“Thôi thôi, cho tao xin đi mày ơi. Mày đi mà bám theo Mạc huynh của mày, tha cho tao chút đi.”
Nghe lời này của Mộ Hàn, cả Phan Khang và Mạc Phạn đều đỏ mặt. Mạc Phạn quay sang một góc tránh né, không muốn để người khác thấy tình trạng hiện tại của mình.
“Ai là của tao, tao hổng có cần đâu. Quỷ với người, âm dương cách biệt thì làm gì có tương lai, tao sợ rồi không muốn yêu đương kiểu đó đâu.”
Mạc Phạn xụ mặt, không hiểu sao nghe được lời này của Khang, hắn có chút buồn lòng.
Mộ Hàn vỗ vai thằng Khang, hạ giọng: “Tao không bắt mày phải làm những gì mày không thích, nhưng tao cũng không muốn mày sau này phải hối hận vì những gì mày đã nói.” - Dừng lại vài giây, cậu thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Mày trân trọng con trai nhà người ta chút đi, ông ấy từ sáng đến giờ bị mày trêu đến rung động luôn rồi kìa. Còn nếu không được thì đừng nói mấy lời như kiểu khen ông ấy đẹp nữa. Lúc mày bảo ông ấy đẹp trai ổng vui lắm đấy, chính mắt tao còn thấy ổng đứng cười tủm tỉm. Câu nói vừa rồi của mày như đâm thẳng vào trái tim lạnh lẽo của ổng rồi còn gì nữa, đúng là chả tinh ý tí nào.”
“...Tao biết rồi, thế thì để không khen nữa. Tao nói thiệt với mày, nam hay nữ dù có đẹp đến đâu mà âm dương cách trở thì tao cũng xin rút trước, không có gan chơi lớn vậy đâu.”
“Tùy mày thôi, tao nói hết nước hết cái, nhưng chung quy quyết định vẫn là ở mày.”
***
Đi lông bông trong căn nhà, đi từ phòng khách, phòng bếp, phòng ăn và cả phòng ngủ, không có gì đặc biệt. Trừ âm khí thì vẫn cứ liien tục tăng lên vòn vọt.
Mở cánh cửa tầng hầm chưa từng bước xuống, Mộ Hàn dẫn đầu đoàn ba người, đúng hơn là hai người, “người” còn lại là nửa người nửa quỷ đi xuống.
Cánh cửa tầng đóng lại, Mộ Hàn đốt lên lá “Hỏa” phù, nó cháy lên phừng phực, soi rọi mọi ngóc ngách trong căn hầm tăm tối.
Đôi mắt cậu ngưng động trước bức tranh treo bên góc phải. Bức tranh đó chỉ đơn giản vẻ lại một người phụ nữ đang mang bầu, nhìn tầm chừng cũng được năm tháng. Người phụ nữ sắp được hưởng thiên chức làm mẹ ấy cười thật vui vẻ. Cô ấy rất hạnh phúc, cô ấy rất rất mãn nguyện. Người đàn ông bên cạnh có lẽ là chồng cô, gã ta đặt tay lên thành chiếc ghế cô đang ngồi, gã ta cũng cười, song, nụ cười lại rất sượng sùng. Một bức tranh mang theo niềm vui, chất chứa bao hạnh phúc nửa đời người của người phụ nữ lại hướng theo hơi hướng cực kì quái dị. Chính cậu cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng sao tâm trạng của cậu lạ quá, cậu khó hiểu, rất khó hiểu, cậu không hiểu hiện tại bản thân mình đang nghĩ gì, càng không hiểu tại sao cõi lòng cậu dâng lên cảm giác đau xót tột cùng.
Quỷ mẫu sát, người mẹ chết đi mang theo oán hận mà hóa thành quỷ hút máu người, đứa con trong bụng vừa thành hình chưa toàn hoàn hoàn chỉnh hóa thành quỷ nhi.
“Ê mày, này là gì vậy mày?” - Tiếng thằng Khang vang lên như xé toạc hư ảo vô hình, không gian kì lạ trong tâm cậu đã vụt đi mất.
Mộ Hàn như bừng tỉnh, cậu thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, hạ giọng hỏi: “Mày hỏi gì cơ?”
Phan Khang cầm cái thứ đen kịt trên tay giơ lên cho cậu xem, cười khì khì: “Thì cái này nè.”
“Thằng mập, mày muốn chết có đúng không? Dễ thế cũng hỏi, mày cúi thấp đầu xuống, con chuột chết chứ còn cái ngữ gì nữa.”
Phan Khang trợn tròn mắt, thuận tay vứt cái thứ đen kịt kia sang một xó, bù lu bù loa: “Hức...chết đi được! Mạc huynh, mau cứu em, cứu em, con chuột còn sống đã dơ, chết rồi còn dơ hơn. Tay em dơ rồi, mau kiếm bình khử khuẩn trong túi em ra giùm em đi. Dơ sắp chết em rồi!”
Tiếng cửa tầng hầm được bật mở làm cho ba con người bên dưới giật thót.
Âm như vang vọng từ cõi âm ti vọng về làm con người ta điên dại, con quỷ nữ bay là là xuống, giọng lanh lãnh: “Ồn ào, lại lũ đầu trộm đuôi cướp đến nhà bà ăn trộm phải không? Nhà bà không còn cái khỉ gì hết nhé. Trước khi con trai tao dậy thì cút hết đi! Nhanh lên, đừng để tao đổi ý, bấy lâu này tao không đụng đến sợi tóc hay sợi lông chân nào của lũ người sống chúng mày, nhanh nhanh cút hết đi.”
Con quỷ nữ quác miệng chửi đông đổng, hốc mắt sâu hóm, hai dòng huyết lệ vẫn chảy ra không ngừng, gương mặt không chút sắc khí cười lên từng tràn đầy ai oán.
Nhìn thấy con quỷ nữ đang từ từ bước đến chỗ mình, không biết từ khi nào Phan Khang đã hình thành nên phản xạ đầy tự nhiên núp sau lưng Mạc Phạn.
“Mạc huynh, bảo vệ em.”
Mạc Phạn đỏ mặt, ưỡn ngực thề thốt: “Tôi bảo vệ cậu, cứ ở yên sau lưng tôi, đừng chạy lung tung.”
Hắn không hiểu, từ khi gặp cậu hắn đã muốn được bên cạnh cậu, được bảo vệ cậu. Đã sống quá lâu, tuổi tác cũng cao hơn người bình thường, có nhiều chuyện từ rất lâu hắn không còn nhớ.