Một tuần mới lại đến, Thủy Tinh chuyển đến trường Phụ Trung Tây Thành học, Thích Viễn Thừa đưa cô đến cổng trường, hai người đợi một lát mới chờ được chủ nhiệm giáo dục và chính trị Trình Tông Bình đi ra, Thích Viễn Thừa chào hỏi Trình Tông Bình mấy câu, Trình Tông Bình bảo Thích Viễn Thừa yên tâm, nói xong, ông dẫn Thủy Tinh đi vào trường.
Trình Tông Bình mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, thắt lưng da thắt chặt quanh bụng, chiếc bụng béo phệ, đi ở phía trước Thủy Tinh: “Thủy Tinh đúng không? Ông ngoại em nói với tôi rằng cấp hai em học ở miền Nam, thành tích khá là tốt. Tài liệu và giáo trình học tập của miền Bắc và miền Nam có những chỗ có thể không giống nhau, cơ về cơ bản đều liên kết và thống nhất với nhau, em tự xem xem làm thế nào để theo kịp, có chỗ nào không biết thì có thể hỏi giáo viên, hỏi bạn học.”
Thủy Tinh đáp vâng một tiếng: “Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy.”
Trường Phụ Trung Tây Thành là trường trung học trọng điểm trong tỉnh, có lịch sử lâu đời, đội ngũ giáo viên hùng hậu, cơ sở vật chất hoàn thiện, tỉ lệ học sinh đỗ các trường đại học top một lên tới chín mươi chín phần trăm, trường được chia thành hai cơ sở trường phía nam và phía bắc, cơ sở mà Thủy Tinh học là cơ sở phía nam.
“Không cần khách sáo.” Trình Tông Bình đưa Thủy Tinh đi tới tòa nhà dạy học, đi vào trong qua cánh cửa kính ở giữa, đi lên cầu thang, “Lát nữa tôi đưa em tới gặp giáo viên chủ nhiệm của lớp em trước đã, thầy Lý sẽ nói tình hình cụ thể với em sau.”
Tòa nhà dạy học tổng cộng có sáu tầng, phòng học của lớp mười có trên dưới hai tầng, chia thành tầng năm và tầng sáu, lớp trọng điểm ở tầng sáu, lớp đại trà ở tầng năm, bởi vì Thích Viễn Thừa đã đánh tiếng nhờ vả trước nên Trình Tông Bình trực tiếp dẵn Thủy Tinh lên thẳng tầng sáu.
“Thầy Lý.” Trình Tông Bình nhìn thấy người đàn ông đứng trước bàn làm việc, chào hỏi một câu, “Đây là Thủy Tinh, tôi đã nói với thầy rồi, học sinh tới đây sẽ chuyển vào lớp thầy học, Thủy Tinh, đây là thầy Lý, Lý Trí Khôn.”
Thủy Tinh cầm chặt mép của dây đeo cặp sách, cô hơi thận trọng: “Chào thầy Lý ạ.”
Trình Tông Bình còn nhiều việc cần phải lo, đưa Thủy Tinh tới văn phòng xong liền rời đi luôn, còn lại Thủy Tinh theo chân Lý Trí Khôn tìm hiểu tình hình trường lớp.
Tuổi tác của Lý Trí Khôn không được tính là lớn, thầy mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, quần tây màu đen, mỉm cười với Thủy Tinh, cử chỉ ung dung, thầy sách một chiếc ghế tới để tiện cho Thủy Tinh ngồi xuống, thầy Lý giới thiệu bản thân: “Tôi là Lý Trí Khôn, chủ nhiệm của lớp em, kiêm giáo viên chính trị.”
Thủy Tinh gật đầu nhưng tư thế vẫn cứng nhắc.
“Bây giờ mới lớp mười, trước đó các bạn khác đều đang huấn luyện quân sự, số lần gặp tôi cũng không nhiều hơn em được bao nhiêu, nói thật lòng, tôi cũng khá là sợ đấy.” Lý Trí Khôn đùa với Thủy Tinh, “Nhưng các bạn trên lớp thân thiện lắm, em cứ thả lỏng thoải mái.”
Thủy Tinh đáp vâng một tiếng, lại không kìm được là cong môi.
“Lúc em ở nhà có học trước bài vở không?”
Thủy Tinh gật đầu: “Có học một chút ạ.”
“Là thế này, trường Phụ Trung có hơi khác so với các trường khác một chút, kỳ hai lớp mười là đã phải tiến hành chia khối tự nhiên và khối xã hội rồi, em phải làm quen với môi trường càng sớm càng tốt, có từng nghĩ tới vấn đề này chưa? Sau này tính học ban xã hội hay ban tự nhiên.”
