“Ai cho phép cô đụng vào thân thể cành vàng lá ngọc của tôi hả? Khốn k.iếp, ông đây phải đi mách vợ!”
Sau đó, Mạc Đình Cảnh đi đến đạp cửa phòng khiến Bối Mạt đang hóng hớt được một phen hú hồn hú vía. Cô lùi lại phía sau vài ba bước, ngước mắt nhìn hắn.
Gãi gãi má, Bối Mạt cười gượng: “Ha ha... anh...”
Soạt!
Chưa để cô nói hết câu, Mạc Đình Cảnh đã ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Cả người nhỏ bé rất nhanh đã thọt lỏm trong vòng tay rộng lớn.
Hắn sụt sịt, cơ thể khẽ run, ấm ức lên tiếng: “Hức... vợ, vợ ơi... anh, anh hết sạch sẽ rồi... anh bẩn mất rồi...”
Vừa nói, hắn vừa ôm cô chặt hơn, khiến cô có cảm giác bị nghẹt thở. Chẳng lẽ hắn ôm thế này còn chưa đủ, còn muốn quắp cả tay chân lên người cô ư?
Bối Mạt biết trái tim yếu đuối của hắn đã bị làm cho tổn thương đến mức sắp vỡ vụn ra nên cũng chẳng so đo với hắn. Cô vòng tay ra sau lưng hắn, chậm rãi vỗ về.
“Ngoan, hoàng hậu của em đừng khóc. Em sẽ đau lòng.”
“Để trẫm đòi lại công bằng cho anh nha.”
Cảnh tượng người đàn ông cao lớn lúc này không khác gì đứa trẻ con to xác gục mặt lên vai người phụ nữ thấp hơn cả một cái đầu thực khiến người ta buồn cười, nhưng Tuyết lại cảm thấy thật ngứa mắt.
Cô ả nghiến răng nghiến lợi, chẳng hề nhận ra bản thân mới là kẻ xấu xa trong cuộc tình này.
Nhìn thấy dáng vẻ tức anh ách nhưng chẳng thể làm gì của Tuyết, Bối Mạt cong môi, cười ra một tiếng. Dám đánh chủ ý xấu lên người đàn ông của cô, lại ngang nhiên dụ dỗ lúc đêm khuya, rõ ràng là đang tìm ch.ết!
Hừ, đã làm người thứ ba rồi còn không biết xấu hổ. Cô nhất định phải ra tay t.iêu d.iệt thành phần cặn bã của xã hội.
Một tay ôm chồng, một tay rút điện thoại ra, hai mắt Bối Mạt vẫn nhìn chằm chằm vào Tuyết như thể xem cô ta là con mồi cần phải bị loại bỏ, cô nhanh chóng gọi điện cho bác quản gia.
“Thiếu phu nhân, cô có gì phân phó sao?”
“Bác ơi, thả chó!” Vừa nói, Bối Mạt vừa nhìn ả, khóe miệng giương lên vẽ thành một nụ cười tàn độc: “Bà đây sẽ khiến cô phải 'bóc lịch' dài dài!”
...
Sau đó, Tuyết bị cho thôi việc và bị đuổi ra khỏi biệt thự một cách khó coi nhất. Đầu óc rối tung, chiếc váy vốn chẳng kín đáo lúc này lại càng thiếu vải hơn, trông l.ẳng l.ơ vô cùng. Để ý kĩ sẽ thấy, phần chân váy là bị chó c.ắn đứt, ngay cả cổ chân cô ta cũng chẳng lành lặn, m.áu chảy ròng ròng.
Nhìn thấy một màn này, Bối Mạt không những không xót xa, trái lại còn cảm thấy hả hê vô cùng. Cuộc đời này, ai cũng có cho mình những người quan trọng nhất, xứng đáng được yêu thương nhất. Cố ý đụng đến những người ấy, cái giá phải trả quả thật rất đắt.
Thế giới có hơn tám tỷ người. Đàn ông trên đời đầy rẫy như thế, tại sao cứ phải đánh chủ ý lên một người đàn ông đã có gia đình như hắn chứ?
Đôi lúc, Bối Mạt là phụ nữ nhưng cũng chẳng thể hiểu được suy nghĩ của cánh chị em. Cô ôm thắc mắc đi vào nhà, vừa đến phòng khách đã bị “con gấu bự” ôm lấy, dùng nanh vuốt quắp chặt lấy người.
Bối Mạt thở dài, vòng tay ôm lấy thắt lưng của người đàn ông.
“Được rồi, anh đừng khóc nữa. Kẻ xấu đã bị em đuổi đi rồi.”
“Hức... hu hu... vợ ơi...”
Dù đã cố hết sức dỗ dành, an ủi, thế nhưng nước mắt của hắn vẫn rơi không ngừng. Hắn ôm chặt lấy cô, dụi dụi vào má cô, đem nước mắt làm ướt một phần khuôn mặt cô. Song, ai kia lại nức nở.
“Anh, anh bẩn mất rồi... vợ sẽ ghét anh, sẽ không yêu anh nữa... hức...”
Trái tim mỏng manh, dễ vỡ của giấm chua công chúa thật sự đã bị tổn thương quá nặng nề rồi!
Bối Mạt nhịn cười đến mức toàn thân hơi run rẩy, cũng may ai đó đang bận khóc nên không để tâm tới. Cô vỗ vỗ lưng hắn, an ủi.
“Không sao rồi. Anh nín đi. Dù anh có thế nào em cũng vẫn sẽ yêu anh. Tuyệt đối không chê anh bẩn đâu.”
“Nhưng... nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết.”
Mạc Đình Cảnh im lặng hồi lâu khiến Bối Mạt bất an vô cùng. Chẳng lẽ lời nói của cô lại khiến hắn càng thêm buồn rồi hay sao? Cô thấp thỏm một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Anh... muốn đi tắm...”
Tắm xong, hắn sẽ lại sạch sẽ thơm tho. Như vậy, cô sẽ không chê hắn bẩn nữa.
Bối Mạt cười cười, cũng không phản đối. Cô muốn hắn tự mình đi tắm, thế nhưng hắn lại ôm cô không buông, cho nên, cô đành phải dẫn hắn đến phòng tắm, hệt như một người mẹ chăm sóc con nhỏ vậy.
Đến nơi, Bối Mạt đẩy đầy người hắn, nhẹ giọng: “Anh tự mình tắm đi. Em phải về phòng đây. Ban nãy ồn như vậy, không biết con có giật mình không nữa.”
Mạc Đình Cảnh lập tức chau mày: “Anh không bằng hai đứa nhóc ch.ết tiệt kia sao?”
“Không phải, ý em là...”
“Anh mặc kệ!” Hắn hừ lạnh, hờn dỗi lên tiếng: “Bổn bảo bảo toàn thân vô lực, cần người hảo hảo thị tẩm. Mau đến tắm cho bảo bảo đi!”