Tâm trạng anh lúc này vẫn ổn, vì anh cần sự chấp thuận từ ba không phải mẹ. Hôm nay, anh mãn nguyện rồi, đó chính là kết quả mà anh mong muốn. Về phần người phụ nữ kia, bà ta có thế nào anh cũng mặc kệ. Người phụ nữ ấy trước giờ vẫn như vậy, vẫn luôn cứng đầu và đi theo con đường mà bản thân đã vạch ra, sống với những tư tưởng chính trị lẫn đời sống do chính mình đặt ra. Anh học được từ bà rất nhiều, nhưng bà cũng là người anh không ưa nhất, chút tình cảm anh cũng chẳng dư sức ban cho. Với tất cả những gì bà đã từng làm, trong anh chỉ một chữ “hận”, anh hận mẹ mình, hận người đã sinh ra anh.
Trái với anh, tâm trạng của cậu chẳng vui gì cho cam. Thật khó để chấp nhận được việc anh đã phải sống trong một gia đình như thế, một gia đình mà lựa chọn tốt nhất là rời đi. Có phải cậu đã quá phận? Cậu xen vào chuyện riêng của gia đình anh, đến cuối cùng không lấy nổi một kết cục tốt đẹp, có lẽ cậu nhiều chuyện rồi.
“Bảo bối, có phải em lại làm một việc vô nghĩa rồi không?”
Anh không bất ngờ khi cậu hỏi câu đó, anh biết cậu đang nghĩ gì, nhưng mọi việc không như suy nghĩ của cậu. Hôm nay, nếu không có cậu, anh cũng không biết bản thân sẽ lấy đâu ra can đảm hẹn gặp họ. Anh không dám dối diện, càng không muốn dối diện. Gặp là không muốn, nói chuyện là không thể. Cậu đã biến điều không thể thành có thể, cậu đã rất giỏi rồi.
“Không, hôm nay anh rất vui. Nếu đúng hơn, mỗi ngày bên em anh đều rất vui, trừ những lúc em muốn bỏ anh.”
Mộ Hàn khoác tay lên vai anh, cười tà tà, giọng tà nịnh, ngọt như rót mật vào tai: “Nhậu không, bảo bối? Hôm nay em khao, anh trả tiền!”
Trừ việc yêu cầu anh từ bỏ cậu, hoặc cậu ruồng bỏ anh, không điều gì cậu muốn là không thể. Anh không thể từ chối cậu.
“Đều nghe em, nhưng mua về nhà, anh còn rất nhiều chuyện muốn làm cùng em.”
***
Người ta thường nói đêm dài thì lắm mộng, từ giờ đến tối quả thực còn rất nhiều thời gian, và cả sáng mai, thâu đêm suốt sáng.
Bằng gương mặt của kẻ sát nhân giết người bằng nhan sắc, thật khó để Mộ Hàn có thể thoát khỏi mê cung men tình.
“Bảo bối, anh thật đáng yêu.”
Nhan sắc như con dao hai lưỡi, cả hai mặt đều được mài rất bén, luôn trong tư thế sẵn sàng tổn thương bất kì ai không vừa ý. Ngày xưa là mỹ nhân kế, còn bây giờ, anh chính là mỹ nam kế.
“Không phải em nói em mệt à? Anh đang cố nhịn, đừng...”
“Đừng thế nào cơ? Anh nói em nghe xem nào, anh bảo gì cơ?”
Thật chẳng đùa, chẳng còn gì để bàn cãi. Lúc động thì cầu xin van nài, ngoan ngoãn thì liên tục khiêu khích. Cái miệng vạ cái thân, tay chân táy máy trái mông chịu.
“Em đùa, em đùa chút mà. Tha em, bảo bối...tha cho em lần này đi mà.”
Cấm có sai, tự làm tự chịu. Duệ Khải chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, vồ lấy cậu chiếm trọn. Anh đã nhịn, nhưng nhịn được lúc này, không nhịn được mãi.
Vờn qua vờn lại, ấy thế đã đến lúc xế chiều. Phía chân đồi, hoàng hôn buông xuống rực đỏ một vùng trời. Ánh sáng của nhân loại, mặt trời dời đi chiếu sáng cho những vùng lãnh thổ khác, còn lại nơi đây là màn đêm và ánh sáng của mặt trăng. Luôn sống dưới cái bóng rực rỡ của mặt trời, mặt trăng lại chẳng thua. Người ta thích ngắm trời đêm hơn cũng bởi ánh sáng ấy của mặt trời quá sức sáng chói, ánh sáng rực rỡ ấy luôn trong trạng thái sẵn sàng thiêu đốt tất cả những gì muốn đến gần. Trái với ánh sáng rực rỡ ấy, ánh trăng dìu dịu nhẹ nhàng chiếu xuống mọi nẻo đường, ánh sáng ấy xuyên qua thân lá, chiếc lá mong manh với mớ lục thể xanh ngần.
Thật uổng nếu không cùng dạo một buổi dưới ánh sáng ấy của mặt trăng, vầng hào quang dịu nhẹ. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu chỉ ở nhà và xem chương trình truyền hình hay những cuốn băng tua chậm, Mộ Hàn chọn phương án lãng mạn ấm áp, buổi tối dưới ánh trăng đang chờ đợi.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp về đêm của nơi này, thiên thời địa đợi nhân hòa, hòa hợp với ngũ quan tam phẩm. Căn biệt phủ khéo léo lựa chọn nằm trên mảnh đất chỉ duy mình cậu sở hữu, thật đẹp cũng thật tà. Vẻ đẹp tà mị không thể chối, u mị, đê mê không thể cãi.
Chất rượu đỏ trong cái ly bầu, nhâm nhi từng chút một, không còn gì hoàn hảo hơn cả. Trên chiếc dĩa sành trắng, miếng bít tết nóng hổi tỏa hương, mùi hương ấy như chất xúc tác tăng thêm cảm giác thèm ăn cho hai chiếc bao tử trống rỗng của anh và cậu.
“Sao? Tay nghề của người yêu anh cũng ổn mà có phải không?”
Mộ Hàn lắc lắc ly rượu trên tay, rượu vang sóng sánh, lăc lư, đưa đẩy. Cậu không quá tò mò, bởi lẽ tất cả đều hiện hữu trên gương mặt anh. Ở với cậu, nhìn nét mặt anh là chuẩn nhất, mọi câu trả lời đều ghi thẳng. Nhưng thứ cậu cần là câu trả lời từ chính anh.