Say Em Quên Lối Về

Chương 50: Say em quên lối về. (hoàn chính văn)




Kết thúc một ngày làm việc đầy mệt mỏi, gia đình nhỏ bốn người lại ngồi quây quần với nhau tại phòng ngủ lớn.

Mạc Đình Cảnh ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, bên trái là hai đứa nhỏ đang say giấc nồng, bên phải là cô vợ đáng yêu, ngoan ngoãn đang gật gù buồn ngủ.

Hắn bật cười thành tiếng, lồng ngực khẽ rung lên. Ôm lấy bả vai người yêu dấu, hắn cưng chiều lên tiếng: “Thế mà bảo thức ngắm sao với anh. Đồ lừa đảo.”

Bối Mạt giật mình, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch. Cô cười gượng gạo, gãi gãi cái má cho qua chuyện. Ai bảo hôm nay trăng thanh gió mát, khung cảnh trời đêm nên thơ hữu tình khiến cô buồn ngủ làm gì cơ chứ.

Ôm lấy cánh tay rắn chắc, hữu lực của người đàn ông bên cạnh, cô nở nụ cười chói mặt tựa như mặt trời tỏa sáng giữa đêm đen, thấp giọng thủ thỉ:

“Em đâu có ngủ. Đấy, đấy là... là em đang nhắm mắt dưỡng thần thôi. Anh không biết là tư tưởng của phụ nữ khác đàn ông thế nào đâu. Cho nên, anh không thể phán em như thế được.”

Mạc Đình Cảnh nghe được lời này cũng chỉ cười cười chứ không hề vạch trần lời biện hộ lỏng lẻo, đầy sáo rỗng của Bối Mạt. Với hắn, vợ là nhất, vợ là tất cả, vợ nói cái quái gì cũng đúng hết.

Với một người đi theo chủ nghĩa cuồng vợ, tin tưởng chân lý sống “đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử”, ngoại trừ những lúc ghen tuông vô cớ ra, Mạc Đình Cảnh sẽ toàn tâm toàn ý để Bối Mạt quyết định tất cả, kể cả cuộc đời hắn cũng thế.

Gió đêm ùa về đem theo khí lạnh và hơi ẩm khiến Bối Mạt hơi rùng mình, nhanh chóng rúc rúc vào lòng hắn, cố gắng tìm kiếm hơi ấm.

“Nhìn em kìa, làm nũng như một cô mèo nhỏ.”

“Kệ em.” Cô hứ một tiếng, cố gắng nâng cao tông giọng làm bộ giận dỗi, nhưng rồi lại bị chính sự trẻ con của bản thân làm cho bật cười thành tiếng. Cô cho rằng sau khi yêu đương, chỉ có hắn là bật “công tắc” trẻ hóa, không nghĩ đến bản thân cũng như vậy. “Em trẻ con như vậy, có phải một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu em nữa không?”

“Sẽ không.”

Mạc Đình Cảnh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bối Mạt, mười ngón đan xen. Hai chiếc nhẫn đẹp đẽ như lóe lên tia sáng, nổi bật trong không gian tối kịt. Hắn nhẹ giọng:

“Sẽ không có chuyện anh hết yêu em.”

“Mạt, anh dung túng tất cả mọi thứ thuộc về em. Bởi vì anh yêu em hơn cả sinh mạng của bản thân.”

Thịch!

Trái tim Bối Mạt bỗng đập lệch nhịp.

Lòng bỗng rộn ràng vô cùng.

Rõ ràng đã nghe những lời tình tứ giống thế này trên phim cả trăm lần, đọc thấy trong những bộ tiểu thuyết cả ngàn lần, thế nhưng khi được chính chồng yêu của mình nói ra, cô lại cảm thấy xa lạ vô cùng.

Có lẽ bởi vì, đây là lần đầu tiên Bối Mạt được nghe những lời như thế, lần đầu hiểu cảm giác thế nào là “nữ chính của cuộc đời mình“.

Khóe mắt Bối Mạt thoáng chốc đã đỏ lên, rớm lệ. Cô sụt sịt, dụi dụi vào lồng ngực rắn chắc của hắn, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy hạnh phúc: “ Anh, anh thật tốt!”

“Em cũng tốt. Mạt, em là cô gái tốt nhất trên đời.” Vừa nói, hắn vừa vươn tay, gạt đi nước mắt nơi khóe mi người dấu yêu. Cảm giác ướt át từ ngón tay truyền đến, thực khiến hắn đau lòng. Hắn không muốn nhìn thấy cô khóc, dù là khóc trong hạnh phúc hay đau khổ cũng không muốn. “Mạt, sau này, anh nhất định sẽ không để em phải khóc, phải tủi thân. Cô gái của anh, chỉ cần mỉm cười thật rạng rỡ.”

“Anh tự tin bản thân là kẻ ngàn chén không say, trên đời không có bất cứ loại rượu nào có thể khiến anh mê mẩn. Nhưng, tình yêu khiến anh sa đọa. Yêu em, anh giống như nếm phải trái c.ấm. Em, chất k.ích th.ích duy nhất khiến anh say xỉn, khiến anh say em quên lối về!”

Dứt lời, Mạc Đình Cảnh cúi đầu hôn cô, hôn tóc, hôn trán, hôn sống mũi, hôn má, hôn cả cánh môi màu anh đào quyến rũ của cô.

Mỗi cái hôn đều có ý nghĩa của riêng nó. Hôn lên tóc thể hiện khát khao cháy bỏng. Hôn lên trán thể hiện mong muốn được che chở, bảo vệ. Hôn lên sống mũi nói lên sự yêu thương, chiều chuộng. Còn, hôn lên môi là để khẳng định một tình yêu bất diệt cùng tháng năm.

Giữa dòng đời xô bồ, giữa tám tỷ người tồn tại trên thế giới, cùng sinh sống, cùng làm việc, tìm thấy tri kỉ của cuộc đời mình là một trong những điều may mắn nhất, hạnh phúc nhất thế gian.

Thật mong, ở ngoài kia, những tâm hồn lẻ loi, cô độc sẽ sớm tìm thấy bến đỗ, tìm thấy bến dừng chân, tìm thấy một nửa của cuộc đời mình. Thật mong, nữ thần tình yêu sẽ chúc phúc cho tình yêu của hắn, của cô và của mọi người.