Thủy Tinh mấp máy miệng, đáng lẽ ra định nói là ban xã hội, nhưng lại nhớ ra Thịnh Nghi học rất tốt môn tự nhiên, cô lắc đầu: “…Em chưa nghĩ tới ạ.”
Dù sao thì lớp mười mới vào năm học được hơn một tháng, Lý Trí Khôn chỉ là muốn nhắc nhở một chút, muốn Thủy Tinh không nghĩ ngợi linh tinh nữa. Tiết sau là giờ dạy của Lý Trí Khôn, thầy nói sơ qua tình hình trên lớp cho Thủy Tinh nghe, đợi hết tiết tự học buổi sáng, Lý Trí Khôn liền dưa Thủy Tinh đi đến lớp, văn phòng của giáo viên ở bên cạnh hành lang, Thủy Tinh mới phát hiện cho đến tận bây giờ cô vẫn không biết bản thân mình học ở lớp nào, cô đi theo sau Lý Trí Khôn, bước chân rất nhanh, ánh mắt nhìn dáo dác khắp nơi, cô vẫn luôn để ý quan sát những lớp xung quanh.
Lớp tám, lớp bảy, thẳng tới đầu cuối cùng của hành lang, Lý Trí Khôn dừng bước, đứng trước cửa của lớp ba.
Lòng Thủy Tinh không khỏi cảm thấy thất vọng, trái tim đang đập thình thịch vì căng thẳng cũng lập tức bình thường trở lại.
Cô không được học cùng lớp với Thịnh Nghi.
Lý Trí Khôn đến sớm đứng trước phòng học của lớp ba, vừa mới vào năm học nên mọi người vẫn còn biết sợ giáo viên, chưa tới một phút trong lớp học đã im phăng phắc, hơn ba chục cặp mắt đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
Lý Trí Khôn dẫn Thủy Tinh vào lớp, ông đứng trên bục giảng, Thủy Tinh vẫn đứng ở gần cửa, mấy học sinh đi ra ngoài vào muộn nhanh như chớp luồn qua trước mặt Thủy Tinh, trong số đó có một cô gái bị trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống bên cạnh Thủy Tinh, Thủy Tinh vươn tay đỡ lấy cô ấy, mọi chuyện trôi qua một cách chớp nhoáng, Lý Trí Khôn bảo Thủy Tinh đứng lên bục giảng giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp, ông sắp xếp cho cô ngồi ở vị trí của hàng thứ tư sát với cửa sổ, ngay sau đó liền bắt đầu giảng bài.
Hết tiết, Thủy Tinh thu dọn sách giáo khoa trên mặt bàn, cảm giác như đằng sau có người đang nhìn chằm chằm vào mình, cô quay đầu lại, hơi sững người: “Sao vậy?”
“Vừa nãy cảm ơn cậu nhé.”
Câu nói của đối phương khiến Thủy Tinh chẳng hiểu gì.
“Lúc mình về lớp suýt chút nữa thì bị ngã, may mà nhờ có cậu đỡ mình, nếu không thì mình mất mặt chết mất.”
Thủy Tinh hiểu ra, cô vẫn chưa quen hết mọi người trong lớp, lúc vừa rồi giúp người ta là hoàn toàn do bản năng của con người, chẳng trách trong giờ học Thủy Tinh cứ luôn cảm thấy hình như có người nào đó đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Mình tên là Tịch Duyệt, duyệt trong vui vẻ.” Tịch Duyệt chìa tay ra, “Sau này chúng ta là bạn học rồi.”
Thủy Tinh lập tức nhấc tay lên, bắt lấy tay cô ấy: “Mình là Thủy Tinh.”
Buổi sáng có tất cả bốn tiết học, hai tiết đầu tiên vừa kết thúc, mọi người được nghỉ giải lao, giáo viên đứng lớp còn chưa rời khỏi phòng học, các bạn học xung quanh đã đi thành nhóm ba đến năm người đi ra ngoài rồi.
“Thủy Tinh, đi cùng không?” Tịch Duyệt bỗng nhiên gọi cô, rồi lại vẫy tay với cô gái đang đứng ngoài cửa phòng học, “Lát nữa phải thể dục giữa giờ.”
Thủy Tinh ừ một tiếng, ngày đầu tiên cô tới lớp nên vẫn chưa làm quen được với môi trường ở đây, may thay có lời mời của Tịch Duyệt, cô không lưỡng lự mà theo Tịch Duyệt đi ra ngoài cửa.
