Khoảng thời gian Thịnh Nghi bị ốm, Thích Viễn Thừa mua về cho Thủy Tinh một số sách giáo khoa, ngày nào cũng kiểm tra tình hình học thuộc lòng của cô, và cả các dạng đề, chỗ nào không hiểu Thích Viễn Thừa đều sẽ dạy cô, do vậy nên Thủy Tinh không có thời gian để tới tiệm sách ở đầu đường nữa.
Tưởng Lâm Anh bảo Thích Viễn Thừa đừng có mất công tốn sức như vậy nữa, muộn nhất là tuần sau có thể tới trường học rồi, nhưng Thích Viễn Thừa làm như là không nghe thấy gì vậy, nên bảo Thủy Tinh làm đề thì vẫn làm, Thủy Tinh có một lý do rất tuyệt vời để thường xuyên quanh quẩn dưới tầng một, đương nhiên cô cũng thích.
Chỉ có điều, mặc dù ở tầng một, nhưng Thủy Tinh vẫn không nói chuyện được với Thịnh Nghi. Hầu hết thời gian cô đều ở trong phòng kê thuốc của Thích Viễn Thừa, chỉ có cực kỳ ít lúc vận may tốt, cô sẽ bị Thích Viễn Thừa gọi ra ngoài rót cho bệnh nhân mấy cốc nước, hoặc là có thể nghe được thêm mấy câu lúc ông ngoại cô và Thịnh Nghi nói chuyện khi Thích Viễn Thừa truyền nước cho Thịnh Nghi.
Buổi chiều thứ ba, Thủy Tinh nằm duỗi nửa người ra bàn, trước mặt trải đầy những đề vật lí hóc búa khó giải.
Thủy Tinh không thích môn tự nhiên cho lắm, môn xã hội thì tốt hơn một chút, ánh mắt cô dừng lại bên ngoài cửa sổ.
Mấy hôm trước trời đổ cơn mưa, không khí của Tây Thành trở lạnh, gần bốn giờ rưỡi, Thịnh Nghi vẫn chưa đến, nghĩ cũng đúng, sức đề kháng của con trai tốt, hôm trước, cơn sốt của anh đã hoàn toàn khỏi rồi, chỉ cần chú ý một chút là được, thực ra không cần suốt ngày chạy tới đây làm gì.
Đang nghĩ ngợi, Thủy Tinh nghe thấy Thích Viễn Thừa đang đứng ngoài cửa chào hỏi: “Đến rồi à, ngồi trong phòng đợi ta một chút, lát nữa lại truyền nước cho cháu tiếp.”
“Vâng.”
Giọng nói vang lên, Thủy Tinh chớp mắt liền bò dậy khỏi bàn ngồi thẳng người lên, là giọng nói của Thịnh Nghi, anh tới rồi.
Thích Viễn Thừa đứng ở bên ngoài, mười phút trước cô mới đi vệ sinh xong, trong phòng cũng có nước, nên bây giờ cô không còn tìm được cái cớ nào để ra ngoài nữa, chỉ có thể thẳng người nghiêng ra bên ngoài, Thủy Tinh cảm thấy lưng mình cương cứng, cô men theo khe cửa chưa đóng chặt, hé mắt nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác đồng phục mùa thu, cơ bản đều là màu trắng tinh, nơi cánh tay có gạch chéo màu xanh pastel, dáng người của chàng trai thon dài, cặp sách được đeo ở một bên vai, ngón tay nắm vào chiếc dây đeo cặp, ánh mắt hơi liếc qua bên này, sau vài giây im lặng, anh lại quay đầu về, đi lướt qua cửa phòng của cô, dừng lại trước cửa phòng bên cạnh.
Ngay sau đó, cửa phòng của Thủy Tinh cũng bị mở ra.
Dược phẩm hầu hết đều đặt ở phòng kê thuốc, bây giờ Thịnh Nghi tới rồi, Thích Viễn Thừa phải vào phòng kê thuốc để lấy đồ, ông cúi người, lấy từ trong ngăn kéo ra dụng cụ khử trùng, rồi lại vội vàng nhìn lướt qua, nhìn thấy Thủy Tinh đang ngồi cạnh tủ thuốc, đầu cô sắp dán luôn vào mặt sách rồi, ông nhắc nhở cô: “Đọc sách thì đọc sách, cúi sát thế làm cái gì? Không cần mắt nữa à, ngẩng dậy một chút.”
