Bắt đầu một ngày mới bằng sự lãnh đạm, vạn vật im ắng đến lạ, duy chỉ căn biệt phủ của Mộ Hàn rộn vang tiếng cười đùa của đôi tình nhân trẻ.
“Đau, em! Tha anh! Đau...đau mà, anh chừa rồi.”
“Anh là một anh người yêu hư, không chịu nghe lời. Em phải đánh anh đến lúc nằm viện!”
Tiếp theo và hình ảnh không phù hợp với trẻ em, đôi phu phu thích hành hạ nhau quá. Một người vừa đánh vừa cười, còn người kia vừa cười vừa khóc.
“Anh đang mặc đồ rất lịch sự, gặp họ như vậy đã đủ rồi.”
“Còn cãi? Vẫn còn sức cãi đấy, đau lắm cơ! Em còn đang tính tha cho anh đấy nhé, còn sức cãi thì tiếp tục chịu đòn!”
Mộ Hàn đánh “bốp” vào lưng anh, lần lượt là dọc lưng và ngang lưng, tiếp đến bụp thẳng vào xương sườn. Từng tiếng “chát” oan nghiệt ấy như đang tố cáo hành vi bạo lực gia đình của Mộ Hàn, từng tiếng ấy như phụ họa sinh động cho những âm thanh kêu gào đầy đau đớn của Duệ Khải kéo theo sau.
“Anh biết lỗi rồi mà, em đánh nữa anh không có sức đi gặp họ mất.”
Mộ Hàn khựng lại đôi chút, tay thả lỏng, không đánh anh nữa.
Anh có thái độ như vậy thì đều có lý do, đợi đến lúc gặp họ rồi tính tiếp.
***
Quán cà phê hôm nay rất đông, nhưng lại rất yên tĩnh. Một không gian hợp lý dành cho những cuộc hội ngộ.
Mộ Hàn tiếng đến chiếc bàn nơi ba mẹ anh đang ngồi, kéo hai chiếc ghế còn lại, cậu mỉm cười nhìn họ: “Chào cô chú, cháu là Chu Mộ Hàn, người yêu của con trai cô chú. Rất vui được gặp mặt hai người.”
“Ồ, chào cậu. Mời ngồi, cứ tự nhiên nhé.” Người phụ nữ khách sáo nói với cậu, song, lại quay sang tươi cười hỏi anh: “Con trai, con hẹn chúng ta ra đây chỉ để giới thiệu người này? Nếu xong rồi thì ăn xong rồi về nhé.”
“Tôn trọng người yêu tôi, còn về nhà tôi chưa từng nghĩ đến.”
G.Arimako Theo vẫn như vậy, bà vẫn luôn thô lỗ với anh như thế. Đập mạnh tay xuống bàn, bà mới gắt: “Mày quen nó rồi mày đối xử với mẹ mày như thế đó hả? Mày phải nên biết ơn tao vì đã sinh ra mày chứ, sao mày ngu quá vậy con?”
Mộ Hàn đứng chắn trước mặt anh, đụng đến anh chính là giới hạn của cậu. Nhìn thẳng vào mắt Theo, cậu đanh giọng: “Thưa cô, nếu còn tiếp tục nói anh ấy với giọng điệu đó, cháu không chắc cháu sẽ tiếp tục im lặng đứng nhìn đâu.”
Người đàn ông luôn im lặng bây giờ mới lên tiếng can ngăn: “Mọi người ngồi xuống, như vậy còn ra thể thống gì hả?!”
Duệ Khải cười nhạt, gục đầu lên vai cậu, anh nhẹ giọng: “Ngồi xuống đi em, lỡ đến rồi thì ăn xong hẳn đi cũng được.”
***
Suốt bữa ăn không ai nói với ai lời nào, trừ ánh mắt dò xét của G.Arimako Theo, mọi chuyện đều tạm gọi là ổn.
Duệ Khải ăn xong, nhìn cậu cũng đã xong, anh quay sang nói với ba anh: “Ba, con ăn xong rồi, người yêu con, em ấy không khỏe. Ba, con xin về trước được không?”
“Ừ, được được, hôm nay con hẹn ta và mẹ con ra đây, ta thật sự rất vui, không còn gì hơn. Người yêu con cũng mệt rồi, mau đưa về nghỉ ngơi đi, người trẻ bệnh không tốt.”
“Chỉ chào ba thôi sao? Con quên mất mình còn một người mẹ rồi phải không?”
Giọng người kia vẫn chanh chua như vậy, nói câu nào cũng thật khó nghe.
“Sao mày không trả lời, mày điếc rồi à?”
“Chát”, cái tát như trời giáng in thẳng vào mặt G.Arimako Theo, Mộ Hàn không còn lý do gì để tiếp tục nhẫn nhịn. Cậu vốn muốn ngày trọng đại có cả ba lẫn mẹ anh, có lẽ sẽ tốt hơn cho anh, nhưng một người mẹ như vậy, anh vốn không cần đến, cậu cũng không cần.
“Cháu...Mộ...Mộ Hàn, hai đứa mau về đi, đừng để ý những gì vợ chú nói. Bà ấy vốn không nói được lời nào tốt đẹp với con trai của mình, từ xưa đến nay...” Ngước lên, con ngươi chếch về phía anh, ông nói với bao nhiêu sự hổ thẹn: “Ba xin lỗi, từ trước đến nay ba vẫn như vậy, không thể cho con một buổi đi chơi tốt lành. Về đi con, người yêu con mệt rồi mà.”
“Thưa chú, là do vợ chú không tôn trọng chính con trai của mình. Nếu chỉ là bạn, cháu không quản, nhưng hiện tại cháu chính là người yêu của anh ấy, liên quan đến anh ấy cháu không thể làm lơ. Xin thứ lỗi cháu nói thẳng, cháu cảm thấy cô không xứng đáng được hưởng thiên chức làm mẹ. Một người mẹ không đối xử với đứa con chính mình đứt ruột đẻ ra như vậy.”
“Mày nói cái gì hả thằng kia?!”
Ba anh như muốn thét vào mặt mẹ anh, rất may tầng này không có người, bằng không đều không còn nữa.
“Mọi chuyện còn chưa đủ tệ sao? Lâu ngày gặp con thì biết điều chút đi! Nó bỏ đi chính là vì bà, còn đổ lỗi công việc không đi chơi chung nên con dỗi, con bỏ nhà ra đi, bà không tự xem lại mình đi, tất cả chính là vì bà!”
Duệ Khải không còn gì để luyến tiếc, nắm chặt tay Mộ Hàn, anh hạ giọng: “Chào ba, chúng con xin phép về trước.”
“Ừ ừ, chào con.”