Tịch Duyệt vòng qua khoác lấy cánh tay cô, một tay còn lại kéo theo cô gái đứng ngoài cửa lúc nãy: “Đây cũng là học sinh của lớp chúng ta, Úc Tình.”
Tịch Duyệt và Úc Tình là bạn học từ thời tiểu học, hai người cùng nhau chuyển cấp vào trường, vẫn luôn là bạn cùng lớp của nhau, cũng là bạn tốt nhất của nhau. Cả hai cô gái cùng buộc một kiểu tóc đuôi ngựa, nhưng so với Tịch Duyệt thì màu da của Úc Tình tối hơn một chút, mắt mày tràn đầy khí chất mạnh mẽ, trên tóc đuôi ngựa không có dây buộc tóc màu sắc sặc sỡ, mà chỉ được buộc lại bằng một sợi dây chun màu đen đơn giản.
Úc Tình gật đầu, coi như là chào hỏi với Thủy Tinh.
Bởi vì những sự việc không ngờ xảy tới, Thủy Tinh hòa nhập với lớp còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của cô, Tịch Duyệt rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, đồng thời kể hết tình hình trong lớp cho Thủy Tinh nghe một lượt.
“Chỉ có lớp mười và lớp mười một là phải tập thể dục giữa giờ thôi, đợi chúng ta lên lớp mười hai là không cần phải tập nữa rồi.” Tịch Duyệt giới thiệu với cô, “Đi ra khỏi cầu thang ở phía bên trái của tòa nhà dạy học, vị trí của lớp chúng mình ở ngay phía đối diện.”
“Vậy bên cạnh thì sao?” Thủy Tinh quay đầu sang hai bên.
Vẫn còn một lúc nữa mới tới thời gian quy định, các lớp khác vẫn chưa xếp hàng xong, khắp nơi ồn ào nhốn nháo, cô muốn biết vị trí của lớp một ở đâu.
“Bên trái là lớp hai, bên phải là lớp bốn.” Tịch Duyệt kiên nhẫn giải thích cho cô, “Trường chúng ta mỗi khối có mười ba lớp, đứng phía trước toàn bộ đều là lớp mười, đứng đằng sau thì đều là lớp mười một, cậu nhìn thấy những người đó chưa?”
Thủy Tinh đáng lẽ ra muốn hỏi cô ấy vị trí của lớp một, lúc đứng trên tầng sáu, cô không nhìn thấy lớp một ở chỗ nào, còn chưa kịp lên tiếng thì Tịch Duyệt đã nói sang cái khác rồi, cô ấy chỉ cho Thủy Tinh thấy một đám người đang đứng tập trung ở chính giữa tòa nhà dạy học, đám người đó vây lại thành một vòng tròn nhỏ.
“Bọn họ là hội học sinh, bình thường không phải tập thể dục giữa giờ, mà sẽ đi tới các lớp để kiểm tra tác phong của từng lớp, và giám sát cả việc mọi người tập thể dục giữa giờ có nghiêm túc hay không, sau đó chấm điểm cho các lớp, sớm biết như vậy thì lúc đó mình đã xin gia nhập hội học sinh rồi.” Tịch Duyệt nói, “À đúng rồi, có phải cậu vẫn chưa biết tập thể dục giữa giờ đúng không, lát nữa cậu nhìn thấy Úc Tình làm như thế nào rồi cứ thế tập theo là được.”
Thủy Tinh đáp lại một tiếng.
Bởi vì đã biết được lớp một xếp ở hướng nào, Thủy Tinh liền dồn toàn bộ công sức vào việc tìm kiếm bóng dáng của Thịnh Nghi, động tác thể dục đông một cái, tây một cái, tay chân múa loạn như cào cào vậy, may mà cô là học sinh mới chuyển tới nên cho dù tập không đẹp cũng không có ai trách cô.
Nhưng có điều kết thúc giờ tập thể dục giữa giờ rồi mà Thủy Tinh vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Nghi trong đám người của lớp một đâu.
Từng hàng học sinh tản ra, Tịch Duyệt lại kéo Thủy Tinh và Úc Tình tới phòng vệ sinh.
Thể dục giữa giờ vừa mới kết thúc nên người xếp hàng trước cửa nhà vệ sinh rất đông, Thủy Tinh không có ý định đi vào đó, bảo là đứng ngoài cửa đợi hai người bon họ.
