Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 59




Sau khi Tiết Tâm Viễn và Đô Đô tách ra, còn đang đắm chìm trong vui vẻ sống chung với cháu trai nhỏ, khóe miệng vẫn luôn chứa ý cười.

Tài xế theo ông mấy tháng, quen thuộc hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng dám tán gẫu mấy câu.

"Sếp, Đô Đô và ngài ngày càng thân thiết."

Tiết Tâm Viễn cười cười: "Cũng ngày càng nghịch."

Miệng nói Đô Đô nghịch, nhưng trên mặt lại luôn trưng nụ cười cưng chiều, vừa nhìn thì biết đã cưng chiều cháu trai đến tận đáy lòng.

Chỗ Tiết Tâm Viễn bây giờ sống cách công ty không xa, tán gẫu mấy câu thì đến rồi.

Ông sống trong căn nhà có cửa riêng sân riêng, sau khi tài xế mở cửa xe, Tiết Tâm Viễn vừa ngước mắt lên đã thấy có người đứng ở cửa.

Chân mày lập tức cau lại.

Tài xế nghi ngờ nói: "Sếp, đó không phải ngài Thiệu sao?"

Nét mặt Tiết Tâm Viễn khôi phục rất nhanh, không cảm xúc nói: "Lão Lý, ông về trước đi."

Tài xế trả lời một tiếng, sau khi đợi Tiết Tâm Viễn xuống xe nhẹ nhàng lái xe rời đi.

Thiệu Thanh đứng ở cửa lớn, từ xa đối diện với Tiết Tâm Viễn, tuy sắc đêm che mất nét mặt, nhưng y biết sắc mặt Tiết Tâm Viễn không dễ coi lắm.

Chẳng qua trước khi đến y đã làm xong tâm lý chuẩn bị, lúc này vội vàng thay đổi thành bộ dáng tươi cười, mang theo một chút mất tự nhiên gọi một tiếng: "Bác cả."

Tiết Tâm Viễn thân cao chân dài, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt y, hờ hững ừ một tiếng.

Nhưng hiển nhiên không có ý cho phép y vào cửa, đứng ở cửa hỏi: "Hôm nay sao lại đến đây?"

Thiệu Thanh cười cười, ngại ngùng nói: "Có chuyện muốn nói với ngài, nhưng không thích hợp đi công ty ngài, chỉ đành đợi ở đây."

"Chuyện gì?"

Thiệu Thanh do dự một lát mới nói: "Bác cả, ngài còn nhớ Lộ Lập Hiên, cháu trai của ngài Lộ không?"

Tiết Tâm Viễn nhìn y, trong mắt có chút tìm tòi nghiên cứu: "Cậu ta làm sao?"

"Mấy hôm nay cháu có gặp anh ta, trong khu vui chơi." Nói đến đây, Thiệu Thanh ngập ngừng, như khó mở miệng liếc nhìn Tiết Tâm Viễn, tiếp tục nói: "Sau khi từ chức ở Hồi Hàng, cháu không tìm được việc, nên về lại khu vui chơi."

"Ừ."

Thấy Tiết Tâm Viễn thờ ơ, trong mắt Thiệu Thanh nhanh như chớp lóe qua tia ấm ức.

"Lúc đó xe của ngài Lộ vừa khéo đến đón Cảnh Thời và Đô Đô, bị Lộ Lập Hiên nhìn thấy, anh ta nói..."

Tiết Tâm Viễn ngước mắt lên, nhìn thẳng y, không mở miệng thúc giục, nhưng cảm giác cả người bị đè ép khiến Thiệu Thanh cảm thấy áp lực rất lớn.

Thiệu Thanh cúi đầu, lại lần nữa mở miệng: "Anh ấy nói muốn bắt cóc Đô Đô, để ngài Lộ buông tha anh ấy và cha anh ấy."

Vốn cho rằng y nói xong Tiết Tâm Viễn sẽ giận tím mặt, nhưng qua rất lâu cũng không nghe thấy thanh âm.

Ngẩng đầu nhìn, sắc mặt Tiết Tâm Viễn rất bình tĩnh.

"Còn có chuyện gì khác không?"

Thiệu Thanh dường như có hơi lúng túng: "Bác cả, chúng cháu gần đây chuyển nhà, cha cháu và ông nội cãi nhau một trận, bị đuổi đi, bây giờ, rất khó khăn, cha cháu lại không chịu làm việc, trong nhà chỉ có thể dựa vào một mình cháu."

