Thủy Tinh ngây ngốc ngồi ở tiệm sách tới mười giờ, cuốn tiểu thuyết mà ngày trước cô rất thích đọc thế nhưng hôm nay cô không đọc nổi một chữ nào, đầu cô trống rỗng, không thể diễn tả đó là cảm giác gì.
Bình thường Tưởng Lâm Anh và Thích Viễn Thừa ngủ sớm, phòng khám đóng cửa lúc tám giờ rưỡi, chín giờ thu xếp xong là đều lên giường nằm, bây giờ đã mười giờ rồi, Thủy Tinh lo lắng hấp tấp chạy về nhà, gần đến cửa, bước chân của cô đột nhiên chậm lại, động tác lấy chìa khóa cũng nhỏ hơn, nhẹ nhàng cắm chìa vào ổ khóa, không ngờ vẫn đụng phải Tưởng Lâm Anh từ trong phòng đi ra.
“Bà ngoại.” Thủy Tinh nhỏ giọng chào bà.
“Muộn thế này rồi mới về.” Tưởng Lâm Anh khoác một chiếc áo ngoài, bà đi tới, nhận lấy chiếc ô trong tay Thủy Tinh, đặt sang một bên, “Ngoài trời mưa có lớn không?”
“Cũng bình thường ạ.” Thủy Tinh thay giày, ngóc nửa chiếc đầu ra khỏi huyền quan, cửa phòng của Tưởng Lâm Anh và Thích Viễn Thừa vẫn đóng: “Ông ngoại ngủ rồi ạ?”
Tưởng Lâm Anh nhìn vào trong phòng, ừ một tiếng: “Vừa mới ngủ.”
Thủy Tinh thở phào một hơi thật dài, cơ thể thả lỏng hơn nhiều, vừa định trốn về phòng thì đụng phải Thích Viễn Thừa đang đi ra, ông không nói gì với Thủy Tinh, đi thẳng tới nhà vệ sinh ở bên cạnh phòng ngủ, ánh sáng quá tối, Thủy Tinh không rõ ông có nhìn mình hay không.
“…Bà ngoại.” Giọng nói cô càng mềm hơn, Thủy Tinh hơi sợ Thích Viễn Thừa sẽ mắng mình.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại, Tưởng Lâm Anh lắc đầu, đẩy nhẹ Thủy Tinh, tỏ ý cô không sao: “Mau đi ngủ đi.”
Thủy Tinh gật đầu, lập tức chạy từ phòng khách trở về phòng của mình, Thủy Tinh bật chiếc đèn nhỏ trên bàn học lên, ánh sáng màu vàng ấm áp, một bên của bàn học đặt một quyển lịch cũ, ngày hai mươi chín tháng chín.
Hôm nay cô vẫn chưa xé lịch.
Rõ ràng mỗi ngày đều mong ngóng để được nhanh nhanh xé tờ lịch tiếp theo, nhưng không thể nói được tại vì sao mà hôm nay bỗng dưng cô có chút không muốn xé lịch.
Ngày hôm sau, Thủy Tinh tỉnh dậy, tầng trên đã không còn ai rồi, trên bàn đặt sữa đậu nành và bánh quẩy, còn có cả một tờ giấy nhắn, những lúc đông bệnh nhân, Tưởng Lâm Anh sẽ xuống dưới giúp một tay, Thủy Tinh không lấy làm lạ, cô đọc tờ giấy nhắn, ngoại trừ bảo cô tự hâm nóng đồ ăn lên, thì hôm nay có nhiều thêm một câu, nhắn cô ăn xong thì xuống dưới lầu một chuyến.
Thủy Tinh lười mở nồi ra nên tùy tiện húp vài hớp sữa đậu nành rồi đặt sang một bên, đến cả quần áo cũng không thay, cô khoác chiếc áo khoác thể thao hôm qua, đi xuống dưới dầu, đẩy cửa ra: “Bà ngoại, bà gọi con xuống đây làm gì ạ?”
Hôm nay bệnh nhân thực sự rất đông, Thích Viễn Thừa đang kê đơn thuốc ở phòng đối diện, ngoài phòng khách có một hàng bệnh nhân ngồi ở đó, người nào cũng đang truyền nước.
Theo Thích Viễn Thừa bao nhiêu năm như vậy rồi, Tưởng Lâm Anh ít nhiều gì cũng coi như là một nửa bác sỹ, bà cúi người, động tác thành thạo, rút ống kim tiêm ra, nhẹ giọng bảo đối phương ấn chặt vết kim tiêm, quay đầu nói: “Ông ngoại con bảo con đừng chạy lung tung, ở nhà đọc sách.”
