Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 60




Hôm sau là thứ bảy, cả nhà không cần đi làm, nên cũng hiếm khi không dậy sớm.

Người hạnh phúc nhất đương nhiên là bé mập Đô Đô, trước đây mỗi ngày sau khi thức dậy bé phải theo cha đi làm, rất ít có cơ hội như hôm nay.

Có thể banh càng nằm ở chính giữa hai cha, lăn trái, lăn phải, một lát cảm thấy nhàm chán thì trở mình bò dậy, vểnh môi hôn lên mặt hai cha.

Cố gắng hôn tỉnh họ.

Cảnh Thời bị quấy rầy chịu không được, trở mình che mặt lại, thuận tiên giơ chân đưa bé mập đến chỗ Lộ Ý Trí.

Đô Đô nằm sấp trên người cậu, nét mặt mờ mịt gọi: "Cha."

Lộ Ý Trí cười bế bé qua, cúi đầu hôn lên trán bé một cái, dỗ dành nói: "Ba mang con đi đánh răng, nhỏ tiếng một chút."

Đô Đô gật đầu, thoạt nhìn rất giống bé ngoan ngây thơ.

Lộ Ý Trí cười cười, cẩn thận bế bé lên, hai ba con cùng nhau đi phòng vệ sinh.

Cảnh Thời thở phào nhẹ nhõm, lúc thả tay xuống thuận tiện lau nước miếng trên mặt.

Cả nhà đánh răng rửa mặt hoàn tất, sau khi ăn sáng xong, cùng nhau đến phòng để đồ thay đồ.

Quần áo trong đây chia làm ba phần, khu vực của Lộ Ý Trí là lớn nhất, ngay cả quần áo của Đô Đô cũng được treo chỉnh tề trong tủ đồ, rất gì và này nọ.

"Đô Đô, tự con chọn đi."

Lộ Ý Trí kéo bé mập đến trước tủ đồ, biểu diễn một lần cho bé: "Con muốn mặc bộ nào liền giống như thế này, cầm nó xuống."

Trong này có rất nhiều bộ đồ ngay cả Cảnh Thời cũng chưa từng thấy, đương nhiên vẻ mặt của bé mập cũng rất kinh ngạc, bàn tay nhỏ đưa ra sờ sờ, sờ đến bộ nào cũng muốn thử.

Lộ Ý Trí không phát biểu ý kiến, bé muốn mặc cái gì cũng không phản đối, chỉ để cho bé lại lựa một bộ để phối.

Đô Đô lại xem tiếp, nói không chừng xem bộ tiếp sẽ bỏ bộ mới chọn, Lộ Ý Trí hoàn toàn không mất kiên nhẫn, vẫn luôn tùy cho bé chọn.

Cảnh Thời thay đồ xong đi ra, cặp ba con này còn đang chọn, Lộ Ý Trí đưa quần áo trên tay trái phải cho Đô Đô xem, Đô Đô phồng gương mặt mũm mĩm lên nghiêm túc suy nghĩ.

Cảnh Thời quá mắc cười: "Chọn xong chưa?"

Cậu đi qua tiện tay lật một cái, phát hiện còn phối rất chi và này nọ, hiển nhiên Lộ Ý Trí không phải thật sự để Đô Đô tự do mù quáng lựa.

Bé mập hoàn toàn không hay biết, vô cùng vui vẻ, bình thường bảo bé tự mình mang vớ cũng phải chơi xấu, vậy mà hôm nay hai bộ đồ Lộ Ý Trí tiện tay chọn đưa cho bé, bé lại vui vẻ nhận lấy, tay nhỏ bắt đầu kéo áo ngủ trên người mình xuống.

Cảnh Thời lặng lẽ dựng ngón tay cái với Lộ Ý Trí, ngài thật trâu bò!

*

Trường Lộ Ý Trí học là trường cấp ba tư nhân, phương tiện kiến trúc bên trong lộ rõ khả năng kinh tế của trường.

