"Cô ấy à! Cô ấy không tỏ thái độ cao cao tại thượng như những nghệ sĩ khác, ngược lại cũng khá dễ gần.
Khi nói chuyện cô ấy cũng rất thích cười, mình nghĩ tất cả những ai từng tiếp xúc với cô ấy chẳng ai mà không thích cô ấy cả.
"
Diệp Tiểu Vi nhấp thêm một ngụm cà phê.
Không biết tại sao, ly cà phê này rõ ràng đã cho thêm đường và sữa nhưng vẫn đắng kinh khủng.
Sau một lúc, cô mới như hoàn hồn lại.
"Vậy à! Vậy thì chúc mừng họ rồi!"
Tiết Manh Manh gật đầu.
"Chả là vậy, hôm nay mình đã nói bóng gió, nói hai người sắp đính hôn rồi, chỉ là không biết khi họ đính hôn thì có gọi phóng viên đến không?"
Cô ấy lặng lẽ sáp lại gần Diệp Tiểu Vi.
"Sau khi trở về cậu có gặp Cận Việt Thần chưa? Có cần tìm dịp hẹn nhau ra uống vài ly không? Đến lúc đó không chừng anh ấy vì nể mặt cậu cho mình phỏng vấn thì sao?"
Cổ họng Diệp Tiểu Vi khẽ động, giọng nói trong bệnh viện hôm đó lại hiện lên trong đầu cô, cô cụp mắt xuống và lắc đầu.
"Phóng viên Tiết?"
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tiết Manh Manh đột nhiên quay đầu lại, trên mặt hiện lên một nụ cười.
"Chào cô Lam!"
Diệp Tiểu Vi nghe vậy theo quán tính ngước mắt lên nhìn đối phương.
Hai người chạm ánh mắt nhau, rồi cùng lúc nở nụ cười gật đầu.
Tiết Manh Manh nhìn Lam Chỉ Nhu, rồi nhìn Diệp Tiểu Vi, cô ấy gãi đầu.
Tiết Manh Manh cứ cảm thấy hai người này có điều gì đó mà mình không biết.
Lam Chỉ Nhu cong môi cười.
"Gặp nhau cũng là có duyên, chúng tôi đang dùng bữa trên tầng nên không quấy rầy hai cô nữa! Tôi mời hai cô bữa ăn này nhé.
"
Tiết Manh Manh lắc đầu, cười lớn, vội vàng từ chối.
"Tôi đang nhờ vả cô nên tôi phải mời cô chứ đâu thể nào để cô trả tiền? Không cần, không cần đâu!"
Lam Chỉ Nhu mỉm cười, đi lên lầu mà không nói thêm gì.
Tiết Manh Manh nhìn bóng dáng đối phương rời đi mà tặc lưỡi "chậc chậc".
"Cô ấy không chỉ là thiên kim gia đình giàu có mà còn là một nghệ sĩ violin nổi tiếng quốc tế.
Người như vậy thì người đàn ông nào lại không thích chứ? Nếu là mình thì có lẽ mình nằm mơ cũng muốn cưới được một người như vậy?"
Diệp Tiểu Vi mỉm cười, không nói gì, cô uống sạch ly cà phê trước mặt!
"Chết thật! Cậu đang uống cà phê đấy, nếu không biết còn tưởng là cậu đang uống rượu ấy chứ! Sao vậy, có gì buồn phiền sao?"
Diệp Tiểu Vi nói bừa ra một lý do.
Nhưng Lam Chỉ Nhu ở trên lầu nhìn xuống qua lan can.
Xinh đẹp, tao nhã, duyên dáng và thùy mị, đây có phải là người trong lòng Cận Việt Thần không?
"Em không vào còn đứng đây làm gì?"
Giọng nói của Cận Việt Thần vang lên từ phía sau.
Lam Chỉ Nhu lại nhìn xuống dưới rồi quay đầu đi vào trong.
"Không có gì! Em chỉ gặp một người quen thôi.
Nhưng khi nào thì anh đến nhà em vậy? Mẹ em đã thúc giục mấy lần rồi, muốn chúng ta nhanh chóng đính hôn!"
"Những chuyện này chẳng phải nên được phía gia đình anh đưa ra sao?"
Lam Chỉ Nhu dừng bước, nụ cười trên mặt cô ta hơi trầm xuống.
"Sao hả? Anh không vui à? Không phải là anh vẫn còn nhớ đến người bạn gái cũ đó chứ?"
Cận Việt Thần nheo mắt lại.
"Nếu em muốn, ngày mai cũng được!"
Cô ta huơ huơ ngón tay, nhướng mày mỉm cười.
"Vậy thì trình tự cũng phải có chứ, em cảm thấy tối nay khá thích hợp.
"
Cận Việt Thần không có ý kiến, anh liền gọi điện cho trợ lý của mình thực hiện những hình thức đến mức tối đa.
Chỉ trong vòng một giờ, tất cả các cửa hàng hoa trong thành phố đều bắt đầu gửi hoa đến đây, những bông hồng đỏ rực tràn ngập cả khách sạn.
Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, có người chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, tấm tắc khen đây là tình yêu giữa Cận Việt Thần và Lam Chỉ Nhu.
Bản thân Tiết Manh Manh làm trong tòa soạn nên cô ấy cũng không thể ngồi yên.
"Tiểu Vi, đây là tin tức lớn, mình sang dó chụp vài tấm ảnh, sẽ quay lại ngay!"
Cô ấy vừa rời đi, người phục vụ khách sạn đã đi tới, cầm theo một bó hoa hồng đặt trước mặt Diệp Tiểu Vi.
"Thưa cô, chuyện là Cận tiên sinh ở trên lầu muốn cầu hôn cô Lam, cho nên lát nữa có thể phiền cô giúp cầm bó hoa này cùng những người khác đi ra làm hình trái tim được không?"