“Kể từ thứ bảy tuần này, do chịu ảnh hưởng của luồng không khí lạnh, thời tiết ở Tây Thành sẽ tiếp tục không ổn định, hầu hết các khu vực tiếp tục có các cơn mưa nhỏ đến vừa, mưa lớn và mưa giông ở một số khu vực.”
Trong chiếc tivi màu, giọng nói của phát thanh viên dự báo thời tiết nhẹ nhàng, nhắc nhở mọi người dân trong thành phố chú ý an toàn khi đi lại.
Bên ngoài cửa kính, sắc trời ảm đạm, cách lớp cửa sổ mà Thủy Tinh vẫn có thể cảm nhận được sự oi bức và ẩm ướt của không khí.
Cô bị Thích Vân và Thủy Hạo Dũng gửi về Tây Thành đã được nửa tháng rồi.
Thích Vân là mẹ của Thủy Tinh, Thích Vân từ bé đã lớn lên ở Tây Thành, bởi vì xảy ra tranh chấp với người trong nhà nên đã tới miền Nam học đại học, sau đó bà gặp và quen bố của Thủy Tinh, Thủy Hạo Dũng. Khi ấy Thủy Hạo Dũng vẫn là một công nhân bình thường ở công trường, vừa nhìn đã yêu Thích Vân, ông lập tức theo đuổi, Thích Vân không thể kháng cự lại nên đã từ từ đắm chìm.
Tốt nghiệp đại học, Thích Vân đưa Thủy Hạo Dũng về Tây Thành, hai người lòng tràn ngập vui vẻ tới gặp cha mẹ, muốn nhận được lời chúc phúc của cha mẹ, nào ngờ Thích Viễn Thừa nổi trận lôi đình, về nhà chưa đến ba ngày, Thích Vân lại một lần nữa bỏ nhà ra đi, mãi cho đến khi Thủy Tinh ra đời, lên cấp hai nhưng bà vẫn chưa từng về nhà một lần.
Cuối năm ngoái, nền kinh thế suy thoái, nước ngoài ảnh hưởng đến trong nước, Thủy Hạo Thành đang làm việc ở công trường, tòa nhà thương mại đã hoàn thành được một nửa, dự án phải dừng lại, nhà đầu tư ôm tiền bỏ chạy, mắt thấy Thủy Tinh sắp lên cấp ba nhưng trong nhà lại là một mớ hỗn độn, thực sự không còn cách nào khác, Thích Vân và Thủy Hạo Dũng đành quyết định đưa Thủy Tinh về sống với Thích Viễn Thừa.
Ban đầu, Thủy Tinh không hề bận tâm, trong ký ức của cô, Thích Vân lúc nào cũng kể về thời thơ ấu của bà, bà miêu tả, vẽ ra một Tây Thành đẹp như trong tranh, mùa hè ở Tây Thành dài, mặt trời gay gắt, người lớn ngồi dước bóng cây râm mát phe phẩy chiếc quạt mo trong tay để hóng chút gió lạnh, góc phố có những người bán hàng rong hoặc buôn bán nhỏ vang giọng mời hàng, những đứa trẻ con cầm mấy đồng xu lẻ đi mua nước ngọt uống. Lúc đó, Thích Vân có một người anh trai, khi Thích Mông vẫn còn sống, Thích Mông lớn hơn Thích Vân năm tuổi, lúc ấy Thích Mông sẽ luôn lấy ra một lon bia lạnh, khuấy cho lon bia nổi lên từng lớp từng lớp bọt rồi quệt một chút lên chiếc miệng nhỏ của Thích Vân, một nhà bốn người vui vẻ hòa nhã.
Ngày đầu tiên Thủy Tinh đến Tây Thành, trời đổ mưa giông, Thích Vân đưa Thủy Tinh đến cổng của tòa dân cư nơi Thích Viễn Thừa sống, bà hơi cúi người, xoa đầu Thủy Tinh: “Tinh Tinh, bố và mẹ có quá nhiều việc cần phải xử lý nên rất bận, không chăm sóc được cho con, con tạm thời sống cùng với ông ngoại và bà ngoại một thời gian nhé, đợi bố và mẹ điều chỉnh xong sẽ lập tức tới đón con về, có được không?”
Thủy Tinh mím môi, đáp vâng một tiếng.
Trong tay Thích Vân nắm chặt chiếc túi đeo lưng hình ngôi sao mà chính tay bà đã dùng len để đan, nhét nó vào tay Thủy Tinh, ô cũng đưa cho cô: “Mẹ không đưa con vào đó nữa, một lát bà ngoại ra đón con, nhớ phải chào bà ngoại đấy nhé.”