Đương nhiên, các học sinh không giàu thì cũng có quyền, ví dụ lễ kỉ niệm của trường hôm nay, tập trung rất nhiều siêu xe, nhìn đến mức khiến người choáng ngợp.

Dọc đường đi qua bãi đậu xe, mắt Cảnh Thời vẫn luôn rơi vào trạng thái trừng to.

Này cũng quá lớn rồi, lớn hơn nhiều trường đại học cậu từng học.

Đô Đô làm ổ trong lòng Lộ Ý Trí, vỗ vỗ bụng tròn của mình, ngầm ám chỉ nói: "Ba."

Lộ Ý Trí từ trong túi bé mò ra một túi bánh quy, xé ra đặt trong tay bé.

Đô Đô lập tức cười thấy răng không thấy mắt.

Cảnh Thời quan sát một vòng, vừa vặn nhìn thấy cả người Đô Đô đều là mảnh vụn bánh quy do ăn rớt xuống, mà Lộ Ý Trí đang ngồi xổm lấy khăn tay lau tay cho bé.

Bản thân Đô Đô ăn một miếng, rồi giơ tay đưa một miếng đến bên miệng Lộ Ý Trí.

"Ba."

"Đô Đô tự mình ăn."

Cậu nhìn đến có hơi sững sờ, còn nhớ trước khi xuyên vào sách cậu ở trong sách nhìn thấy tác giả miêu tả Lộ Ý Trí, lác đác vài nét bút, khắc họa một người đàn ông luôn ở trên vị trí cao, gần như không có tình cảm riêng tư.

Nhưng anh trước mắt cùng với miêu tả ở trong sách như hai người khác nhau.

Cảnh Thời cười cười, đột ngột bổ nhào qua, nằm sấp trên lưng Lộ Ý Trí.

"Ba Lộ, anh thật đẹp trai!"

Đô Đô thích nhất tham gia náo nhiệt, càng huống chi là náo nhiệt của hai cha, nào có đạo lý không tham gia.

Thế là, bé cũng chạy qua, nằm sấp trên lưng Lộ Ý Trí.

Một nhà ba người đang cười đùa, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi một tiếng chủ tịch Lộ.

Cảnh Thời nhanh chóng đứng lên, thuận tiện kéo bé mập xuống, sau khi chỉnh sửa xong mới nhìn người nói chuyện.

Đối phương lại không nhìn cậu, tiếp tục đi đến đằng trước Lộ Ý Trí, đi được một nửa có lẽ muốn giơ tay, sau khi phản ứng lại nhanh chóng thu về.

"Chủ tịch Lộ, không ngờ năm nay ngài sẽ đến tham gia, sớm biết tôi đã đến cửa nghênh đón ngài."

Lộ Ý Trí không có cảm xúc gì, hờ hững nói: "Bất chợt có hứng dẫn người nhà đến xem thử, không cần phiền phức."

"Người nhà?"

Lúc này người kia mới chú ý Cảnh Thời bên cạnh, tầm mắt lại hướng xuống dưới, vừa khéo đối diện với ánh mắt tò mò của Đô Đô.

Trước đây nghe nói Lộ Ý Trí có con, còn cho rằng là lời đồn, bây giờ nhìn, vậy mà là thật?

Đô Đô nhìn một lát phát hiện không thú vị, tự nhiên xoay về phía Lộ Ý Trí, giơ bàn tay mũm mĩm của mình cho anh.

"Ba."

Lộ Ý Trí cúi đầu lại một lần nữa lau cho bé.

Người kia: "...."

Cảnh Thời đoán đây có lẽ là người tổ chức lễ kỉ niệm của trường, lúc nói chuyện có phong thái của chủ nhân, sau khi hoàn hồn ở đằng trước dẫn đường, dẫn Lộ Ý Trí đến lễ đường.

Chỉ là lúc Lộ Ý Trí nói chuyện với Cảnh Thời, người này thỉnh thoảng lén lút nhìn đánh giá cậu mấy lần.