Thủ tục nhập học của trường Phụ Trung An Thành không dễ làm, cho dù Thích Viễn Thừa đã đánh tiếng trước nhưng việc chuyển trường kiểu gì cũng cần phải có thời gian, Thủy Tinh ngày nào cũng chạy ra ngoài chơi cũng không tốt, Thích Viễn Thừa sợ cô lãng phí thời gian nên đã mua trước sách giáo khoa của kỳ một lớp mười, gặp phải chỗ nào mà Thủy Tinh không hiểu, Thích Viễn Thành nói sẽ giảng cho cô.
“Sách để ở trên sàn của phòng bên cạnh ấy.” Tưởng Lâm Anh chỉ vào phòng bên cạnh, “Được bọc bằng giấy dai ý, con tìm kéo ở trong ngăn tủ mà cắt nó ra.”
Thủy Tinh lén lút đưa mắt nhìn Thích Viễn Thừa ở phía đối diện một cái, không dám phản bác, đáp vâng một tiếng.
Từ khi chuyển đến sống cùng Thích Viễn Thừa và Tưởng Lâm Anh, Thủy Tinh thỉnh thoảng sẽ xuống tầng một, bố cục của tầng trên và tầng dưới giống nhau, vị trí của căn phòng mà Tưởng Lâm Anh chỉ vừa hay tương ứng với phòng ngủ ở tầng trên của Thủy Tinh.
Cửa được sơn màu trắng, Thủy Tinh đẩy cửa ra, cô cúi đầu, muốn tìm chỗ sách mà Tưởng Lâm Anh nói, ánh mắt bỗng dưng nhìn thấy một vệt màu xanh pastel, trùng hợp với màu mà hôm qua cô nhìn thấy.
Thủy Tinh ngây người, quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy có một người đang ngồi trên chiếc giường nhỏ. Anh khép hờ đôi mắt, đầu cúi xuống, một cánh tay đặt ở một bên mạn giường, tay còn lại tùy tiện đặt trên đầu gối, mu bàn tay anh bị dán lại bởi một miếng băng dính màu trắng, bên cạnh là một chiếc giá đỡ bình truyền dịch (giá truyền dịch).
Dường như là anh đã phát giác ra gì đó, ngước mắt lên, nhìn ra phía sau cánh cửa.
Ống truyền nước nhỏ giọt xuống dưới, còn tim Thuỷ Tinh thì nhảy vọt lên trên.
Cô thậm chí còn không kịp tìm xem chỗ sách mà Tưởng Lâm Anh nói ở đâu, Thuỷ Tinh quay người, hai tay trống không đi ra khỏi phòng trước, cô đứng ở cửa, muốn quay lại phòng, lại nhìn cách ăn mặc của mình một lượt, một bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng nhạt, bên trên khoác thêm một chiếc áo khoác thể thao màu xám, tóc buộc thấp sau gáy.
Chuyện gì thế này. Lần nào gặp anh cũng là bộ dạng này.
Thuỷ Tinh cố gắng chịu đựng nhịp tim đang đập dồn dập của mình, đi tới phòng bên cạnh: “Bà ngoại, trong phòng bên cạnh sao vẫn có người vậy?”
Có bệnh nhân nhìn thấy Thuỷ Tinh thì liền hỏi Tưởng Lâm Anh đó là ai, vậy nên Tưởng Lâm Anh không nghe rõ, bà trả lời câu hỏi của bệnh nhân kia trước, sau đó mới hỏi lại cô: “Bên cạnh cái gì cơ?”
Thuỷ Tinh cắn môi, âm thầm hối hận sau khi hỏi câu hỏi kia, trong phòng bệnh có bệnh nhân là điều không thể bình thường hơn được nữa, may mà Tưởng Lâm Anh không nghe thấy. Thuỷ Tinh lại giả vờ không cẩn thận đưa mắt nhìn qua bên cạnh, giống như là xuyên qua cánh cửa này thì có thể nhìn thấy người bên trong cánh cửa ở phòng bên cạnh kia: “Con muốn nói là, cái kéo ở phòng bên cạnh đâu rồi, con không tìm thấy.”
“Ở trong ngăn kéo tủ ấy.” Tưởng Lâm Anh nói rồi muốn vào phòng lấy cho cô, “Đợi bà đi lấy cho con.”
“Không cần đâu ạ.” Thuỷ Tinh lắc đầu, “Để con lên trên tầng tìm, trong phòng con có kéo, lấy xuống là được.”
Thuỷ Tinh chạy từ tầng một lên tầng hai, lúc mở cửa, tay cô vẫn còn run, có chút không đứng vững, đóng cửa phòng lại, cô hoảng loạn cởi đồ ngủ ra, thay một bộ đồ sạch sẽ khác, thắt lại tóc thành kiểu đuôi ngựa, ngồi xuống tìm một đôi giày ở huyền quan, cô đặc biệt chọn một đôi màu trắng, nhìn rất sạch sẽ.
Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Thuỷ Tinh lại quay về phòng ngủ, nhớ ra mục đích lên lầu của mình.
Trong phòng cô không có kéo, Thuỷ Tinh tìm một chiếc dao nhỏ chuyên dùng để gọt bút chì, cô nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn lấy chiếc áo thể thao màu xám mặc vào, xoa mặt, rồi lại thả vài sợi tóc xuống, buông trước trán, không muốn làm cho bản thân thể hiện quá rõ rằng mình vừa chỉnh trang lại, cảm giác cứ kỳ quái.
“Tinh Tinh.” Tưởng Lâm Anh thấy cô quay lại, gọi tên cô.
Thuỷ Tinh bất giác căng thẳng hơn vài phần, cô hơi kéo gấu của chiếc áo khoác xuống, muốn che đi chiếc áo hoodies màu vàng tơ đang mặc bên trong, muốn giấu giếm động cơ trong lòng: “Sao vậy ạ?”
“Sao con đi lâu vậy?”
Thuỷ Tinh cảm nhận được tim mình đang bùng nổ.
May mà bệnh nhân quá đông, Tưởng Lâm Anh không có thời gian hỏi kỹ: “Lát nữa đi vào trong thì nhỏ tiếng chút nhé, đồ hơi nhiều nên nặng, con cầm ít một thôi, biết chưa?”
Thuỷ Tinh tự động bỏ qua vấn đề đằng trước, đáp vâng một tiếng: “Con biết rồi.”
Cô sợ đứng gần Tưởng Lâm Anh lâu quá, Tưởng Lâm Anh sẽ phát hiện ra sự bất thường của cô, Thuỷ Tinh lập tức quay người muốn đi vào phòng bên cạnh, đứng ở cửa, Thuỷ Tinh ngập ngừng một lát, cô hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế niềm vui trong lòng, nghĩ xem lát nữa đi vào thì nên nói gì, cô lại mở cửa ra một lần nữa, sức lực mà cô dùng lần này nhỏ hơn lần đầu tiên rất nhiều.
“Bà ngoại tôi bảo…”
Những lời thoại đã chuẩn bị trước chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì Thuỷ Tinh đã ngây người, phát hiện chàng trai đã nằm xuống giường rồi, anh đang ngủ. Chẳng trách Tưởng Lâm Anh bảo cô khi đi vào thì nhỏ tiếng một chút, thì ra là vì thế này.
Thuỷ Tinh thu giọng nói lại, sợ bản thân làm ồn khiến anh thức giấc, cũng sợ để lộ ra vẻ mất tự nhiên của mình, cô cụp mắt, lại đi tìm chỗ sách mà Tưởng Lâm Anh nói, phát hiện sách đều xếp ở đằng sau cửa, cô quay người lại đóng cửa vào, lôi từ trong túi ra chiếc dao gọt bút chì nhỏ, từ từ chầm chậm cắt những sợi dây nilong dùng để buộc sách.
Tâm trạng vốn căng thẳng lúc ban đầu của Thuỷ Tinh hệt như những sợi dây nilong bị đứt, thuận theo lưỡi dao mà tách ra không có chút quy tắc nào.
Cơn mưa hôm qua thật sự quá to, mưa suốt không chịu ngừng, Thuỷ Tinh nhớ rằng anh không còn cách nào khác, cuối cùng đành lao ra khỏi mái hiên, những hạt mưa lộp bộp rơi xuống đập hết vào cơ thể anh, anh nâng tay lên nhưng cũng không che được toàn bộ, bàn chân dẫm xuống khiến nước mưa trên đất bắn tung toé, sau đó lại biến mất vào trong màn mưa mù.
Thuỷ Tinh lúc ấy trốn trong lớp cửa kính bị hơi nước phủ kín, nhìn bóng lưng mờ nhạt không rõ ràng sau lớp cửa kính.
Cô của lúc này ngồi trên nền gạch hoa lạnh lẽo, đưa mắt thoáng nhìn thân hình sắc nét sáng sủa trên giường.
Chàng trai khoác thêm một chiếc áo bên ngoài, mặc quần dài màu đen, đôi chân vắt qua mép giường, khiến cho hai chân càng dài hơn, giày của anh cũng là màu trắng, được vẽ một dấu tick to, bàn tay lúc đầu vốn đặt trên mạn giường giờ đây đang để trên bụng, khớp ngón tay hơi cong, cổ tay mảnh mai, thật đẹp làm sao.
Không biết nguyên nhân gì, Thuỷ Tinh có chút không thể rời mắt.