Tiếng động của chiếc cửa ở tòa đơn nguyên* vang lên, Thích Vân đặt hành lý sang một bên, đảm bảo với cô: “Mẹ sẽ về đón con nhanh thôi, bình thường cũng sẽ gọi điện thoại cho con.”
*Đơn nguyên: cách tổ chức các căn hộ đơn lẻ tập trung quanh một nút giao thông đứng gồm có thang bộ và thang máy. Mỗi đơn nguyên có thể có nhiều loại căn hộ khác nhau (1 phòng ngủ, 2 phòng ngủ…). Thường mỗi đơn nguyên có từ 4 – 6 căn hộ là hợp lý.
Cửa tòa đơn nguyên mở ra, Thích Vân quay người rời đi, mở cửa là một bà lão có khuôn mặt ôn hòa phúc hậu, trên người mặc một chiếc áo tay lửng hoa văn tối màu, vừa đi tới vừa vẫy tay với Thủy Tinh: “Là Tinh Tinh sao? Qua đây với bà ngoại nào.”
Tầng một và tầng hai của tòa chung cư đều là của nhà họ Thích, lúc còn trẻ Thích Viễn Thừa làm bác sỹ ngoại khoa ở bệnh viện trực thuộc Tây Thành, hôn nhân của ông và Tưởng Lâm Anh là do sự sắp đặt của người nhà, bởi vì công việc quá bận, căn bản không chăm sóc được cho gia đình, Thích Mông lên cơn sốt không chữa trị kịp thời nên qua đời, năm đó Thích Viễn Thừa chủ động từ chức, mở một phòng khám nhỏ, quanh quẩn ở nhà.
Tầng một bình thường được dùng làm phòng khám bệnh cho người dân xung quanh, còn tầng hai là nơi sống và sinh hoạt của Thích Viễn Thừa.
Lúc Tưởng Lâm Anh dẵn Thủy Tinh đi vào, Thích Viễn Thừa vừa hay đi ra từ ban công, ông mặc một chiếc áo blouse trắng dài, tóc bạc một nửa, phía dưới mắt phải có hai đốm đồi mồi rất nhạt, vừa cứng nhắc lại vừa nghiêm túc, ông hạ mắt liếc nhìn Thủy Tinh một cái, nhưng lại làm như chẳng nhìn thấy gì, quay người đi vào phòng bên cạnh, là nơi dành cho bệnh nhân ngồi khi truyền dịch.
Tưởng Lâm Anh đi vào theo: “Cái ông già này, nếu thực sự không quan tâm thì ông đừng có trốn ra ban công làm gì.”
“Đó là tôi đi lấy đồ.” Thích Viễn Thừa cầm chiếc hộp bạc bên cạnh bàn tivi lên, mở ra, bỏ vào trong đó một bọc túi giấy nhỏ, “Trong hộp hết cả rồi, cũng không biết đằng thêm vào, buổi chiều lấy cái gì để gói thuốc?”
“Đúng là đồ cứng miệng.”
Tưởng Lâm Anh đưa Thủy Tinh lên tầng hai, bố cục của tầng trên và tầng dưới giống nhau, phòng của cô ở phía trong cùng, trong phòng không có nhiều đồ đạc, một chiếc bàn học bằng gỗ, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ, và một chiếc giường gầm cao màu hồng nhạt.
“Ông ngoại con thấy đứa trẻ của nhà ông Lý bên cạnh ngày nào cũng mè nheo dòi mua giường gầm cao, nghĩ rằng mấy đứa trẻ các con đều thích như vậy nên đã mua một chiếc.”
Thủy Tinh gật đầu.
“Tinh Tinh ngoan quá, giờ bố mẹ con đều bận, khoảng thời gian này con cứ sống tạm với ông bà ngoại trước đã nhé.”
Tưởng Lâm Anh sắp xếp ổn thỏa xong cho Thủy Tinh còn phải xuống dưới lầu phụ giúp Thích Viễn Thừa, một mình Thủy Tinh ở trên tầng, có lẽ bởi vì tầng dưới là phòng khám, nên Thủy Tinh dù ngồi trong phòng nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi nước khử trùng rất nồng, cô lấy trong hành lý ra một cuốn lịch, Thủy Tình đang âm thầm tính ngày, Thích Vân nói với cô rằng bà sẽ trở về đón cô nhanh thôi, Thủy Tinh muốn biết bao nhiêu ngày thì được tính là nhanh.