Phía sau càng nói thanh âm càng thấp, nếu người thật tâm quan tâm nhà họ Thiệu nghe, khẳng định sẽ rất khó chịu.

Đáng tiếc Tiết Tâm Viễn không phải, lúc vừa về nước, ông không phải chưa từng muốn giúp đỡ, nhưng nhà họ Thiệu đền đáp ông cái gì?

Tổn thương con trai và cháu trai duy nhất của ông.

Ông xoay người, lạnh lùng nói: "Cậu khuyên cha mẹ cậu đi."

Thiệu Thanh gật đầu: "Vâng, cháu sẽ khuyên, nhưng cha cháu chỉ nghe lời ngài, có thể nhờ ngài giúp đỡ...."

"Thiệu Thanh." Tiết Tâm Viễn trực tiếp cắt ngang lời y.

"Đây là chuyện nhà họ Thiệu các cậu, không liên quan gì đến tôi, hôm nay cậu đến nói với tôi chuyện của Lộ Lập Hiên, tôi sẽ đi điều tra, nếu là thật, cậu muốn gì, chỉ cần không quá đáng tôi có thể thỏa mãn cậu, nhưng chỉ giới hạn một mình cậu."

Thiệu Thanh ngẩng đầu, vội vàng nói: "Bác cả, cháu..."

Tiết Tâm Viễn khẽ giơ tay lên: "Cậu trở về trước đi."

Nói xong thì trực tiếp mở cửa đi vào.

Thiệu Thanh đối với cửa lớn đóng chặt, sắc mặt đỏ trắng đan xen, rất đặc sắc.

Lúc ở ngoài cửa rất bình tĩnh nói với Thiệu Thanh, nhưng cửa vừa đóng lại Tiết Tâm Viễn liền nhanh chóng lấy ra điện thoại trực tiếp gọi cho Lộ Ý Trí.

Nói thực, trong lòng ông lúc này có ngọn lửa rất lớn, nên điện thoại vừa thông đã lạnh giọng nói: "Chủ tịch Lộ, cháu trai lớn kia của cậu cậu chuẩn bị làm thế nào."

Hai bên vừa tách ra không bao lâu, Cảnh Thời vừa vào phòng tắm tắm rửa, Lộ Ý Trí không cần nghĩ cũng có thể đoán được Tiết Tâm Viễn đã biết gì rồi.

"Ai đã nói cái gì với ngài?"

"Bây giờ tâm tư của Lộ Lập Hiên đều đặt lên đầu Đô Đô, ai nói với tôi quan trọng sao?"

Lộ Ý Trí cười một tiếng, trong giọng điệu không có bao nhiêu kinh ngạc, hiển nhiên tất cả đang nằm trong khống chế, Tiết Tâm Viễn thấy anh như vậy, chậm rãi bình tĩnh lại.

"Cậu có tính toán gì?"

Lộ Ý Trí thu lại nét cười, hờ hững nói: "Tôi hy vọng cậu ta ra tay sớm."

Nghe anh nói vậy, Tiết Tâm Viễn hoàn toàn yên tâm, vừa khéo lúc này điện thoại bên kia truyền đến tiếng gọi của Cảnh Thời.

"Ba Lộ, qua đây tắm cho con trai anh."

Lộ Ý Trí cười một tiếng, thản nhiên nói: "Chủ tịch Tiết, bên tôi có chút chuyện, không nhiều lời với ngài nữa."

Nói xong quả quyết tắt máy.

Tiết Tâm Viễn: "...."

Ông nghiến răng với điện thoại, đắc ý cái gì, đợi ngày nào đó Cảnh Thời bỏ rơi cậu, tắm rửa cho Đô Đô sẽ đổi thành người ông nội là tôi.

Ha.

Lộ Ý Trí thu lại điện thoại, tiện tay ném lên sofa, rồi đứng lên đi về phía phòng tắm.

Cảnh Thời đang ngồi xổm bên bồn, bé mập trần truồng nằm sấp trong bồn, mà nước trong bồn đã thấy đáy, bên cạnh bồn tích không ít nước.

Vừa xem đã biết bé mập vừa rồi đang làm gì.