Người qua kẻ lại trước nhà vệ sinh rất nhiều, Thủy Tinh cúi đầu, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một chàng trai, rất lớn, đang gọi tên của Thịnh Nghi, dòng người hòa vào nhau, Thủy Tinh ngẩng đầu lên, nhanh chóng sàng lọc thông tin trước mắt, cuối cùng nhìn thấy Thịnh Nghi vừa mới bị gọi tên đang đứng ở góc quành sát với cầu thang.
Dáng người của chàng trai rất cao, dừng bước chân lại, liếc mắt, thuận thế dựa người vào góc quành của cầu thang, vạt áo có dấu vết của nếp gấp rất đẹp, có làn gió thổi tới, những lọn tóc lòa xòa rủ trước trán anh khẽ bay loạn, sống mũi thẳng tắp, khí chất thiếu niên mạnh mẽ.
Lòng bàn tay Thủy Tinh nóng bừng, cô kéo vạt áo của mình, cúi đầu, muốn cười một chút.
“Chạy nhanh thế, suýt nữa thì không đuổi kịp cậu rồi.”
Đã qua giờ cao điểm, người đi lại trên cầu thang cũng thưa thớt hơn nhiều, Thịnh Nghi nhìn thấy Lý Trạch Húc, hỏi cậu: “Đuổi theo tôi làm gì?”
“Cậu nói xem để làm gì?”
“Làm sao mà tôi biết được.”
Lý Trạch Húc khí thế hừng hực nhảy lên bậc cầu thang, dừng lại ở bên dưới chỗ Thịnh Nghi đang đứng một bậc: “Trừ việc tám chút truyện với cậu thì tôi còn có thể nói gì khác được à? Cậu có biết không, bên lớp ba vừa mới có một cô gái chuyển tới.”
Thủy Tính vốn đang nghe lén cuộc trò chuyện của hai người họ, nghe thấy lời này thì nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại, tim cô như bị bóp chặt, kéo tới kéo lui nếp gấp của vạt áo, ánh mắt thoắt cái liền thu trở về, cô nhìn thẳng về phía trước, chỉ sợ bản thân lại thể hiện ra vẻ mặt nào đó rồi tự bán đứng mình mất.
“Ừm?” Thịnh Nghi nói.
“Tiết tự học buổi sáng cậu ngủ nên không nghe thấy đúng chứ?”
“Quả là như vậy.”
“Cậu đúng thật là.” Lý Trạch Húc đẩy nhẹ anh một cái, nếp gấp của vạt áo ở phía bụng dưới của anh cũng theo đó mà lõm xuống, “Cậu không cảm thấy cuộc sống cấp ba của chúng ta như thế này là quá nhạt nhẽo sao? Các bạn trong lớp không phải là chuyển cấp thẳng lên thì cũng là đã gặp nhau rồi, chẳng có chút cảm giác mới mẻ nào cả.”
Trường Phụ Trung Tây Thành là trưởng trọng điểm của tỉnh, học sinh chuyển cấp thẳng lên rất nhiều, Lý Trạch Húc và Thịnh Nghi là bạn học từ thời cấp hai, quan hệ của hai người không tồi, bình thường gặp nhau đều có thể nói chuyện vài câu, lần này chia lớp lại học chung một lớp với nhau.
Cậu vẫn đang nói chuyện với Thịnh Nghi: “Cậu nói xem tại sao học sinh mới này lại không được chuyển thẳng vào lớp chúng ta nhỉ?”
Trong lòng Thủy Tinh âm thầm tán đồng lời nói của Lý Trạch Húc, cô thật sự rất muốn, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Thịnh Nghi, trầm thấp, vẫn dễ nghe như vậy.
Thân phận của học sinh chuyển trường từ trước đến nay đều dễ khiến người ta chú ý tới, cộng thêm việc Thủy Tinh vẫn chưa có đồng phục của trường Phụ Trung An Thành nên càng dễ bị người khác nhận ra, trong lúc đang nói Lý Trạch Húc quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Thủy Tinh đang đứng chéo với cửa hành lang: “Này.”
Thịnh Nghi cụp mắt, thấy cậu đang ngây người: “Sao thế?”
“Hình như tôi nhìn thấy học sinh chuyển trường rồi.” Lý Trạch Húc đột nhiên ghé tới gần, dựa sát vào phía anh, lại đưa mắt nhìn một lần nữa, cuối cùng giơ tay lên chỉ về hướng đó cho Thịnh Nghi, “Ở kia kìa.”
Thịnh Nghi đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại, thuận theo hướng tay mà Lý Trạch Húc chỉ, anh quét mắt qua hành lang một lượt, trong lúc đang nói chuyện thì người đã đi mất rồi.
Anh không phát hiện ra Thủy Tinh.