về phía Tuyết, tức giận quát.

“Đồ đàn bà tham vọng! Mùi cơ thể của cô thật đáng ghê tởm, tởm đến mức ông đây tỉnh cả người.”

“Ai cho phép cô đụng vào thân thể cành vàng lá ngọc của tôi hả? Khốn k.iếp, ông đây phải đi mách vợ!”