Cảnh Thời tức giận, vỗ hai cái lên mông, mắng nói: "Con nằm yên cho cha, động đậy nữa cha đánh con."

Đô Đô mới đầu còn rất sợ, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lộ Ý Trí ở cửa, cười ha ha giơ cánh tay ra.

"Ba."

Vốn bé đang dựa vào bàn tay chống lên nằm sấp trong bồn, bây giờ hai tay đều giơ lên, nửa người trên không có gì chống đỡ, cả người nhanh chóng hướng xuống dưới, mắt thấy sắp cắm đầu vào trong bồn.

Cảnh Thời lập tức đưa tay ra đón lấy bé, bé mập lúc này mặt hướng xuống bồn, mông vểnh lên trời nhìn có hơi ngốc nghếch.

Cảnh Thời ghét bỏ nhéo gương mặt mũm mĩm của bé.

"Tắm cũng không yên ổn, vừa nãy cha tắm uổng công rồi, con xem xem."

Cậu chỉ bản thân cả người đầy nước cho Đô Đô xem, Đô Đô không những không cảm thấy áy náy, còn rất đắc ý, hai tay mũm mĩm đập một cái trong bồn, lại tóe ra vô số bọt nước.

Có lẽ bé biết có ba Lộ, Cảnh Thời sẽ không đánh bé.

Nhưng đợi Lộ Ý Trí vén lên tay áo đi qua, bé ngoan ngoãn hơn nhiều, điển hình của bắt nạt kẻ yếu sợ hãi người mạnh.

Cảnh Thời hung dữ nhéo gương mặt mũm mĩm của bé, dùng một chút lực cũng không sao, bé mập còn cười ha ha cọ cọ lòng bàn tay cậu.

"Da mặt bé sao dày như vậy?"

Cảnh Thời kề sát bên tai Lộ Ý Trí, nhỏ giọng bốc phốt.

Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng: "Có lẽ do di truyền."

Cảnh Thời lập tức trừng to mắt, tức giận nói: "Ý anh là di truyền từ em sao?"

Lộ Ý Trí nhướng mày: "Cũng có thể di truyền từ anh."

Cảnh Thời: "...."

*

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hướng Văn theo thường lệ sau khi Lộ Ý Trí vào phòng làm việc, năm phút sau mới đi theo đẩy cửa tiến vào.

Lộ Ý Trí vừa cởi áo khoác vừa nghe hắn liệt kê sắp xếp công việc trong ngày, sau khi Lâm Hướng Văn nói xong, anh cúi đầu điều chỉnh cổ tay áo, thản nhiên nói: "Bên kia tiến triển đến đâu rồi?"

Lâm Hướng Văn từ dưới đáy chồng tài liệu rút ra mấy tờ, đưa đến trước mặt Lộ Ý Trí.

"Đã điều tra gần hết khoản tương ứng, đang đi vào trình tự truy phạt, đợi phán quyết cuối cùng."

"Ừ, Lộ Lập Hiên thì sao?"

Lâm Hướng Văn nhếch khóe môi: "Cậu Lộ, cậu ta mới đầu sa sút mấy ngày, mấy hôm nay trở nên phấn chấn, hoạt động khắp nơi, vừa tìm người vừa bám víu quan hệ, rất bận rộn."

"Không cần nhìn chằm chằm nữa, trực tiếp bắt đầu."

Lâm Hướng Văn sững sờ một lát: "Sếp, ngài là nói..."

Trước đây ông cụ Lộ đích thân tìm Lộ Ý Trí trò chuyện một lần, hy vọng anh có thể giữ lại Lộ Lập Hiên, lúc đó Lộ Ý Trí cũng không có lý do cần thiết phải đụng vào gã, tùy tiện đồng ý.

Lúc này mới mấy ngày, sao bỗng nhiên thay đổi 180 độ?

Lộ Ý Trí cúi đầu, ánh mắt đặt lên mấy tờ giấy trên bàn, nhanh chóng xem xong, rồi ngẩng đầu, nhếch môi: "Nó muốn bắt cóc Đô Đô."

Lâm Hướng Văn: "...."

Cậu Lộ không hổ là cậu Lộ, vẫn lỗ mãng như xưa.

"Chuyện lớn thế này có lẽ không phải một cái đầu có thể nghĩ ra, cậu thay tôi đi tra thử, nó gần đây đi chỗ nào, gặp người nào?"