Mãi cho đến khi cửa phòng bỗng nhiên mở ra, chắn mất tầm nhìn của Thuỷ Tinh.
Thích Viễn Thừa bước vào, nhìn thấy Thuỷ Tinh đang ngồi trên đất, ông quay đầu nhìn chàng trai đang nằm trên giường: “Nhanh lên. Hôm nay bệnh nhân đông, bận bù đầu bù cổ, con ở đây giúp ta trông chừng đi.”
Thuỷ Tinh ngây người một lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn đến túi truyền dịch đang được treo trên giá truyền nước, vẫn còn chưa đến một phần năm nữa.
Thích Viễn Thừa điều chỉnh lại túi truyền dịch một chút, dặn dò Thuỷ Tinh: “Truyền xong bình này thì sang phòng bên cạnh tìm ông, để đổi bình mới cho thằng bé.”
Nói xong, Thích Viễn Thừa đóng cửa đi ra khỏi phòng trước, Thuỷ Tinh cũng đứng thẳng dậy, một cảm giác cực kỳ vui vẻ lại một lần nữa ập tới, khiến cho những sợi dây bị đứt được nối liền lại. Cô vốn nghĩ sách vở quá nhiều, có thể bê từng quyển từng quyển, như vậy thì có thể tới thêm vài lần nữa, bây giờ thì không cần lên xuống lầu mà cô vẫn có thể quang minh chính đại, không cần kiêng nể gì mà ở lại đây.
Thuỷ Tinh cẩn thận từng tí một đi tới bên cạnh giường, cô kéo một chiếc ghế ở bên cạnh sang rồi ngồi xuống bên cạnh anh, Thuỷ Tinh cúi đầu nhìn người nằm trên giường.
Khoảng cách của hai người lúc này rất gần, sắc mặt chàng trai trắng bệch, xương mày mạnh mẽ, có lẽ do bị sốt nên đau đầu, chàng trai cảm nhận được âm thanh, lông mày chỉ hơi chau lại, nhưng không mở mắt ra. Lông mi của anh rất dài, cũng rất dày, nếu nhìn thật kỹ sẽ thấy bên mí mắt phải của anh có một nốt ruồi rất nhạt rất nhạt, xinh đẹp tới mức quá đáng.
Túi truyền dịch còn lại một phần sáu.
“Nước.” Anh đột nhiên lên tiếng.
Bởi vì bị sốt nên giọng nói của anh trầm trầm, hô hấp không được đều, có một sự mơ hồ không nói rõ được, lòng bàn tay không còn sức lực, anh nhấc tay lên, xương tay còn hơi nhô ra, không cẩn thận lướt xuống chạm phải cánh tay của Thuỷ Tinh.
Tim Thuỷ Tinh bỗng nhiên thít chặt, lại đập thình thịch, hơi bức bối, hơi chật chội, lại giống như đang cố vùng vẫy để thoát khỏi thứ gì đó, không ngờ anh lại gọi tên của cô*, đầu cô ong ong.
*”Nước” có âm Hán Việt là “Thuỷ”.
Nhiệt độ lòng bàn tay của anh thật sự rất cao, chỉ chạm nhẹ một chút thôi mà đã có thể bỏng đỏ cả da rồi.
Thuỷ Tinh cúi người, hơi gục đầu xuống, hả một tiếng: “Gì cơ?”
“…Nước.”
Hơi thở của anh cũng nóng bỏng, uốn lượn quanh tai Thuỷ Tinh, khiến cho cô rối bời, thì ra là muốn uống nước.
Không rõ nguyên do gì, Thuỷ Tinh muốn khiến cho giọng nói của bản thân dễ nghe hơn, nhưng cô chỉ có thể đè nén ngữ khí cho bình tĩnh lại: “Biết rồi, cậu đợi một chút, bây giờ tôi đi rót nước cho cậu.”
Người trên giường không có phản ứng.
Thuỷ Tinh thở hắt ra một hơi, đúng lúc cô đứng dậy thì ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên vào trong phòng, vừa hay rọi thẳng lên bảng tên của anh, sáng chói rực rỡ.
Cô không nhịn được mà chớp mắt, tầm mắt lại rơi trên người anh, ở giữa trung tâm nơi ánh sáng chiếu vào là một hoa văn một chú chim đại bàng đang dang rộng đôi cánh chao lượn, đánh dấu huy hiệu trường độc nhất vô nhị mà chỉ riêng trường Phụ Trung Tây Thành mới có.
Là thứ mà hôm qua cô không nhìn rõ.
Màu xanh nhàn nhạt trên chiếc phù hiệu màu trắng, bên cạnh là tên của anh.
Lớp 10-1.
Thịnh Nghi.