Cảnh Thời nhìn mà muốn cười, tại sao ánh mắt người này giống như đang nhìn hồ ly tinh từ trong núi sâu nào đó đi ra?

Sau khi đến lễ đường, Lộ Ý Trí khước từ lời mời ngồi hàng ghế đầu của người kia, trực tiếp tìm một hàng ghế cuối cùng ngồi.

Người đàn ông lại đứng một lát mới rời đi.

Cảnh Thời cười nói: "Ngài Lộ, ánh mắt người vừa rồi nhìn em khiến em cảm thấy, em giống như tiểu yêu tinh nào đó."

Thật sự rất khoa trương.

Lộ Ý Trí bật cười: "Anh ta đâu có nhìn sai."

Đích xác không biết tiểu yêu tinh từ chỗ nào nhảy ra.

Cảnh Thời: "...."

Cậu trừng mắt, uy hiếp nói: "Ngài Lộ, anh nói ai là yêu tinh?"

Hai người cười giỡn mấy câu, cuối cùng bánh quy trong tay Đô Đô cũng đã ăn xong, giơ ra bàn tay mũm mĩm đầy vụn bánh quy, trên miệng cũng dính một vòng.

Cảnh Thời rút ra một tờ khăn ướt, ghét bỏ nói: "Mỗi lần đều dơ như vậy, Đô Đô, ngẩng đầu lên."

Đô Đô ngửa gương mặt mũm mĩm lên để cha lau cho mình.

Sau khi lau mặt xong, bé giơ tay, lau xong tay lại nhớ ra cổ chưa lau, liền cố gắng ngửa đầu lên.

Cảnh tượng cha con ba người tương tác với nhau quả thực quá mức ấm áp.

Hôm nay Chung Tử Tấn được mời lên bục phát biểu, vừa khéo đến lượt hắn, kết quả vừa đứng lên thì nhìn thấy một màn này.

Ánh mắt bỗng chốc thay đổi, cho đến lúc MC lại lần nữa gọi tên hắn, Chung Tử Tấn mới điều chỉnh xong nét mặt, sải bước chậm rãi lên bục.

Nhưng lúc phát biểu, hắn luôn không tự giác phóng ánh mắt về phía góc bên kia.

Lộ Ý Trí thì hắn rất quen thuộc, lúc đi học mỗi ngày đều chú ý đến anh, sau khi tốt nghiệp cấp ba vẫn luôn không ngừng thu thập tin tức của anh.

Nhưng Lộ Ý Trí trước mắt, sao xa lạ như vậy?

Năm đó hắn tỏ tình với Lộ Ý Trí, đối phương lại nói với hắn, cậu đứng ở chỗ kia, đừng đến gần tôi.

Nhưng bây giờ lại cách một người đàn ông gần như vậy, bệnh tâm lý chướng ngại của anh hết rồi?

Còn nhóc mập kia, anh thật sự có con rồi?

Mạch suy nghĩ trong đầu rối loạn, khó khăn lắm mới nói xong bài phát biểu đã chuẩn bị xong, sau khi xuống sân khấu lại phát hiện Lộ Ý Trí và người đàn ông kia đứng lên chuẩn bị rời đi, hắn không hề suy nghĩ, trực tiếp đi qua.

Vừa vặn đuổi kịp họ ở chỗ cửa ra của lễ đường.

"Lộ Ý Trí."

Cảnh Thời theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông hơi gầy đứng ở chỗ cách chừng hai mét, ước tính thấp hơn cậu một chút, còn chưa kịp nhìn tướng mạo, thì bị nét mặt đối phương thu hút ánh mắt.

Ồ hố, bạn trai cũ?

Nghĩ lại cảm thấy không đúng, Lộ Ý Trí chưa từng yêu đương, nào có bạn trai cũ?

Cậu đặt tầm mắt lên người Lộ Ý Trí, mang theo chút nghi ngờ.

Chung Tử Tấn chậm rãi đến gần, cười nói: "Nhiều năm không gặp, cậu khác trước đây quá."