Mỗi ngày xé một tờ lịch, ngày tháng cứ dần trôi qua, chớp mắt tháng chín đã sắp qua đi rồi.
“Bà ngoại.” Thủy Tinh gấp cuốn lịch lại, khoác một chiếc áo khoác ngoài màu xám nhạt của bộ đồ thể thao, đi ra từ trong phòng, “Con ra ngoài dạo chút.”
Chương trình dự báo thời tiết trên tivi vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, hôm nay không có nhiều bệnh nhân, một mình Thích Viễn Thừa có thể lo liệu được, Tưởng Lâm Anh ở nhà nghỉ ngơi, bà đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài: “Sắp đổ mưa rồi, con đừng ra ngoài nữa.”
“Ở ngay nhà sách đầu đường thôi ạ, không xa đâu.” Thủy Tinh mở chiếc tủ gỗ cũ ở huyền quan* ra, muốn đi đôi giày màu trắng sạch sẽ, “Con đi một lát thôi là về liền.”
*Huyền quan: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
“Vậy thay đôi giày đi.” Tưởng Lâm Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, lấy từ trong góc ra một đôi giày vải canvas, “Trời mưa đừng đi giày sạch, đi một tẹo thôi là bẩn ngay. Ô đâu? Cầm theo chiếc ô rồi hẵng đi.”
Cửa chống trộm đóng lại, Thủy Tinh cúi đầu, nhìn đôi giày đang đi trên chân mình, cô thở dài một hơi.
Cô đi từ tầng hai xuống, đụng phải Thích Viễn Thừa ở cửa, ông đang tiễn một bệnh nhân thân hình béo phì, đầu hơi hói, nghiêm túc căn dặn gì đó.
Ở đây nửa tháng, nhưng số lần mà Thủy Tinh và Thích Viễn Thừa nói chuyện với nhau có dùng đầu ngón tay để đếm cũng có thể đủ, đặt biệt là chiếc áo blouse trắng của ông, Thủy Tinh thực sự rất sợ Thích Viễn Thừa: “…Ông ngoại.”
Tay Thích Viễn Thừa đặt trên mép cửa: “Lại đi đâu đấy?”
“Con không đi đâu cả.” Thủy Tinh bất giác lui về sau, muốn giấu chiếc ô màu tím ở đằng sau đi, “Chỉ đi quanh trong sân thôi ạ, một lát nữa con về.”
Thích Viễn Thừa không nói một lời, chiếc rèm vải ở cửa chống trộm lại buông xuống, Thủy Tinh thấy Thích Viễn Thừa quay lại, đang định bước ra một bước để nhảy ra ngoài, chiếc rèm vải lại được vén lên: “Lát nữa có mưa lớn, suốt ngày chạy lung tung, chạy lung tung thôi. Bố mẹ con còn không biết khi nào mới bận xong, cứ không đi học như thế này chẳng phải chuyện tốt, ta đã liên lạc cho giáo viên giúp con rồi, đợi mấy hôm nữa đến trường Phụ Trung học trước đã.”
“…Vâng.”
“Thời gian không còn sớm nữa, đi dạo một lát thôi rồi về, chuẩn bị vào năm học rồi, học trước bài là chuyện nên làm.” Thích Viễn Thừa đưa tay ra, trong tay cầm một chiếc ô cán thẳng màu đen kiểu cũ, “Cầm theo chiếc ô này ra ngoài, đừng có làm mất ô đấy.”
Thủy Tinh gật đầu: “Con biết rồi.”
Bây giờ trời vẫn chưa mưa, Thủy Tinh cầm chiếc ô mà Thích Viễn Thừa đưa cho, thật sự rất nặng, cô cứ thế vác nó tới nhà sách.
Từ giữa đoạn phố đi tới đầu, suốt dọc đường Thủy Tinh đi qua rất nhiều hàng quán nhỏ, bởi vì trường Phụ Trung Tây Thành ở ngay gần đây nên ngoài những cửa hàng bán đồ ăn, còn có không ít cửa hàng văn phòng phẩm, nhà sách ở ngay ngã tư, phía đông của con đường.
Kể từ khi Thủy Tinh phát hiện ra chỗ tốt này, cô rất thích tới đây, không cần tốn tiền, cầm một cuốn sách ngồi trên chiếc ghế nhỏ của nhà sách, cô ngồi hết cả một buổi chiều, đợi mưa nhỏ hơn một chút rồi mới về, hơn một nửa tháng này cô bất giác đã đọc hết một loạt tiểu thuyết rồi.
