Đương trò chuyện chuyện trò vui vẻ, Mộ Hàn sực nhớ ra điều gì đó, hướng đôi mắt nhìn về phía cô Miên, nghiêm giọng hỏi: “Chị Miên, em có cái này hơi tế nhị muốn hỏi chị. Đúng là có chút không hay nhưng cái này em buộc phải hỏi chị điều này. Có gì chị cho em xin lỗi trước nha.”
Cô Miên nhìn Mộ Hàn đầy nghi hoặc, song, dường như đã đoán được đại khái, nhẹ giọng: ”Em hỏi đi, chị không có giận em đâu.”
Ngập ngừng một lúc, Mộ Hàn nói: “Ừm...chị Miên, về cái chết của chị và cháu nó và tại sao chị với cháu thành ra như bây giờ...Chị có thể nói hết ra cho em biết được không?”
“Ừ...chuyện này cũng không phải không thể.” - Cô Miên nhìn Mộ Hàn, ánh mắt dần trở nên cay độc: “Nhắc đến chị càng thấy bực mình đó! Em có biết cái thằng chó khiến cho chị với con chị thành ra như thế này là ai không? Là thằng chồng chị đó, là thằng cha của con chị...” - Nói đến đây, ánh mắt cô Miên có chút đượm buồn, cuối cùng lại trở về với ánh nhìn cay độc, hạ giọng nói tiếp: “Chúng ta bắt đầu câu chuyện từ đầu luôn nhé.”
***
Chiều thu hôm ấy, cô nữ sinh cấp ba ngây ngô chờ bạn dắt xe ra chở mình về. Cô đứng nhìn trời rồi lại nhìn đất, ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp như tô thêm sắc thắm. Như bị ánh nắng làm giảm tầm nhìn, cô lấy tay che ngang trán nhằm cải thiện. Nhìn cô bạn đương ngồi trên chiếc cup phóng tới, cô vẫy vẫy ra hiệu.
Bạn của cô cũng thấy cô, cô ấu lao tới, đỗ xe trước mắt cô, quắc quắc ý bảo cô lên xe.
“Đợi tui có lâu không bà, có gì cho xin lỗi nghe, tại xuống nhiều người lấy quá, cứ tính ra đường này thì lại có xe chạy ra. Cái tính tui nó nhát vậy đó, thấy thế nên đâu dám làm gì, phải đợi vơi bớt rồi mới dám phóng ra rước bà nè.”
Cô cười hì hì, lắc nhẹ đầu: “Không sao, đợi bà thì đợi quài cũng quen, với cái tính bà sao tui hiểu hết không giận đâu mà lo.”
Hai cô gái vui vẻ chia sẻ cho nhau về ngày học hôm nay. Đến đoạn đường thưa người, con đường duy nhất về nhà cô và cô bạn, một lũ côn đồ đứng chặn kín đường.
“Kít” chiếc xe phanh gấp, một tên béo mập xăm trổ khắp người đập chiếc gậy bóng chày vào đầu xe, dùng thứ giọng ngọng ngọng lơ lớ miền Nam lại từa tựa tiếng Huế lên tiếng: “Mấy em đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng trúng anh. Không ấy ở lại chơi đùa chút đi, anh đây dạy hai em chút chuyện vui vẻ.”
Trừng mắt nhìn tên đầu “yêu” mặt thẹo đứng trước đầu xe, cô mở ngăn ngoài cùng của chiếc cặp đi học đương được đeo trước ngực, kẹp chặt tám cái dao găm vào bàn tay, phóng thẳng vào mười tám lên đằng sau.
Tám tên gã gục xuống đất, ôm lấy chỗ “trấn thương” mà rên rỉ từng hồi nghe đến kinh tởm.
“Ê bà, còn gì chơi nữa không? Bọn nó có vũ khí, hai mình chơi tay không hổng có lại đâu, hay tui phóng đâm cho thằng chặn trước xe văng xước vài đường rồi hai mình chuồn lẹ, bà coi vậy có được không?”
Ý kiến này của bạn cô cũng không tồi, nhưng không đảm bảo độ an toàn cao, cô liền lên tiếng: “Không được, nếu cho đại ca chúng nó bẻ mặt như thế chắc chắn tui với bà chạy cũng không thoát được, hôm nay mười chín biết đâu hôm sau lại tăng lên. Phải nghĩ cách dẹp gọn hết lũ này.”
Nói đến đây cô liền thọc tay vào trong túi quần mò tìm chiếc điện thoại di động của mình hòng gọi cảnh sát.
“Chết tiệt! Điện thoại tui hết pin rồi bà Mén ơi, hôm nay bà có mang điện thoại không vậy?”
“Không có, điện thoại tui hư đem đi sửa từ tuần trước chưa xong bà quên rồi hả? Ơ...khoan, giờ trong túi còn hai con dao thái, chơi được nhiêu chơi thì chơi đi, may ra còn thắng được.”
Nói dứt câu, cô Mén(tức bạn cô Miên) cầm lấy hai con dao thái trong túi, giúi vào tay cô Miên một con, tay cầm chắc một con nhảy tọt xuống đất.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Cô Miên nhìn vậy cũng nhảy xuống theo bạn mình, tay lăm lăm con dao thái, trừng mắt nhìn mười tên đàn em cùng thằng đại ca tép riu, đanh giọng quát: “Một là cút, hai là mấy bà chơi khô máu với lũ chúng mày. Khôn hồn thì cút nhanh.”
Cô Mén tiếp lời, huýt sáo như khiêu khích: “Mười thằng ở sau lên trước đi, thằng đại ca mắm ruốc của chúng mày để lại cuối cùng, bà muốn tráng miệng trước.”
Mười tên du côn đang chực đánh bị cô Mén khiêu khích liền điên tiết lao đến như báo đốm bắt mồi: “Hai con chó, vậy mà dám xem thường anh em bọn tao! Đi chết đi, hai con chó cái!”
Giao chiến giáp lá cà với mười thằng “đần” một hồi cuối cùng cũng chịu ngã xuống. Cô Miên cười mỉm: “Khá khen cho ý chí đánh gái của chúng mày.” - Liếc nhìn tên khốn còn xót lại, hạ giọng: “Còn mình chú mày đấy, cút lại đây.”
Tiếng còi cảnh sát kêu lên inh ỏi, cô Miên, cô Mén nghe được liền giả nai, nhập vào vai thiếu nữ mong manh bị chặn đường cướp giật.