Mộ Hàn cười gằn từng tiếng, chếch mắt lên nhìn vào con quỷ nữ, tay lăm lăm bùa phép cùng cây kiếm gỗ đào, hạ giọng: “Nhiều lời phí thời gian, đều trưởng thành cả rồi, muốn đánh muốn giết gì thì lao đến quất nhanh đi.”
Con quỷ nữ cười khúc khích: “Khó lắm mới gặp được một người thú vị như cậu, chàng trai trẻ, người tôi muốn là cậu bạn dễ thương đi cùng cậu cơ.” - Đôi mắt sâu không tròng như nhìn về phía xa xôi hư ảo, thực chất đương hướng thẳng về phía Phan Khang đang nấp sau lưng Mạc Phạn.
Mạc Phạn trừng mắt nhìn cô ta, tay cầm hai thanh đoản đao chực chờ chiến một trận.
Cười lên một tràn đầy khinh khỉnh, quỷ nữ hướng thẳng về phía Mạc Phạn.
Rút từ trong túi ra hai tấm kim phù, Mộ Hàn đương định lao vào tẩn nhau với con quỷ nữ, trước ngực cậu liền có một cánh tay ngăn lại.
Mạc Phạn hạ giọng, nói ra rõ từng chữ: “Cậu để yên đó cho tôi, thứ này để tôi xử.” - Trừng mắt nhìn con quỷ nữ với ánh mắt đầy cảnh giác, đanh giọng: “Nhắm đến người sau lưng bổn vương, ngươi nghĩ mình là cái thá gì?”
Con quỷ nữ nghe vậy cáu gắt quát: “Thế mày là cái thá gì của cậu nhóc đó? Nực cười, xông lên nhanh đi.”
Lao về phía nhau như hai con thú hoang đối diện với địch thủ, con quỷ nữ điên cuồng dùng sát chiêu muốn xé tan hồn phách của hắn.
Mạc Phạn không kém còn chiếm phần hơn, hai thanh đoản đao khát máu vồ vập chém xuống từng nhát sắc lạnh.
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi mẹ...Mẹ ơi! Mẹ ơi, mẹ...mẹ đâu rồi...hức...” - Tiếng khóc nức nở của đứa trẻ thơ vọng xuống từ lầu trên.
Quỷ nữ ngừng động, Mạc Phạn cũng ngừng chém. Hắn đứng nép sang một bên ngây ngốc, như một bản năng, hắn không muốn để những đứa trẻ không cha không mẹ, càng không muốn đã chết rồi vẫn phải cô đơn một mình. Hắn không nỡ, tay cũng ngừng động, đôi đoản đao được trả về chỗ của nó.
“Mẹ ở dưới hầm, có gì đó không con, con dậy con đói rồi có phải không?” - Sốt sắn chạy lên lầu trên, con quỷ nữ không quên nói vọng lại: “Con trai tui đói rồi, mấy cậu không muốn đánh nữa thì lên trên này chơi với con tui, nó muốn có bạn lắm đó.”
Mộ Hàn vẫn như cũ bước lên đầu tiên, theo sau là Phan Khang, Mạc Phạn đứng sau lưng hộ thể cho nhóc yêu của mình.
Nhìn đứa trẻ ngồi trên ghê xoa xoa cái bụng đói, tròn xoe đôi mắt đợi chờ mẹ nó làm đồ ăn cho mình, ba con người liền tan chảy. Quả thực rất dễ thương, cũng rất đẹp trai.
Mộ Hàn dâng lên bao thương cảm thiết tha, tiếc nuối cho nhan sắc thuộc hàng ngũ phẩm của cậu bé. Cậu tiến đến gần chỗ cậu bé, kéo chiếc ghế đối diện, ngồi xuống, mỉm cười nhẹ giọng: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi hả chị?”
“Ờ...tui cũng không biết trả lời sao nữa, nhưng mà con tui cậu đoán coi, xem chừng giống trẻ mấy tuổi.”
“Ừm...em đoán đại thôi. Nhóc biết nói, biết đi, cũng biết biểu đạt cảm xúc một cách thuần thục như thế, chắc cháu nó tầm năm tuổi rồi chị nhỉ?” - Mộ Hàn cười tủm tỉm, quay sang nhìn cậu bé rồi bảo: “Có phải không cháu? Ừ đấy...” - Đương định nói tiếp, cậu như nhớ ra điều gì đó lấy từ trong túi ra mấy cục kẹo sữa bò, xòe lòng bàn tay đến trước mặt cậu bé ấy: “Chú có mấy viên kẹo này, ngon lắm, cho cháu ăn thử, cháu thích thì chú lấy thêm cho. Nè, xòe tay ra đi.”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn Mộ Hàn, bất giác thốt: “A...chú đẹp trai, mẹ ơi, con thích chú này, chú đẹp quá mẹ ơi...Chú, chú cho cháu kẹo thiệt hả chú? Chú đẹp trai cho thì cháu lấy nghen, cảm ơn chú nhiều lắm nè.” - Nói xong, cậu bé cười hì hì nhìn cậu.
Đặt khay đồ ăn xuống bàn, quỷ nữ hạ giọng: “Ăn đi con, ăn cơm xong rồi mới được ăn kẹo đó.”
Quay sang nhìn Mộ Hàn với Phan Khang và Mạc Phạn, cô nhẹ giọng, gương mặt cũng dịu đi đôi chút: “Coi như không đánh không thành bạn, nay con trai tui cũng quý cậu đây như vậy thì chuyện khi nãy có gì mạo phạm cho tui xin lỗi nhiều nghe.”
Xua tay, lắc nhẹ đầu, Mộ Hàn nhẹ giọng trầm ấm: “Không có sao đâu chị, không đánh không thành bạn mà. Chúng ta coi như hòa nhau đi, nãy bạn em cũng lao vào choảng nhau với chị hăng say lắm, còn cả hai cây đao đó, nếu mà trúng chị thì có lỗi biết bao. Chị thông cảm.”
“Tui tên Miên, cứ gọi là Miên được rồi. Cậu tóc ánh bạc gì đó, tên gì cho dễ xưng gọi, với cả cậu nhóc đáng yêu đằng sau nữa nghen, xưng tên hết đi tui còn biết ngõ.”
Mạc Phạn buông lỏng cảnh giác, hạ giọng: “Ta Mạc Phạn, sau là Phan Khang, nương tử...à nhầm đệ ta.”
“Ừm, ba cậu có muốn ăn gì không? À mà thôi, nhà tui còn gì nữa đâu, để hôm nao tui đi cướp...à...đi mua thêm ít đồ đãi mấy cậu.”
Phan Khang quơ quơ tay, cười mỉm: “Không cần đâu chị, bọn em có mang theo đồ ăn, chị có ăn hông em lấy cho chị ăn nè, ăn thử coi có ngon hông.”
“Tôi ghen đó, sao em không cười với tôi?”