Trong cơn đê mê, cậu không tài nào rời khỏi anh, hai tay luồn qua, ôm chặt lấy cổ anh. Cậu không muốn rời xa anh dù chỉ nửa bước, cậu muốn cạnh anh thật lâu và mãi mãi.
“Ư...ưm...ưm ư, nữa...nữa đi ư...ưm...”
“Là ai đã nói thèm ngủ và không làm được đây? Nếu lúc đó anh ngoan ngoãn nghe theo thì em làm sao sướng được như lúc này trong lúc ngủ đây, em yêu.”
“Sến, không xuống được thì nói, văn vở.”
“Ưm...anh chính là xuống không nổi, chỉ cứng mãi thôi. Giám đốc Chu, nghe bảo em việc gì cũng có thể xử lí nhanh gọn, liệu em có thể giúp tôi không?”
“Được, em cấm anh dừng lại.”
Không đợi anh kịp phản ứng, cậu khóa chặt môi anh, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi anh. Hai đầu lưỡi linh hoạt uốn éo quấn khít. Từng sợi bọt kéo dài, miệng anh và cậu giỏi nhất chuyện kéo sợi.
Duệ Khải bế thốc người, lúc này, từng làn sóng mới bắt đầu nhấp nhô. Mặc cho trời yên, biển chẳng lặng, từng cơn sống như mặt giông kéo đến. Trái ngược với bầu trời trong xanh, bên dưới chiếc gương biển cả khổng lồ ấy gợn lên từng đợt sống dữ tợn đua nhau vỗ bờ.
“Để em xuống, tư thế này sâu quá...”
“Xin lỗi em, anh thích vào sâu nhất có thể, đây chính là ý đồ của anh.”
“Ư ưm...ức...hức...ưm ưm ư...”
Mộ Hàn dùng hết sức bình sinh thét lên một tràn đầy đau đớn, cậu thét lên vì sướng, cũng thét lên vì đau.
Duệ Khải dùng hai chiếc răng nanh dài quá mức cho phép phập vào cổ cậu, kéo dần xuống bả vai, không bỏ lỡ từng milimet một, anh tham lam cắn lấy hòng đánh dấu chủ quyền.
Mộ Hàn thở dốc, anh cũng thở dốc theo. Hơi ấm từ anh phả vào sau gáy làm cơ thể mẫn cảm của cậu run lên từng hồi. Đây là độc quyền chỉ có anh mới có, cũng chỉ có anh mới làm được và được làm điều này với cậu.
Duệ Khải đã bao nhiêu lần hiển hiện lên trên gương mặt mình nụ cười ấy, nụ cười của một kẻ chiến thắng. Anh đã hoàn toàn triệt hạ mọi đối thủ. Anh biết cậu yêu anh và hơn cả anh biết cậu không những yêu anh mà là rất yêu anh. Thông qua những ngày xa cách, dù anh đã gây ra một tội lỗi lớn nhưng cậu vẫn nhớ đến anh, lo lắng cho anh, cậu rất rất yêu anh. Và trên tất cả, điều đáng sợ nhất là anh biết anh rất đẹp trai. Trong mọi cuộc cãi vả trừ bất khả kháng, còn lại đều thuộc trường hợp “Nước mắt anh rơi, vợ ơi, anh thắng!”. Chính xác, lựa chọn tốt nhất là “mỹ nam rơi lệ” quân tử dỗ dành.
Bây giờ khắp người cậu đều là dấu vết do anh để lại. Anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hôm nay, “Nhìn thế nào người khác cũng phải biết cậu là hoa đã có chủ hoặc chủ đã có hoa”, anh có thể làm hoa, nhưng ở trong vẫn phải là anh. Thân phận thay đổi, vị trí không đổi thay.
“Bảo bối, chưa bắn? Có phải anh lén uống gì đó bậy bạ không? Mọi khi không lâu vậy, hôm nay trễ mất hai mươi giây rồi.”
“Anh đang suy nghĩ xem có nên làm nữa hay không khi khắp thân thể em đều là dấu vết của anh.”
Mộ Hàn cắn anh một cái, đợi đến lúc vai anh tóe cả máu, cậu mới nói: “Anh làm nữa em sẽ chết đấy. Toàn tư thế tốn tinh lực, em phải đi tập luyện thêm rồi.”
Duệ Khải rên the thé, anh trả lại đau đớn cho cậu, dùng hết tinh hoa của hôm nay như đài phun nước bắn thẳng vào bên trong cậu đầy tràn. Khắp mọi ngóc ngách, từ trong ra ngoài đều thuộc quyền sở hữu một mình anh. Anh chỉ cần vậy là đủ. Chỉ một con kiến hoặc con muỗi muốn bay vào phá đám cũng chẳng thành, anh và cậu không có chỗ trống để kiến bọ lẻn vào.
“Tập ở nhà, anh muốn xem em tập.”
“Được, em tập ở nhà cho anh xem.”
Mộ Hàn đã yếu lòng, đề nghị từ anh cậu không nỡ từ chối, chỉ có thể đồng ý hoặc chờ anh tự thân vận động. So với việc bị ép buộc, cậu thích tự nguyện hơn.
Mãi lăn lộn từ phòng tắn ra ngoài phòng ngủ, Mộ Hàn lắc đầu, khoanh tay chịu trói. Không phải vì không thể mà là công việc không cho phép, cậu còn phải nuôi người yêu mỹ nam.
“Bảo bối, ngoan, nghỉ chút. Em phải làm chút việc, ba mươi phút là xong.”
Hai tay cậu ôm má hai bên má anh, thỏa sức xoa bóp. Trên mặt anh, hai chiếc má là có giá trị nhất, bóp rất sướng tay.
Duệ Khải nhìn cậu, có chút không vui, ai cần cậu nuôi, cái anh cần là sự ỷ lại từ cậu, cậu phải dựa dẫm anh, anh muốn cậu cả đời không thể rời xa anh.
“Mộ Hàn, anh nuôi em là đủ, công việc hai bên công ty đều để anh xử lí. Việc của em là chăm anh, người yêu em sắp ốm rồi.”
“Anh làm việc nhiều nên mới ốm đó, nghỉ chút, làm chút rồi em cũng ngủ. Mai có sức đi chơi, hoạt động đến tối muộn, bỏ mất cả bữa tối rồi.”
Duệ Khải ôm cậu một cái, anh không có ý làm theo nhưng nhìn cậu, anh chỉ còn cách khuất phục. Anh muốn cậu cười với anh, và không ai khác.