Ánh sáng tối tăm, ông chủ của tiệm sách bật đèn sớm hơn mọi ngày, chiếc quạt gió trong tiệm quay thành tiếng, như đang muốn cố gắng đẩy hết hơi ẩm trong tiệm ra bên ngoài.
“Lại tới đọc sách?” Ông chủ nhìn thấy Thủy Tinh nhưng không lấy làm lạ, “Hôm nay muốn đọc gì?”
“Vẫn là quyển hôm qua ạ, cháu vẫn chưa đọc hết.”
Ông chủ cười, lấy từ trong ngăn kéo ra cuốn sách mà hôm qua Thủy Tinh đọc, đưa cho cô.
Thủy Tinh nghe thấy tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, mùi của lá cây và bùn đất hòa lẫn với nhau, cuốn vào trong tiệm sách, không cần nghĩ cũng biết quả nhiên là mưa rồi, còn là cơn mưa lớn.
“Cơn mưa này to thật đấy.” Ông chủ không nhịn được mà cảm thán.
Thủy Tinh nghe thấy, đáp lại một tiếng, thuận thế ngước mắt lên, hạt nưa rơi loạn xạ đập lên ô cửa sổ bằng kính, và đập lên cả người chàng trai đang đứng ở ngã tư kia nữa, anh không mang ô, dáng người rất cao, cơ thể mảnh khảnh, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, trên người mặc một chiếc áo phông màu trắng, viền của ống tay áo có màu xanh pastel, từ xa nhìn qua đó, dường như có một màu sáng bừng lên giữa màn sương mù.
Muốn đưa cho cậu ấy một chiếc ô.
Còn muốn ngắm cậu ấy thêm một chút.
Thủy Tinh nín thở, trong đầu nảy ra hết ý nghĩ kỳ lạ này tới ý nghĩ kỳ lạ khác, ngón tay ấn chặt trên nền giấy mỏng manh của cuốn tiểu thuyết, hình như làm vậy mới có thể xóa tan đi suy nghĩ quái dị lúc này, trong lúc suy nghĩ linh tinh, chàng trai bên kia đã chạy tới bên này.
Anh dừng lại dưới mái hiên, quay lưng lại với cô, chiếc áo cộc tay trên người bị mưa thấm ướt dính vào cơ thể anh, anh cúi đầu, lại vươn tay ra phẩy đi những hạt mưa còn sót lại trên vai, đường nét đôi vai của chàng thiếu niên thuận theo động tác của anh như ẩn như hiện lại vừa sắc nét.
Thủy Tinh cụp mắt, lại nhìn tới chiếc ô cán thẳng màu đen kiểu cũ bên chân mình, thực sự không đưa nổi cho người ta, chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm vào việc mong được nhìn thấy anh thêm lần nữa, giống như lúc ban đầu, ánh mắt muốn tùy ý dao động nhưng không làm sao tạo ra được cảm giác ban đầu, cứ luôn có cảm giác cố ý.
Cô ấn chặt trang sách bên cạnh, muốn nhịn lại, nhưng lại không kiềm chế được, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, nào ngờ vừa hay bắt gặp chàng trai quay người lại, đưa mắt quét qua cửa kính.
Thủy Tinh muốn động đậy, nhưng lại nhận ra tứ chi cứng đờ, cô mím môi nhưng lại quên cả việc chớp mắt.
Ngũ quan của anh thực sự rất lạnh lùng, đặt biệt là đôi mắt kia khi nhìn qua bên này cũng không hề có một chút cảm xúc gì, có lẽ là bởi vì dầm mưa, mấy sợi tóc xõa trước trán anh bị ướt nên xẹp xuống, lại bị anh dùng tay vuốt ngược lên trên, để lộ ra chiếc trán, anh quay lưng lại một lần nữa, ngước đầu nhìn theo những hạt mưa rơi trên mái hiên.
Căn bản không nhìn thấy Thủy Tinh.
Một cảm giác thất vọng không thể diễn tả thành lời đột nhiên ập tới, Thủy Tinh vội vàng cúi đầu xuống, lại vùi mặt vào cuốn tiểu thuyết, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tim cô đập loạn nhịp, mang tai đỏ bừng lên, cái gì cũng đang bán đứng cô.
Chữ trước mặt được phóng lớn, Thủy Tinh đang nghĩ ngợi, lại phát hiện bản thân hoàn toàn không nhớ được gì cả.
Có lẽ là chiếc bảng tên trước ngực anh quá chói khi anh quay người lại, chói tới mức làm mắt cô hoa lên, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ toàn bộ chữ trên đó, chỉ loáng thoáng nhớ được, hình như có ba dấu chấm, mang theo chữ thủy.