Diệp Tiểu Vi vừa trở về nhà, cô lại và phát hiện ba đứa con của mình không thấy đâu.
"Cậu cả nói muốn ra ngoài mua sách, sau đó cậu hai và cô chủ nhỏ cũng đi theo! Nhưng tôi đã dặn tài xế phải đi theo các cô cậu chủ rồi!"
Diệp Tiểu Vi bất đắc dĩ lắc đầu, vốn dĩ cô muốn đưa ba đứa nhỏ đến nghĩa trang viếng bà nội của mình, nhưng giờ xem ra phải chờ đến ngày mai rồi!
Sau khi chôn cất bà nội, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nên đã gọi điện cho mấy đứa nhỏ hẹn tối nay sẽ cùng nhau ăn tối, sau đó gọi cho Tiết Manh Manh.
Tiết Manh Manh đang thực hiện một cuộc phỏng vấn, sau khi nhận được một cuộc gọi thì cô ấy vô cùng vui mừng.
Vừa đúng lúc cuộc phỏng vấn kết thúc, cô ấy chào mọi người rồi đi sang một bên nhận cuộc gọi.
"Tiểu Vi, là cậu à! Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối sao? Được thôi!"
Người được phỏng vấn đối diện đã nhướng mày.
Tiểu Vi?
Cái tên này không phổ biến nhưng cũng không phải là hiếm!
Khi Tiết Manh Manh cúp máy, cô ấy nghe thấy Lam Chỉ Nhu ở bên kia nói.
"Cô Tiết, Tiểu Vi mà cô nói là! "
"À, đó là bạn học thời đại học và cũng là bạn thân của tôi, họ Diệp! Trước đó khi còn đi học cô ấy! "
Tiết Manh Manh vô tâm vô tư.
Nhưng dù có vô tâm vô tư đến đâu khi nghe đến đây đều cảm thấy có gì đó không ổn.
"Chỉ là bạn thời đại học hẹn tôi ra cùng ăn bữa cơm thôi.
"
Làm sao cô ấy có thể quên rằng Tiểu Vi là người yêu cũ của Cận Việt Thần chứ, nhưng cô Lam trước mặt cô ấy lại là người yêu hiện tại của Cận Việt Thần!
"Nhưng, tôi nghe nói cô Lam và Cận tổng sắp tính đến chuyện cưới xin rồi, nếu có tin vui gì thì cô nhớ báo cho chúng tôi biết sớm nhé!"
Lam Chỉ Nhu chưa kịp nói thì cánh cửa đằng kia đã bị đẩy ra.
"Chưa xong à?"
Lam Chỉ Nhu đứng dậy đi sang đó, khóe môi cong lên.
"Xong rồi! Xong rồi! Hối thúc gì thế, chờ một chút mà anh đã bực dọc rồi, khi nào anh mới sửa được cái tính này đây?"
Cận Việt Thần lắc đầu.
"Tính anh như vậy, không thể sửa được.
"
Lam Chỉ Nhu bất lực lắc đầu, rồi quay lại chào Tiết Manh Manh, sau đó khoác vào tay Cận Việt Thần rời đi.
Về phần Cận Việt Thần, anh thậm chí còn không nhìn người khác lấy một cái.
Mọi người trong tòa soạn đều khen Cận Việt Thần là một người đàn ông tuyệt vời.
"Tôi cảm thấy anh ấy ngoài việc nóng vội ra thì không có vấn đề gì cả.
"
"Người ta là ai chứ? Tính nóng vội có gì sai chứ? Có ai từng thấy một tổng tài như Cận tổng chờ đại ai không?"
"Đúng đó! Người ta là một ông chủ lớn, kiếm tiền dựa trên từng phút từng giây đấy.
"
!
Tiết Manh Manh ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi nhếch miệng cười lạnh.
Nói đến tính thiếu kiên nhẫn, nhớ năm xưa, ở trường có ai mà không phải học tập căng thẳng chứ? Nhưng anh có thể đứng ở tầng dưới ký túc xá chờ đợi Diệp Tiểu Vi cả ngày trời.
Ôi đàn ông!
Mặc dù cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với Cận Việt Thần và Diệp Tiểu Vi năm đó, nhưng Cận Việt Thần đối xử với Lam Chỉ Nhu chẳng bằng được một nửa như đối xử với Diệp Tiểu Vi.
Vì vậy, khi gặp được Diệp Tiểu Vi, cô ấy đã không nhịn được nên đã lên tiếng hỏi, tay cầm mép ly của Diệp Tiểu Vi khựng lại, sau đó mỉm cười lắc đầu.
"Không có gì đâu! Chẳng phải cậu cũng biết đó sao? Cha mình nhất quyết muốn đưa mình đi du học, sau đó ở nước ngoài mình gặp được! "
"Gặp được bạn trai của cậu, sau đó cả hai sống chung rồi sinh con! Mình biết, mình biết, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
"
Diệp Tiểu Vi lấy làm lạ.
"Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"
Sau đó Tiết Manh Manh kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Nói xong, cô ấy dừng lại một chút.
"Chà, bây giờ hai người đã chia tay rồi, mình nói cái này cậu không để bụng chứ?"
Diệp Tiểu Vi lắc đầu.
"Không, mình không sao! Chỉ là! cậu có thể cho mình biết Lam Chỉ Nhu là người như thế nào không? Chỉ là, chỉ là mình đột nhiên muốn biết mà thôi.
"