Thủy Tinh vốn định muốn tránh né để Thích Viễn Thừa không nói chuyện với cô, không ngờ tư thế của cô bây giờ còn càng kỳ quái hơn, cô bí bách đáp vâng một tiếng, chầm chậm ngồi thẳng người dậy, nhưng đầu vẫn cúi gằm xuống, cô đang nhìn đề bài trong sách giáo khoa, đề vật lí vốn đã đọc không hiểu, trật tự con chữ lúc này cũng giống như là đang bay loạn vậy.
Thích Viễn Thừa đứng ở bên cạnh bốc thuốc, căn phòng lại yên tĩnh trở lại. Thủy Tinh vân vê góc quyển sách, từ từ cuộn nó lên, thấp giọng gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Tay Thích Viễn Thừa khựng lại: “Sao thế?”
Thủy Tinh há miệng, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, dính trên sách giáo khoa, hình như nhận ra gì đó, cô lập tức sửa lời: “…Con không biết làm bài này.”
Thích Viễn Thừa đứng dậy, dọn dẹp đồ xong: “Biết rồi, đợi ta bận xong, buổi tối sẽ giảng cho con.”
Thủy Tinh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô gật đầu.
Thích Viễn Thừa cầm theo cả sách giáo khoa vật lí và dụng cụ khử trùng đi ra ngoài, để lại một mình Thủy Tinh ngồi ngây ngốc trong phòng. Cô ngả người ra một bên bàn, đầu áp trên đệm, ngửi mùi thuốc khử trùng dần trở nên nhạt bớt, cô không nói rõ được trong lòng mình đang nghĩ thế nào, muốn hỏi ông ngoại về tình hình của Thịnh Nghi, muốn bệnh của anh sớm khỏi, lại không muốn bệnh của anh hoàn toàn khỏi hết, nghĩ thế nào thì trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu.
“Hôm nay truyền nước xong thì ngừng lại đã, cứ truyền nước như thế này mãi cũng không tốt cho cơ thể, về nhà uống thêm ít thuốc, phải uống đúng giờ, dạo này trời trở lạnh rồi, cũng phải chú ý giữ ấm.” Giọng nói của Thích Viễn Thừa loáng thoáng truyền tới, “Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Cảm ơn bác sỹ Thích.” Thịnh Nghi trả lời ông.
Cách âm của tòa chung cư không tốt, Thủy Tinh cách một bức tường, áp người vào một bên, lỗ tai dán sát vào, khi ghé tới gần là có thể nghe rõ cuộc đối thoại của phòng bên cạnh.
“Không cần cảm ơn.” Thích Viễn Thừa nói, “Canh chừng bình truyền nước, hết rồi thì gọi ta.”
“Được.”
Những người sống gần đây thường xuyên tới chỗ của Thích Viễn Thừa khám bệnh, Thịnh Nghi hồi nhỏ lại mang thể chất dễ bị bệnh, số lần lui tới phòng khám của Thích Viễn Thừa nhiều hơn. Khi ấy Thịnh Nghi còn nhỏ tuổi, nhưng lại vô cùng thông minh, Thích Viễn Thừa rất thích anh, mặc dù mấy năm nay đã lớn rồi, số lần anh đến phòng khám cũng ít đi, nhưng Thích Viễn Thừa nhìn thấy anh vẫn cảm thấy rất thân thiết, trước khi truyền nước cần phải chuẩn bị, Thích Viễn Thừa không thể không hàn huyên với anh vài ba câu: “À đúng rồi, lâu rồi không thấy kỹ sư Thịnh và cô giáo Từ, hai người họ dạo này thế nào? Vẫn ở bên ngoài sao?”
“Vâng.” Thịnh Nghi chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng.
Thích Viễn Thừa nhận ra có gì đó không thích hợp, lại hỏi: “Hai người họ có nói khi nào quay lại không?”
Có lẽ là do đầu kim tiêm cắm vào mạch máu, lạnh lẽo lại có chút đau đớn, Thịnh Nghi chau mày, động tác hơi khựng lại, không quá muốn tiếp tục chủ đề này: “Không nói ạ.”