Cảnh Thời lặng lẽ dựng thẳng tai.

Đô Đô được cậu ôm ở trong lòng, trong đôi mắt lớn cũng mang theo tò mò.

Lộ Ý Trí liếc nhìn họ, có hơi buồn cười, thần thái của hai cha con y sì nhau, chỉ có đều một người mắt đầy hứng thú, một người mờ mịt.

Đợi lúc anh thu hồi ánh mắt, Chung Tử Tấn đã đi đến trước mặt anh, trong ánh mắt mang theo mong đợi lấp lóe.

Nói thực, Cảnh Thời cũng rất mong đợi, đây là tình địch trong truyền thuyết á nha, cậu kiếp trước và kiếp này tính cả hai kiếp đều chưa từng gặp!

Kết quả Lộ Ý Trí há miệng ra lại là—

"Cậu là?"

Cảnh Thời: "...."

Rõ ràng biết hành vi này của Lộ Ý Trí rất quá đáng, nhưng trong lòng lại có chút sướng là sao nhỉ?

Cậu nín cười, nhỏ giọng nói: "Ngài Lộ, anh nói chuyện với bạn học, em dẫn Đô Đô đi phòng vệ sinh."

Lộ Ý Trí hơi nhướng mày: "Về sớm một chút."

Lúc Cảnh Thời xoay người bước chân hơi ngừng lại, rồi tăng nhanh tốc độ rời đi.

Rất nguy hiểm.

Nhưng hành động này của cậu không nghi ngờ gì là 'lửa chảy đổ thêm dầu', Lộ Ý Trí xoay đầu nhìn Chung Tử Tấn trước mặt, trong chớp mắt, nhiệt độ trong mắt hoàn toàn lạnh xuống.

Cảnh Thời đi đến chỗ khúc quẹo, xác nhận Lộ Ý Trí không nhìn thấy mình mới thở phào nhẹ nhõm, vừa nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Lộ Ý Trí, cậu hơi hơi có chút hối hận. Đam Mỹ H Văn

Chẳng qua nhìn bé mập trong lòng thì an tâm hơn hẳn, trong bụng còn có một đứa, Lộ Ý Trí chắc hẳn sẽ không làm loạn.

"Cha."

Cảnh Thời sờ đầu bé: "Đi, cha mang con đi phòng vệ sinh."

Từ phòng vệ sinh đi ra, Cảnh Thời liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông cả người khí chất cao quý kia, cậu trưng ra nụ cười đi qua, nịnh nọt nói: "Ngài Lộ."

Lộ Ý Trí xoay người, kết quả đối diện với gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, bé mập dường như còn cảm thấy chơi rất vui, cười ha ha giang hai cánh tay mũm mĩm về phía anh.

Điển hình của việc 'bán con cầu tha thứ'.

Lộ Ý Trí buồn cười đón lấy Đô Đô: "Biết sai rồi?"

Cảnh Thời lập tức gật đầu: "Biết sai rồi, vừa xoay người đã biết sai rồi."

"Vậy nói nghe thử xem."

"Lần sau gặp được tình địch, em nhất định xông lên đẩy người ta ra, lớn tiếng hét lên ba lần, Lộ Ý Trí là người của tôi, ai cũng không cho cướp!"

Lộ Ý Trí: "...."

Cảnh Thời cười hì hì đến gần, tranh thủ xung quanh không có người, nhón chân nhanh chóng hôn một cái lên môi Lộ Ý Trí.

Rồi nhấn mạnh: "Là của một mình em."

Lộ Ý Trí cong khóe môi, anh bó tay với cậu.

Đô Đô sờ môi mình, có hơi tủi thân: "Cha."

Hai cha trao đổi ánh mắt đầy ý cười, rồi cùng lúc hôn lên gương mặt mũm mĩm của bé.

Đô Đô rất vui vẻ, lăn lộn trong lòng Lộ Ý Trí.