Chuyện này không khó đoán, nhưng Lộ Ý Trí xưa nay không thích lãng phí thời gian ở trong suy đoán không cần thiết, hơn nữa phần nhiều suy đoán không có ý nghĩa gì với anh.

"Vâng."

"Sau khi tra xong, gửi một phần cho chủ tịch Tiết và ông cụ, không cần báo cho tôi, trực tiếp đệ trình thẩm tra."

"Vâng sếp."

Sau khi Lâm Hướng Văn đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn chằm chằm màn hình máy tính suy nghĩ một lát, hắn luôn cảm thấy sếp bây giờ ngày càng không có kiên nhẫn, trước đây không có chuyện gì làm nhàm chán còn sẽ vui vẻ một chút, nhưng bây giờ ngay cả xem cũng không muốn xem.

Lẽ nào có vợ con, liền thoát khỏi 'hứng thú tầm thường' rồi?

Hắn lắc đầu, aiz thật ngưỡng mộ, hắn lúc nào mới có thể có vợ?

*

Lúc chiều tan làm, Cảnh Thời bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiết Ngạn, nói hai cụ trong nhà nhớ Đô Đô, hỏi cậu lúc nào có thời gian rảnh dắt Đô Đô về ăn bữa cơm.

Sau khi Cảnh Thời đồng ý, hắn lại thuận miệng nhắc chuyện lễ kỉ niệm của trường cấp ba.

"Lễ kỉ niệm của trường cấp ba gì?"

"Lộ Ý Trí không nói với cháu? Cậu ta chắc cũng nhận được thiệp mời."

Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, cười nói: "Anh ấy có lẽ sẽ không đi."

"Ồ cũng phải, đoán chừng không thèm liếc một cái."

Chú cháu hai người nói cười hai câu thì tắt máy.

Sau đó, Cảnh Thời cúi đầu, bất lực nhìn bé mập trong lòng, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Đô Đô, cha còn phải làm việc, con chơi với dì một lát được không?"

Đô Đô lắc lư đầu, hai bàn tay đầy thịt ngoan ngoãn đặt lên chân bé: "Cha."

Ý nghĩa là, cha người làm việc đi, con sẽ ngồi ngoan ngoãn.

Kiên quyết không chịu xuống.

Cảnh Thời: "...."

Bé mập có lẽ cảm thấy cảm giác tồn tại của mình thấp, thậm chí chỉ cần bé không nói chuyện, cha có thể xem như bé không tồn tại.

Nhưng sự thực là, một bé Đô Đô mập tròn vo chen trong lòng Cảnh Thời, thỉnh thoảng còn uốn éo hai cái, rồi ngước mặt mũm mĩm nhìn cha.

Cảnh Thời nào còn có tâm tư làm việc, tận lực cố gắng để bé rời đi.

Đồng nghiệp khác rất vui lòng giúp đỡ, nhưng trong tay mỗi người đều có công việc, Cảnh Thời cũng ngại quấy rầy.

Cậu nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhớ đến lễ kỉ niệm của trường cấp ba vừa rồi Tiết Ngạn nói, chắc rất thú vị.

"Đô Đô, con ngoan ngoãn tự mình chơi một lát, ngày mai cha dắt con ra ngoài chơi được không?"

"A..."

"Trường cấp ba trước đây ba Lộ học, cha mang con đi xem thử học sinh cấp ba lên lớp như thế nào."

Đô Đô nghe không hiểu học cấp ba là gì, bé chỉ có hứng thú với chơi, vui vẻ gật đầu.

"Vâng."

Cảnh Thời thả bé xuống, thuận tiện nhét điện thoại của mình cho bé, bảo dì giúp gọi cho Lộ Ý Trí.

"Đô Đô, con nói với ba Lộ, bảo ba ngày mai dắt chúng ta đi chung."

Không dễ gì đẩy Đô Đô đi, Cảnh Thời thở dài, tranh thủ thời gian nhanh chóng làm việc.

Đồng nghiệp xung quanh thấy cậu như vậy, đều rất khâm phục.

Lúc nghe nói con trai sếp sắp đến làm, họ đều cảm thấy cậu chủ chỉ đến thị sát cơ sở, không quá mấy ngày chắc hẳn sẽ thăng chức.