Thích Viễn Thừa hơi ngây người một lát, hiểu ra, cũng lập tức trầm mặc.
Phòng bên cạnh đột nhiên không còn động tĩnh gì khiến cho Thủy Tinh cũng sốt ruột, cô không hiểu tại sao cuộc trò chuyện đang diễn ra tốt lành lại đột nhiên im ắng như vậy, rồi cảm thấy với kiểu tính khí thường ngày của Thích Viễn Thừa, Thịnh Nghi không muốn nói chuyện với ông nữa cũng là điều bình thường. Truyền nước xong, Thịnh Nghi bỗng dưng lên tiếng, hình như là anh đã nhìn thấy quyển sách giáo khoa vật lý mà Thích Viễn Thừa đang cầm trong tay, anh hỏi thêm một câu, Thích Viễn Thừa vừa hay thuận thế kể ra nguyên nhân cho anh nghe.
Nội dung có liên quan tới cô.
Tim Thủy Tinh lại một lần nữa nhảy vọt lên, mặt bức tường bị móng tay bấm hằn thành một vết rất nhỏ, không quá sâu, phải dí sát vào mới có thể nhìn thấy, cô cụp mắt, lại dùng bụng ngón tay lặng lẽ cọ cho nó phẳng ra, dường như làm như vậy thì có thể che đậy dấu vết móng tay, làm cho nó như chưa từng tồn tại.
Chủ đề nói chuyện của hai người kia cũng không dừng lại trên người cô, rất nhanh đã quay trở lại với đề bài vật lí, Thịnh Nghi hình như rất am hiểu về môn tự nhiên, anh nhìn rõ đề bài này liên quan tới phần cơ học, lúc anh giảng bài cũng nhẫn lại hơn một chút, đầu tiên là đơn giản giải thích qua một lượt yêu cầu đề bài, nói với Thích Viễn Thừa đề bài này liên quan tới vấn đề ba lực cân bằng, thực ra có rất nhiều cách giải có thể giải quyết được bài này.
Thủy Tinh yên lặng lắng nghe.
Khoảng thời gian này, Thích Viễn Thừa vẫn luôn dạy Thủy Tinh học, nhưng dù sao thì tuổi tác của ông cũng đã cao, rời xa trường học quá lâu rồi, ông và Thủy Tinh suy nghĩ cả ngày cũng chỉ có thể giải ra được mấy đề bài đơn giản nhất, không giống như Thịnh Nghi.
Rõ ràng anh đang giảng bài cho cô, nhưng người ngồi đối diện anh lại chẳng phải là cô.
“Cháu viết lại cho ông từng bước giải bài nhé.” Thịnh Nghi nói.
Âm Thanh phía đối diện lại nhỏ xuống, Thủy Tinh như thể nghe thấy âm thanh của ngòi bút ma sát trên mặt giấy.
Bệnh nhân buổi chiều không đông, Thích Viễn Thừa không cầm theo sách giáo khoa vật lý quay lại nữa, Thủy Tinh dựa vào tường, ngón tay mân mê tay nắm cửa, Thịnh Nghi vẫn đang giảng đề, anh truyền nước hai tiếng rưỡi, Thủy Tinh cũng đứng vỏn vẹn hết hai tiếng rưỡi.
“Hôm nay thật sự cảm ơn cháu.” Thích Viễn Thừa nghe hiểu bài, gập sách giáo khoa lại, “Sắp truyền nước xong rồi, để ta rút ống truyền ra cho cháu.”
Đây là lần cuối cùng Thịnh Nghi tới truyền nước, cũng là lần đầu tiên Thủy Tinh nghe thấy tiếng động phòng bên cạnh liền đẩy cửa ra, cô đứng ở cửa thò đầu vào trong, quệt qua quệt lại chiếc dằm trên mép cửa, nhìn vào bên trong một cái, Thích Viễn Thừa đang chuẩn bị rút kim truyền nước ra.
Thích Viễn Thừa nhìn thấy Thủy Tinh mở cửa, thản nhiên hỏi: “Sao thế?”
“…Ông ngoại.” Thủy Tinh mím môi, hình như chiếc dằm đâm vào tay cô rồi, có cảm giác hơi nhói, “Con muốn hỏi là tối nay ăn gì ạ?”