Tuy vừa rồi chạy rất nhanh, nhưng thực ra Cảnh Thời vẫn rất tò mò.

"Ngài Lộ, người vừa rồi nói gì với anh?"

"Không nói gì."

"Anh ta phải chăng nói lâu nay vẫn luôn rất thích anh, không ngờ lại lần nữa gặp mặt, anh vậy mà đã có con, rất thất vọng rất đau lòng?"

Lộ Ý Trí nhéo mũi cậu, không vui nói: "Trong đầu đang nghĩ những gì vậy?"

Cảnh Thời sờ đầu, nghi ngờ nói: "Không phải sao?"

Lộ Ý Trí cười cười, thực ra cũng không khác lắm, nhưng không trực tiếp như lời Cảnh Thời nói.

Đi loanh quanh trong khuôn viên trường lớn như vậy nửa vòng, Cảnh Thời có hơi mệt, sau khi mang thai thể lực không bằng trước nữa.

"Mệt rồi?"

"Có hơi hơi."

"Nghỉ ngơi một lát đã."

Tuy thể lực theo không kịp, nhưng hứng thú của Cảnh Thời vẫn rất cao.

"Ngài Lộ, anh dẫn tụi em đến phòng học trước đây của anh xem thử đi."

Lộ Ý Trí móc ra điện thoại gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có nhân viên làm việc của trường học lái xe tham quan trong trường đến, Cảnh Thời nhìn há mốc mồm.

Đô Đô hưng phấn bám chân ngắn bò lên, nhưng nghĩ nghĩ cũng không thể bò lên được, cả người treo lủng lẳng bên trên, hoảng loạn gọi cha đi cứu bé.

Cảnh Thời bị bé chọc cười, vừa đỡ mông bé đẩy người lên, vừa châm chọc bé: "Không biết ước chừng cái chân ngắn của mình à."

Bé mập hoàn toàn không để ý lời cha nói bé, sau khi lên được hưng phấn nhìn trái nhìn phải, bé chưa từng ngồi loại xe không cần đóng cửa này.

Đợi đến lầu phòng học bé không nỡ đi xuống, cho đến khi Lộ Ý Trí bảo đảm với bé nói lát đi ra sẽ ngồi nữa, bé mới vui vẻ đi xuống.

Vốn cho rằng trong tòa phòng học sẽ rất ít người, không ngờ lại rất nhiều.

Hơn nữa cũng có mặt người đàn ông vừa nói chuyện với Lộ Ý Trí, xem ra họ là bạn học cùng lớp.

Vừa thấy Lộ Ý Trí, mấy người bên trong đang nói về chuyện cũ với người đàn ông kia lập tức ngừng lại, dồn dập đứng lên đi đón tiếp.

"Chủ tịch Lộ, vừa rồi nghe Tử Tấn nói chúng tôi còn không tin, không ngờ đến ngài thật sự đến."

"Chủ tịch Lộ, đây là con trai ngài hả, tướng mạo thật giống ngài."

"Chủ tịch Lộ, nhanh qua đây ngồi, vị trí của ngài ở chỗ này."

Cảnh Thời vừa nghe lời này thì ngẩng đầu nhìn qua, vị trí của Lộ Ý Trí ở hàng thứ hai đếm ngược, bên cạnh vừa khéo là chỗ người đàn ông tên Tử Tấn kia ngồi.

Cảnh Thời không muốn đi qua ngồi lắm.

Lộ Ý Trí liếc nhìn cậu, ánh mắt kia dường như đang hỏi, còn muốn xem không, muốn rời đi không?

Tuy Cảnh Thời rất muốn gật đầu, nhưng lúc này ánh mắt của mọi người đều đặt trên người cậu, kết quả cậu xoay người rời đi, vậy cậu thành cái gì?

Vì thế, cậu hào phóng đi qua, trực tiếp ngồi xuống trên vị trí của Lộ Ý Trí.