Kết quả phát hiện hoàn toàn không phải, người ta chăm chỉ làm việc đúng trên cương vị, chẳng hề có ý trộm lười biếng.

Giống như bọn họ, chỉ là một nhân viên bình thường.

Mấy ngày nay có Đô Đô, nhân viên tầng này càng có sức sống hơn, lúc không vui nói với bé mấy câu, nhìn bộ dáng tươi cười của bé, lập tức trở nên vui vẻ.

Bé cute như Đô Đô đi đến chỗ nào, chỗ đó liền tràn đầy tiếng cười nói.

Tuy trên miệng không nói, nhưng thực ra trong tư tâm, mọi người đều rất hy vọng Cảnh Thời vẫn luôn làm việc ở bộ phận này.

Đáng tiếc ai cũng biết không thể nào.

*

Bây giờ Đô Đô đã biết gọi điện thoại, dì giúp bé tìm số điện thoại của Lộ Ý Trí, tự bé giơ ngón tay mũm mĩm ngăn ngắn chọc chọc, liền gọi qua.

Dì lại ấn mở loa ngoài cho bé, Đô Đô dùng hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy điện thoại nghiêm túc nghe thanh âm bên trong.

Đợi trong ống nghe truyền ra thanh âm quen thuộc của Lộ Ý Trí liền hé miệng cười ha ha.

"Đô Đô?"

"Ba, ba."

Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng, thanh âm dịu dàng nói: "Hôm nay Đô Đô đi làm có mệt không?"

Bé mập chẳng hề do dự gật đầu: "Vâng."

Nếu Cảnh Thời có mặt, lại phải châm chọc bé, mệt, bé chạy qua chạy lại cộng thêm ăn uống mệt.

Lộ Ý Trí đương nhiên hiểu, anh cười nói: "Đô Đô tìm ba có chuyện gì sao?"

"Ba," Sau khi Đô Đô gọi ba xong, phồng gương mặt mũm mĩm lên nghĩ một lát bỗng nhiên không biết phải nói thế nào, vỗ vỗ bụng tròn của mình.

"Ba."

Cảnh Thời nói dẫn bé ra ngoài chơi, bé tự động hiểu thành có đồ ngon.

Dì ở bên cạnh nhanh chóng nhỏ tiếng giải thích mấy câu.

Lộ Ý Trí sững sờ một lát, anh thật sự không chú ý lễ kỉ niệm của trường cấp ba, Lâm Hướng Văn đoán chừng biết anh sẽ không đi, nên dứt khoát không nói.

"Được, ba biết rồi, ngày mai nhất định dẫn Đô Đô đi."

"Dạ."

Bé mập rất vui vẻ, dùng giọng sữa mềm mại gọi: "Ba, ba."

"Bé mập ở công ty ông nội có chán không?"

"A..."

Bé mập vừa nghe anh hỏi vậy, cúi đầu, bộ dáng không có tinh thần gì, chủ yếu chỗ này không có người chơi với bé, trước đây trong phòng nhi đồng có bạn nhỏ.

Bây giờ trong công ty chỉ có một mình nhóc con là bé.

Lộ Ý Trí nghĩ rồi nghĩ, cố ý nói: "Chị gái trong công ty ông nội không búi tóc cho con sao?"

Đô Đô giơ bàn tay mũm mĩm sờ sờ đầu, tủi thân nói: "A...."

"Vậy con nói với dì, bảo các dì búi cho con hai cái."

Có lẽ Đô Đô cảm thấy đây là chủ ý tốt, vui vẻ nhìn hai dì bên cạnh.

Dì cười với bé, nói: "Biết rồi ngài Lộ, chúng tôi lập tức búi cho Đô Đô."

"Ừ," Lộ Ý Trí nghĩ phản ứng của Cảnh Thời, lại thêm một câu: "Búi hai cái thì được rồi, đừng búi nhiều."

"Được."

Đô Đô dường như không hài lòng lắm: "Ba."

Tại sao chỉ hai cái?

Lộ Ý Trí cười dỗ dành bé: "Đô Đô hai cái mới đẹp nhất."

Đô Đô vừa nghe anh nói vậy, lập tức gật đầu, vui vẻ trả lời.

Trước khi tắt máy, Lộ Ý Trí đặc biệt dặn dò dì một câu: "Trước khi tan làm đừng để Cảnh Thời nhìn thấy."