“Đi hỏi bà ngoại con đi.” Thích Viễn Thừa từ trước tới nay không quản những chuyện này.
Tưởng Lâm Anh ở tầng trên nấu bữa tối, hương thơm của thức ăn bay tới, chỉ cần ngửi thôi cũng biết là món sườn kho tộ và khoai tây thái sợi chua cay. Thủy Tinh đáp vâng một tiếng, cố gắng che dấu sự quẫn bách trên mặt mình, cô giả vờ như vô tình, nhanh như chớp đưa mắt thoáng nhìn qua Thịnh Nghi mặt không cảm xúc đang ngồi trên sô pha chờ rút ống truyền nước.
Đúng lúc ấy Thịnh Nghi cũng ngẩng đầu lên, nhìn qua phía cô.
Ánh mắt của hai người cứ như vậy không hề báo trước mà đối nhau, Thủy Tinh lại đột nhiên nhìn đi chỗ khác, không giống như Thịnh Nghi, hô hấp của cô suýt chút nữa thì ngừng luôn rồi.
Thích Viễn Thừa cúi đầu, hơi cong người, đang rút ống truyền nước ra cho Thịnh Nghi, ông không chú ý tới động tĩnh của hai người, lại hỏi: “Có phải đói rồi không?”
“Vâng.” Đầu của Thủy Tinh rụt về sau một khoảng, lại giống như một con rùa rụt đầu, “Hơi đói ạ, con lên trên xem bà ngoại nấu món gì.”
Từ tầng dưới chạy lên tầng trên, tim Thủy Tinh đập càng nhanh hơn, giống như là vừa mới chạy xong tám trăm mét vậy, ngực cô cứ cảm thấy bí bách, hệt như bị hòn đá đè lại rất lâu, nhưng lại rõ ràng chẳng có gì.
Tưởng Lâm Anh nghe thấy tiếng Thủy Tinh trở về, cầm theo chiếc xẻng xào đồ ăn đi ra ngoài: “Bệnh nhân về hết rồi sao?”
“Chưa ạ, vẫn còn,” Thủy Tinh muốn nói tên của Thịnh Nghi ra, cô mím môi, “…một người nữa.”
Tưởng Lâm Anh không nghĩ nhiều: “Có phải sắp xong rồi không?”
“Vâng, sắp xong rồi ạ.”
“Được, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Nói xong, Tưởng Lâm Anh bưng một chiếc đĩa từ phòng bếp ra ngoài.
Quả nhiên là sườn kho tộ, cũng đã xào món khoai tây thái sợi chua cay. Thủy Tinh ngó đầu tới, bò người trên bàn cơm, ngửi mùi thơm của thức ăn, cảm giác nôn nóng dâng lên trong lòng vẫn chưa biến mất, hình như dạo gần đây tần suất tim đập mạnh và loạn nhịp của cô cực kỳ nhiều.
Thủy Tinh không biết có phải bởi vì nguyên nhân thời gian hay không, nhưng lại có thể chắc chắn rằng cô là bởi vì một người.
Ăn cơm tối xong, Tưởng Lâm Anh thu dọn bát đũa, Thích Viễn Thừa muốn giảng lại đề bài chiều hôm nay cho Thủy Tinh, hai người đều không nhắc gì đến chuyện hồi chiều.
Thích Viễn Thừa mở chiếc đèn bên cạnh lên, bảo Thủy Tinh giở lại đề bài chiều hôm nay ra, lúc cầm quyển sách giáo khoa vật lí về cô không để ý tới, trên sách giáo khoa vật lí có thêm một đường thẳng màu đen được vẽ bằng bút chì, hơi cong.
“Đề bài này đúng không?” Thích Viễn Thừa chỉ vào sách giáo khoa vật lí.
Thủy Tinh gật đầu, nhưng trong não lại đang nghĩ liệu đường thẳng màu đen này có phải là do Thịnh Nghi vẽ không.