Mặt bàn được lau rất sạch sẽ, cậu đặt bé mập lên trên, cười híp mắt nói với bé: "Đô Đô đây là vị trí ba Lộ của con ngồi khi còn đi học."

Lời này vừa nói ra, xung quanh yên tĩnh đến mức kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, có lẽ đều đang suy đoán quan hệ của họ ở trong lòng.

Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên nhìn Lộ Ý Trí, Lộ Ý Trí cười cười, cũng đi qua ngồi xuống, thản nhiên nói: "Đúng, ba trước đây ngồi chỗ này."

Đô Đô vỗ bụng tròn của mình: "Ba, Đô Đô."

"Đô Đô sau này cũng muốn ngồi chỗ này sao?"

"Vâng."

"Có thể."

Thấy ba đồng ý, Đô Đô vui vẻ bổ nhào vào lòng Lộ Ý Trí cọ cọ, hai ba con thân thiết như vậy, rơi vào trong mắt người xung quanh, tức khắc dâng lên gợn sóng không nhỏ.

Chung Tử Tấn cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Vị này có phải trợ lý của chủ tịch Lộ không?"

Cảnh Thời cũng cười: "Không phải."

"Hở?"

Lộ Ý Trí nhìn cậu, trong mắt chứa ý cười, dường như đang cổ vũ.

Cảnh Thời dứt khoát cắn răng nói: "Tôi là bạn trai của anh ấy."

Chung Tử Tấn vẻ mắt trắng bệch, đoán chừng không ngờ cậu sẽ trực tiếp như vậy.

"Còn có," Đã nói đến đây rồi, dứt khoát nói hết: "Là một người cha khác của Đô Đô."

Đô Đô nghe thấy tên mình, liền gọi theo một tiếng: "Cha."

Cảnh Thời cười híp mắt sờ đầu bé, như đang khen ngợi, Đô Đô lập tức vui vẻ lắc lư đầu.

Chung Tử Tấn sững sờ, lúc lại mở miệng giọng đều có hơi không được tự nhiên.

"Một đứa nhỏ chỉ có một cha ruột, đây không phải kiến thức thông thường sao?"

Cảnh Thời không để ý lắm nói: "Đô Đô hơi đặc thù, bé có hai người cha."

Nhìn thái độ 'coi trời bằng vung' của cậu, Chung Tử Tấn dứt khoát trực tiếp nói: "Vị này không khỏi quá mức tự tin."

"Tôi chỉ nói thật."

Chung Tử Tấn muốn nói cậu xứng với anh ấy sao, nhưng thói quen từ nhỏ không cho phép hắn trực tiếp như vậy, chỉ có thể uyển chuyển nói: "Sau này bản thân Đô Đô sẽ nghi ngờ, hai người cha chênh lệch lớn như vậy, bé sẽ chọn thế nào?"

Cảnh Thời: "...."

Cậu lặng lẽ chuyển cho Lộ Ý Trí một ánh mắt, đừng xem náo nhiệt nữa, nhanh nói hai câu.

Lộ Ý Trí hơi nhướng mày, sao không nói nữa, anh còn chưa nghe đủ.

Vào lúc này, điện thoại Cảnh Thời vang lên, cậu nhanh chóng nhận điện thoại, đầy ấp tình cảm kích động với người gọi điện thoại.

"Chú nhỏ?"

Tiết Ngạn sững sờ, sao hôm nay Cảnh Thời vui như vậy?

Nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không có gì kì lạ, có lẽ chơi rất vui.

"Các cháu đang ở chỗ nào, muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?"

Cảnh Thời không hề nghĩ đã đồng ý: "Được, chúng cháu đang ở trong phòng học trước đây của ngài Lộ."

Tiết Ngạn lập tức biết: "Vậy hai người đợi chú một lát, lập tức đến."

Sau khi tắt máy, Cảnh Thời từ trong lòng Lộ Ý Trí đón lấy bé mập, nói: "Ngài Lộ, chú nhỏ của em lập tức đến, chúng ta dẫn Đô Đô đi xuống thôi."

Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.

Đợi cậu vừa đi, nét mặt Lộ Ý Trí lập tức xa sầm xuống, anh ngước mắt lên, nhìn thẳng Chung Tử Tấn.

"Lời vừa rồi, tôi sẽ chuyển nguyên văn cho chủ tịch Chung, hãy tự thu xếp ổn thỏa."

Nói xong không nhìn phản ứng những người này, trực tiếp nhấc chân rời đi.

Cảnh Thời vừa xuống lầu Tiết Ngạn đã đến rồi, hắn nhìn nét mặt Cảnh Thời, nhạy bén nói: "Sao thế?"

Cảnh Thời lắc đầu, nói giỡn: "Vừa rồi cãi mấy câu với bạn học ngài Lộ, cháu thắng."

Tiết Ngạn cau mày: "Bạn học nào?"

Cảnh Thời không muốn nói quá nhiều, cười ha ha bỏ qua, nhưng Tiết Ngạn không dễ lừa gạt, hắn kéo Cảnh Thời quay trở lại đường cũ.

Vừa vặn giữa đường đụng phải Lộ Ý Trí, còn có Chung Tử Tấn phía sau anh.

Tiết Ngạn lập tức hiểu rõ, dù sao năm đó hắn cũng tận mắt nhìn thấy Chung Tử Tấn tỏ tình với Lộ Ý Trí.

Hắn nghiêng đầu nhìn Cảnh Thời, nhớ đến cậu vừa rồi dẫn theo Đô Đô đi ra trước, mà bây giờ Lộ Ý Trí ở chung một chỗ với Chung Tử Tấn, lập tức hiểu nhầm.

Nét mặt rất khó xem.

"Lộ Ý Trí, đây là chuyện gì."

Chung Tử Tấn nhìn thấy hắn cũng có hơi mông lung, hắn ta nhìn Tiết Ngạn và Cảnh Thời, lại nhìn tay hắn đang kéo cánh tay Cảnh Thời.

Ánh mắt rất nghi hoặc.

Lộ Ý Trí trực tiếp đi qua kéo Cảnh Thời đến bên cạnh mình, Tiết Ngạn liếc nhìn anh, không buông tay.

Cảnh Thời: "....?"

"Cảnh Thời, cháu nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Chú nhỏ, chỗ này nhiều người, lát nữa lại nói nha."

Tiết Ngạn và Lộ Ý Trí hai người mỗi người kéo một bên của cậu, cậu cảm thấy mình sắp không bế nổi Đô Đô trong lòng, hơn nữa đám người trong phòng học vừa rồi lúc này cũng đã đi ra, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này.

Cậu vừa gọi một tiếng chú nhỏ, ánh mắt Chung Tử Tấn thay đổi, ý gì, bạn trai của Lộ Ý Trí là người nhà họ Tiết?

Hơn nữa là đứa cháu trai vừa mới được nhận về?

Sao lại như vậy chứ?

Cảnh Thời nhỏ giọng nói: "Chú nhỏ, chúng ta đi trước đi, Đô Đô sắp khóc rồi."

Tiết Ngạn lập tức nhìn Đô Đô, thấy bé hình như có hơi không vui, liền buông tay ra.

"Được, đi thôi."

Trước khi rời đi, hắn lạnh lùng liếc nhìn đám người kia, nhất là Chung Tử Tấn, trong mắt tràn đầy cảnh cáo lạnh buốt.

Trên đường Cảnh Thời giải thích một chút, nét mặt hắn mới dễ coi hơn, lúc nhìn Lộ Ý Trí cũng không đầy thù địch nữa.

Đô Đô nhìn chằm chằm Tiết Ngạn một lát, đã nhận ra người, vui vẻ giang cánh tay nhỏ ra muốn để cho hắn ôm mình.

Nhưng không chịu gọi ông nội, có lẽ cảm thấy Tiết Ngạn quá trẻ không gọi ra khỏi mồm được.

