Diệp Tiểu Vi nhìn bông hồng đỏ rực trước mặt, chỉ cảm thấy như có vô số gai nhọn đâm vào trái tim mình.
Anh từng nói, cả đời này ngoài cô ra sẽ không tặng hoa hồng cho bất kỳ ai khác.
Anh nói rằng những cánh hoa đỏ tươi này giống như dấu ấn của cô trong lòng anh, giống như từng giọt máu trong trái tim anh.
Nhưng sau sáu năm, máu trong tim anh đã thay đổi.
Cũng đúng!
Ngày nay khoa học phát triển, chỉ cần cùng nhóm máu thì tất cả máu trong cơ thể đều có thể thay đổi được! Huống chi là máu trong tim.
Mặc dù cô đã đoán trước được sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi ngày này thực sự xuất hiện trước mặt cô thì cô vẫn không thể chấp nhận được.
Cô mỉm cười, gật đầu.
"Được!"
Nhưng trong nụ cười đó không thể che giấu được sự cay đắng.
Cận Việt Thần nhìn chằm chằm vào người trợ lý trước mặt với vẻ mặt trầm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Tại sao lại là hoa hồng đỏ?"
Dù hai người đã chia tay, nhưng anh vẫn nhớ lời giao ước giữa hai người.
Lam Chỉ Nhu nhướng mày, vẫy tay ra hiệu cho trợ lý rời khỏi phòng riêng, sau đó cau mày nhìn anh.
"Sao vậy? Mua hoa hồng đỏ để cầu hôn khác thường lắm sao? Hay là anh bảo họ đổi thành hoa cúc vàng hay hoa cúc trắng nhé?"
Cận Việt Thần cau mày.
"Không phải!"
Ánh mắt Lam Chỉ Nhu lóe lên.
"Anh định cầu hôn em hay là định đánh nhau với em đây? Nhưng sao anh lại ghét hoa hồng đỏ như vậy? Có phải là vì cô ấy không?"
Cận Việt Thần mím môi, dù sao chuyện giữa hai người đã kết thúc rồi, cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Anh xua tay, sắc mặt vẫn chưa khá lên.
"Chỉ lần này thôi!
Lam Chỉ Nhu nở nụ cười, khoác tay Cận Việt Thần bước ra ngoài.
"Ôi, Cận tiên sinh của em, đây là anh đang cầu hôn em à! Đời người chỉ có một lần thôi, anh nghĩ có thể xảy ra lần thứ hai sao?"
Bên ngoài phòng riêng đã có một nhóm phóng viên vây quanh, khi họ nhìn thấy hai người bước ra thì đã chĩa máy ảnh và máy quay vào hai người.
"Cận tiên sinh, cô Lam, chúc mừng hai người trăm năm hạnh phúc!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúc mừng! Khi nào thì hai người dự định kết hôn vậy?"
!
Lam Chỉ Nhu khoác vào cánh tay của Cận Việt Thần, mỉm cười.
"Cái này tùy thuộc vào Cận tổng của các bạn rồi! Nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa chính thức cầu hôn nên tôi vẫn chưa suy nghĩ là có nên đồng ý hay không!"
Mọi người liền phá lên cười, tiếng cười từ trên lầu truyền xuống tầng dưới, đám đông bàn tán xôn xao.
"Nghe nói Cận tổng và cô Lam là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, hơn nữa hai gia đình môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân này đúng là một sự kết hợp tuyệt vời!"
"Chứ còn gì nữa, nhưng nếu hai gia đình này thực sự kết thông gia thì giới kinh doanh sẽ phải thay đổi!"
"Cô Lam này vừa mới về nước được mấy ngày, Cận tổng đã có những hành động này, chẳng lẽ cô Lam đã có em bé trong bụng rồi sao? Cưới chạy bầu?"
"Cũng không chắc, dù sao trước đây cô Lam ở nước ngoài đang phát triển rất tốt, sao có thể từ bỏ vai trò nghệ sĩ violin hàng đầu để trở về nước phát triển chứ?"
!
Diệp Tiểu Vi nghe những lời bàn tán bên tai, ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
Bị lan can cản tầm nhìn nên không thể nhìn thấy toàn thân của hai người, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đôi nam nữ dưới ánh đèn.
Đúng là trai xinh gái đẹp, thật xứng đôi.
"Mẹ ơi, mẹ ơi! "
"Mẹ ơi! "
Diệp Tiểu Vi nghe được giọng nói quen thuộc của mấy đứa nhỏ, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy đứa nhỏ đang đi về phía Diệp Tiểu Vi với nụ cười trên môi.
Hai cậu bé mặc bộ vest được thiết kế riêng, một người mặc màu đen, một người mặc màu trắng.
Cô con gái Diệp Trăn thì mặc váy công chúa màu trắng, đầu đội vương miện đính đá lấp lánh.
Nhưng trông chúng đều có vẻ rất bí ẩn.
Diệp Tiểu Vi mỉm cười, kéo chúng đến trước mặt mình, nhìn chúng với ánh mắt tò mò.