“Đầu tiên chọn xe rơ-moóc làm đối tượng nghiên cứu, sau đó lại đặt giả thiết rằng góc giữa sợi dây và phương ngang là alpha, nhìn thấy điều kiện và công thức này chưa? Áp dụng hai cái này vào.” Hôm nay Thích Viễn Thừa giảng bài cực kỳ trôi chảy, không hề ngập ngừng chút nào, “Ở đây viết F = 12N, sau đó chúng ta kéo dài sợi dây một lần nữa.”
“Vâng.”
“Đầu tiên con áp dụng mấy điều kiện hình học này, rồi tiếp đó áp dụng công thức trước đó vào.” Thích Viễn Thừa hỏi, “Tính thử đi, đáp án là bao nhiêu?”
Chiều hôm nay Thủy tinh ở phòng bên cạnh đã nghe qua rất nhiều lần rồi, cách giải và logic của Thịnh Nghi cũng rất rõ ràng, tổng cộng dùng ba cách, giảng đi giảng lại rất nhiều lần, mà Thích Viễn Thừa lúc này chỉ giảng cho cô cách dễ nhất.
Thủy Tinh cụp mi, chớp mắt, là 10N.
Thủy Tinh vẫn chưa từng học qua bài của lớp mười, khoảng thời gian này toàn là tự học trong sách giáo khoa, Thích Viễn Thừa nghĩ mới nói qua một lần quả thực có hơi khó hiểu, đang định giảng lại cho cô lần thứ hai: “Có phải không biết không, nghe vẫn chưa hiểu sao?”
“Không phải ạ.” Thủy Tinh lắc đầu, “Con hiểu rồi.”
Thích Viễn Thừa không yên tâm, lại hỏi cô: “Đáp án là bao nhiêu?”
Thủy Tinh viết đáp án từng bước làm và lời giải sang tờ giấy nháp bên cạnh, trả lời: “10N ạ.”
Thích Viễn Thừa ừ một tiếng: “Quả thực là hiểu rồi.”
“Cảm ơn ông ngoại.”
Thích Viễn Thừa giảng đề xong liền đi tắm rửa nghỉ ngơi, thời gian bây giờ không còn sớm nữa, Thủy Tinh cũng nên đi ngủ rồi, cô tắt đèn trần trong phòng đi, nằm trên giường nhưng không ngủ được, chỉ có thể mở mắt ra, mượn ánh trăng bên ngoài cửa sổ ngây người nhìn lên đỉnh trần nhà.
Trong phòng truyền tới tiếng nói chuyện của Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh ở phòng bên cạnh, giọng nói của hai người họ rất nhỏ, Thủy Tinh nghe không rõ, nhưng khung cảnh này quá quen thuộc, Thủy Tinh lại nhớ tới cuộc trò chuyện của Thích Viễn Thừa và Thịnh Nghi ở phòng bên cạnh hồi chiều nay, lúc đó hai người họ làm đề ở phòng bên, Thịnh Nghi hỏi Thích Viễn Thừa một tờ giấy, anh liệt kê ba cách giải khác nhau ra rồi viết hết lên tờ giấy kia.
Đợi động tĩnh ở phòng bên cạnh biến mất rồi, Thủy Tinh cuối cùng không nhịn được nữa bò dậy khỏi giường.
Trời đầu tháng mười, Thủy Tinh không mở đèn cũng không đi dép trong nhà, sàn đất bằng xi-măng, ngón chân cô khi chạm xuống đất sẽ vô thức co quắp lại, cô cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra, một mảng đen kịt, cô tìm một đôi giày ở huyền quan, xách theo giày xuống dưới lầu, đi vào tầng một rồi mới dám xỏ giày vào chân, cô cầm nhầm giày, đôi này hình như là của Thích Viễn Thừa, lõi bên trong của giày được làm bằng da nên có cảm giác lạnh lẽo, chẳng mấy chốc đã hút hết sạch độ ấm của bàn chân.
Thủy Tinh mở cửa chống trộm ở tầng một ra, đi vào phòng truyền nước ở bên cạnh, tìm đến chiếc ngăn kéo ở bên mép của tủ thuốc, cẩn thận kéo nó ra, cô ngó vào trong, nương theo ánh sáng của vầng trăng để tìm tờ giấy viết lời giải.
Trang giấy lay động, chữ viết chi chít.
Mây đen che lấp ánh trăng, Thủy Tinh lén trộm đi tờ đáp án của cô.