Tiết Ngạn cũng không để ý, vẫn như cũ thân thiết ôm Đô Đô vào trong lòng, sờ đầu bé.

Kết quả Đô Đô một giây trước còn cười ha ha, một giây sau giơ tay ra đè đầu mình, gương mặt mũm mĩm hoảng loạn nhìn Lộ Ý Trí.

"Ba, trọc trọc."

秃秃:Tū tū

兔兔: Tù tù

Tiết Ngạn nét mặt mờ mịt: "Cái gì thỏ thỏ, Đô Đô muốn thỏ thỏ?"

Lộ Ý Trí cầm tay Đô Đô xuống bóp một cái, an ủi nói: "Không sao, ông nội sờ cũng không sao."

Cảnh Thời nhỏ giọng giải thích cho Tiết Ngạn.

Tiết Ngạn cười vui vẻ, hắn đến gần đầu của Đô Đô, giả vờ nhìn mấy lần, rồi nghiêm túc nói: "Đô Đô, ông nội đếm cho cháu, không thiếu một sợi."

"A..."

"Thật đấy, Đô Đô tin tưởng ông nội không?"

"Vâng."

Cảnh Thời thiếu chút nữa cười co giật luôn, Lộ Ý Trí ôm cậu vào trong lòng, mang theo ý cười khó thấy nhìn cậu.

Tiết Ngạn thỉnh thoảng sẽ nhìn về chỗ họ, thấy thế cũng chậm rãi đặt xuống lo nghĩ trong lòng.

Trước khi ăn cơm, Cảnh Thời mang Đô Đô đi phòng vệ sinh rửa tay, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người Tiết Ngạn và Lộ Ý Trí.

"Đàn em Lộ này, Cảnh Thời là người nhà họ Tiết anh, nó không cần phải ở chỗ cậu chịu ấm ức."

Lộ Ý Trí liếc nhìn hắn, hờ hững nói: "Tại sao anh cảm thấy, tôi sẽ để cho em ấy chịu ấm ức chứ?"

"Tôi chỉ nhắc nhở cậu."

"Có chuyện Cảnh Thời còn chưa kịp nói, Cảnh Thời mang thai rồi."

"Cái gì?"

Hai người đàn ông anh nhìn tôi tôi nhìn anh, quay chung quanh Cảnh Thời tranh đoạt lẫn nhau, nhưng đợi Cảnh Thời và Đô Đô vừa ra đến, hai người lập tức khôi phục như thường, không hề nhìn ra vừa rồi còn đang đối chọi với nhau.

Tiết Ngạn lập tức đi qua kéo Cảnh Thời đến bên cạnh mình, trách móc nói: "Mang thai rồi sao không nói?"

Cảnh Thời sững sờ, tiếp theo có hơi bất lực.

Không phải cậu cố tình không nói, mà do có hơi xấu hổ, chuyện đàn ông mang thai này, tuy cậu đã sinh Đô Đô, nhưng vẫn như cũ không có cách nào thản nhiên đối mặt.

Chỉ có thể nói, đến bây giờ vẫn còn đang thích ứng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: (Siết nắm đấm) Đô Đô phải đi học, Đô Đô phải ngồi vị trí của ba!

Cảnh Thời:....Được, ngày mai đưa con đi học.

Trường cấp 3 bên Trung thì không biết rõ, chứ trường ĐH bên Trung nó rộng lắm, bạn mình từng nói đùa rằng trường ĐH tỉnh nó có khi chiếm 1/2 diện tích thành phố. Cái hồi bạn mình còn chưa đi du học, mơ đôi ta sẽ chung kí túc xá, dù không chung phòng nhưng chắc chung tòa. Đôi ta sẽ dắt nhau đi ăn, đi chơi, đi đu đưa, qua rồi vỡ mộng. Nó thì bị đá thẳng xuống cơ sở cách trung tâm thành phố gần 10km, bạn nó thì ở trong trung tâm thành phố. Ta nói nó mắc cười gì đâu.