Một ngày mới lại bắt đầu, mặt trời đã dậy, ánh sáng đã lên, chào mừng một ngày mới bằng một không gian ấm áp. Tia nắng le lói xuyên qua rèm cửa, từng cái bóng phản chiếu dưới sàn, trên chiếc ga giường, chiếc ghế sofa hình ảnh bông hoa mẫu đơn trắng muốt khắc họa trên tấm rèm.
Trên chiếc giường đôi duy nhất trong căn phòng, đôi phu phu còn đương say giấc. Hai đôi mi hờ hững, đen nhánh, từng sợi tơ lông cong vút. Với cách bài trí những vật trang, hoa leo treo kín bức tường trên đầu giường, khung cảnh như xuyên vào câu chuyện cổ tích “Công Chúa Ngủ Trong Rừng”, khác một chỗ, thay vì một nàng công chúa thì đây chính là một con sói Enigma và chú cừu Alpha, đẹp đến mê hồn.
Ngược với không gian ấm áp bên ngoài, không khí lanh lãnh trong căn phòng làm cơ thể cực hàn của Mộ Hàn càng thêm lạnh lẽo.
Duệ Khải xoay người, lại xoay người, anh xoay mấy vòng, cuối cùng lại quay lại tư thế ban đầu. Anh ôm chặt người cậu, duy chỉ có anh cảm thấy cơ thể cậu ấm áp. Anh ghiền ôm cậu, ghiền cảm nhận hơi ấm ấy. Anh tham lam nhận lấy, anh muốn hút cạn hơi ấm này, một ngày hay mỗi ngày, đều là cả đời.
Đôi mi đương khép hờ dần chầm chậm hé mở. Đôi mắt long lanh mở ra đón lấy ánh sáng đầu tiên của ngày mới.
Nhìn người con trai bên cạnh mình, đã bao lâu, cậu vẫn luôn như vậy. Bất kì lúc nào, không kể thời điểm, hoặc lý do, khi đối diện với người con trai này cậu đều rộn ràng khó tả. Tâm trí như pháo, lòng xuyến xao.
Mân mê đầu ti, mơn trớn cơ bụng, cậu rất thích, của anh, cậu đều thích. Dời tay, cậu xoa nắn chiếc má bông gòn, không khỏi thích thú mà cắn một cái.
“Sàm sỡ anh trong lúc ngủ là sở thích của em sao?”
Duệ Khải cười khẩy, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, mơn trớn lấy cơ thể mình. Anh muốn cậu chạm vào anh lâu hơn chút nữa.
“Sờ lâu thêm chút nữa đi, nếu em muốn sờ mọi lúc mọi nơi đều có thể nói với anh, anh không ngại đông người.”
Tên đại lưu manh, người yêu cậu chính là như vậy. Nhưng anh ấy chỉ lưu manh với một mình cậu, đó là cái cách anh ta thể hiện tình cảm, trêu chọc cậu.
***
Cậu đã mất rất nhiều thời gian, thời gian của cả buổi sáng để suy nghĩ về một vấn đề. Ngày mai, đã đến lúc phải gặp ba mẹ anh.
“Em suy nghĩ kĩ chưa? Thật sự muốn anh về gặp họ? Họ bắt nạt anh, gia đình ba người bọn họ đều là kẻ xấu, anh chỉ có em thôi.” Duệ Khải mếu máo, mọi hành động đều hướng đến ý “anh không muốn”, anh thực sự không muốn về ngôi nhà đó.
Dù thấy anh như vậy, nhưng quyết cũng đã quyết, hạ quyết tâm rồi thì nhất định phải làm.
Mộ Hàn đanh giọng, kiên quyết nói với anh: “Suy cho cùng không nhờ có họ tạo ra anh thì em đã không có anh, anh cũng không có em. Gặp họ một lần, nếu ổn thì có ba mẹ vẫn hơn, không thì không cần gặp nữa. Nếu họ thực sự làm tổn thương anh, đồng nghĩa với việc họ vốn không đáng xuất hiện trong cuộc sống của anh và em.”
Trong một gia đình, ba mẹ vốn phải là người chỉ cần con cái mình hạnh phúc, nếu chỉ vì giới tính không như họ mong muốn mà xa lánh, đối xử tệ bạc, anh không cần, cậu càng không.
“Anh nghe em.” Duệ Khải xoa đầu cậu, anh mỉm cười. Trong những trường hợp thế này, nghe cậu chính là giải pháp tốt nhất.
***
Đêm hôm ấy, Mộ Hàn không ngủ được, Duệ Khải cũng không ngủ được. Dù đã xác định không quá đặt nặng vấn đề này, nhưng lòng vẫn rất khó tả.
Đã bao lâu rồi, anh không gặp ba mẹ của mình, người chị kia cũng đỡ, lần gặp gần nhất là năm ngoái. Đã bao năm rồi? Đã bao năm xa cách, họ không lấy một tin nhắn, không nổi một lời hỏi thăm, không chút lo lắng hay ít nhiều một sự hối hận, hay cảm thông dành cho anh.
Duệ Khải vốn nghĩ chỉ cần anh nên người và được hạnh phúc bên người anh yêu thì họ sẽ mừng cho anh. Một đứa trẻ lớn lên với thực tế nghiệt ngã, họ hành xử một cách thái quá về chuyện anh thích cậu. Ánh sáng của anh, anh thà từ mặt họ còn hơn từ bỏ cậu. Ánh sáng cứu rỗi cuộc đời anh, đưa anh sang một trang sách mới, anh cần cậu hơn họ rất nhiều.
Có thể không biết sẽ nói anh bất hiếu, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, từ nguyên nhân mới dẫn đến kết quả. Có trách thì trách họ, anh thương họ, anh luôn học cách hiểu cho họ, buộc phải hiểu cho họ. Nhưng họ không hiểu cho anh, đặt anh vào một khuôn nhất định rồi ép anh phải theo ý họ, một gia đình kiểu mẫu anh vốn chẳng cần. Người ngoài luôn bị vỏ bọc hoàn hảo đó che mắt, chỉ có trong cuộc mới biết, gia đình được xem là hoàn hảo ấy vốn được tạo nên từ những mảnh gương vỡ nát.
“Bảo bối? Anh chưa ngủ?” Mộ Hàn ôm chặt lấy anh, cậu biết anh đang nghĩ gì, vì cậu cũng giống anh, cảm giác trong lòng thật khó tả.
“Anh sợ, nhưng đã có em, anh thật may.”