Tầm nửa tiếng sau, Đô Đô trưng hai búi tóc tròn, lắc lư chạy đến phòng làm việc của Tiết Tâm Viễn, hưng phấn bày ra cho ông xem.

"Ưng ội."

Tiết Tâm Viễn trước nhìn dì, dì nhỏ giọng giải thích cho ông, ông mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Tiết Tâm Viễn cười vô cùng vui, ông đưa tay sờ rồi sờ trên đầu Đô Đô, nhắm mắt khen bé: "Đô Đô thật đẹp, là cục cưng đẹp nhất nhà chúng ta."

Đô Đô vô cùng vui vẻ, bé mặc kệ trong nhà có phải chỉ có một mình cục cưng là bé hay không, dù sao đẹp nhất là được.

Sau khi cho Tiết Tâm Viễn xem, bé còn muốn cho Cảnh Thời xem, nhưng dì nhớ kĩ câu cuối cùng của Lộ Ý Trí, dỗ dành bé đi tầng dưới chơi.

Cho đến lúc tan làm Cảnh Thời mới nhìn thấy bé mập nét mặt vui sướng lắc lư đầu, quả thực dỡ khóc dỡ cười.

Lúc tối ăn cơm, Cảnh Thời bế Đô Đô vào trong lòng, bóp búi tóc nhỏ của bé nói: "Đô Đô, hôm nay trước khi ngủ cha tháo ra cho con được không?"

Đô Đô quả nhiên lắc đầu, kiên quyết không được.

"Ngày mai cha dẫn con đến trường cấp ba của ba Lộ chơi, con muốn trưng cái này đi?"

Đô Đô gật đầu: "A."

Như thế này không đẹp sao?

Cảnh Thời nhìn nét mặt của bé thì biết bé đang nghĩ gì, liền dỗ dành bé nói: "Ngày mai rất nhiều người, lỡ như mọi người thấy con đẹp, mỗi người đều muốn sờ phải làm sao đây, hai búi tóc của con còn không bị sờ trọc sao?"

Đô Đô gương mặt mũm mĩm ngơ ngác, cái gì là trọc?

Cảnh Thời ở trên mạng tùy tiện tìm một tấm hình đầu trọc: "Ừ, con xem."

Đô Đô trừng tấm hình kia cả buổi, rồi đưa hai bàn tay mũm mĩm lên sờ hai búi tóc của mình, há miệng nét mắt kinh hãi.

Tiết Tâm Viễn ở bên cạnh cười sắp co rút, một mặt ông muốn mắng Cảnh Thời, mặt khác lại cảm thấy phản ứng của Đô Đô rất đáng yêu.

Một nhóc hề như vậy, thật sự vô cùng hiếm lạ.

Cảnh Thời không dám dọa dẫm quá mức, sau khi nói xong sờ gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, thanh âm dịu dàng nói: "Chỉ cần không cho nhiều người sờ sẽ không sao, con xem, cha và ba Lộ, còn có ông nội sờ mấy cái cũng không sao."

Bé mập cầm điện thoại liếc nhìn tấm hình kia.

"Cha, Đô Đô."

Hình như đang muốn làm đảm bảo với Cảnh Thời.

"Đô Đô yên tâm, cha sẽ trông cho Đô Đô, tuyệt đối sẽ không để cho Đô Đô trụi lủi, chẳng qua vì để phòng ngừa lỡ như, sau này chúng ta chỉ búi ở trong nhà được không?"

Đô Đô gương mặt mũm mĩm ngây ngốc gật đầu, nét mặt vô cùng nghiêm túc.

"Được rồi, Đô Đô phải ăn nhiều dưa leo, ăn mới có thể mọc tóc."

Đô Đô vừa nghe có thể mọc tóc, lập tức nắm hai miếng nhét vào trong miệng, xì xụp.

"Cha."

Cảnh Thời giả vờ bóp bóp tóc bé, nét mặt kinh ngạc vui mừng nói: "Đô Đô thật giỏi, vừa ăn dưa leo đã mọc ra hai sợ tóc, nhanh để ông nội xem thử."

Đô Đô vẹo người thò đầu cho Tiết Tâm Viễn xem.

Tiết Tâm Viễn mang theo ý cười liếc nhìn Cảnh Thời, giơ đũa cảnh cáo, Cảnh Thời thè đầu lưỡi, làm mặt quỷ.

Tiết Tâm Viễn hết cách với cậu.

Động tác thì uy hiếp Cảnh Thời, nhưng miệng lại rất phối hợp, Tiết Tâm Viễn cũng vui vẻ túm hai cọng tóc khen Đô Đô: "Cha nói thật đấy, thật sự mọc ra rồi, buổi chiều không nhìn thấy."

Lần này Đô Đô yên tâm rồi, đưa hai bàn tay mũm mĩm ra, trái một miếng phải một miếng, xì sụp ăn.

Lần đầu trong cuộc đời ăn dưa leo vui vẻ như vậy.

Cảnh Thời nét mặt đáng tiếc nói: "Biết vậy sớm dùng chiêu này, trước đây vì để dụ bé ăn rau củ tốn biết bao công sức."

"Còn nhỏ dễ lừa, đợi bé đi học sẽ rất khó."

Cảnh Thời cười híp mắt nói: "Không sao, đến lúc đó lại nghĩ cái khác."

Lần đầu Tiết Tâm Viễn cảm thấy, Lộ Ý Trí cũng có lúc thuận mắt, ít nhất giáo dục Đô Đô đáng tin hơn con trai nhà mình.

Hôm nay Lộ Ý Trí không đến, sau khi ăn cơm xong, Tiết Tâm Viễn đưa Cảnh Thời và Đô Đô về nhà.

Buổi tối lúc trở về tắm cho Đô Đô, bé mập vẫn luôn há miệng rất căng thẳng, dường như rất sợ cha tắm trọc bé.

Sau khi tắm xong, Cảnh Thời sấy tóc cho Đô Đô, đặc biệt tìm một cái ghế cao cao, để cho bé ngồi trước gương nhìn mấy sợi tóc của mình.

Lúc Lộ Ý Trí trở về nhìn thấy một màn này, hai cha con ở trong phòng tắm, có lẽ đã tắm xong một lát, hơi nước trong phòng tắm đều đã khô.

"Đang làm gì?"

Bé mập vừa thấy anh đã vui vẻ gọi: "Ba."

Sau đó uốn éo người muốn bổ nhào vào trong lòng anh, Lộ Ý Trí cười bế bé qua: "Sao hôm nay Đô Đô ngoan vậy?"

Đô Đô nét mặt tủi thân: "Ba."

"Bé sao vậy?"

Cảnh Thời đơn giản giải thích chuyện ngày hôm nay, Lộ Ý Trí cũng cười rất vui.

"Không sao đâu Đô Đô, ba cũng xem cho con, không cho người khác sờ tóc của Đô Đô là được."

"A...."

"Có ba, ai dám sờ trụi Đô Đô?"

Lời anh nói có thể khiến người tin phục, hết cách, khí thế là thứ trời sinh.

Đô Đô lập tức được anh dỗ xong, vui vẻ uốn éo trong lòng Lộ Ý Trí, sự bái phục với ba tăng lên từng ngày.

Không biết tại sao, Cảnh Thời có loại cảm giác chua xót.

Nhưng cậu hiểu rõ, tình cảm Đô Đô dành cho cậu và Lộ Ý Trí như nhau, hơn nữa hai cha mỗi người một việc, khá tốt, nuôi dạy con khoa học.

"Còn một chút chưa sấy xong, Đô Đô nhanh qua ngồi."

Sau khi đợi ba người tắm xong, Cảnh Thời hỏi đến chuyện lễ kỉ niệm của trường cấp ba.

Lộ Ý Trí gật đầu: "Có chuyện như vậy."

"Anh ngày mai có thời gian rảnh để đi không, nếu không có thời gian em dắt Đô Đô đi chung với Tiết Ngạn."

Lộ Ý Trí bỗng nhiên nhéo má cậu uy hiếp nói: "Em nói cái gì?"

Cảnh Thời cười hì hì, dứt khoát nằm vào trong lòng anh: "Anh rốt cuộc có đi không?"

Cậu thừa nhận vừa rồi cố ý nói vậy, chuyện quay lại trường cấp ba này, vẫn nên đi với Lộ Ý Trí.

Lộ Ý Trí nhếch môi: "Đi."

Vợ muốn công khai, anh tại sao phải từ chối.

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: (Nét mặt nghiêm túc) Đô Đô mới một tuổi, không thể trọc được.