Buổi tối sau khi trở về, Tiết Chính Thành và Từ Vân gọi điện thoại qua, hỏi chuyện cậu mang thai, Cảnh Thời—đã trả lời, nhưng hai cụ vẫn không yên tâm, kiên trì nói ngày mai phải đến thăm cậu.
Sau khi tắt điện thoại, Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, cũng gọi điện thoại cho cha mẹ, cậu vốn không muốn nói, cách quá xa, nói ra họ sẽ bỗng dưng lo lắng.
Cậu ở đây, nhiều người chăm sóc, không cần lo lắng.
Nhưng bây giờ mọi người đều biết, chỉ còn lại cha mẹ, nên dứt khoát đều nói hết.
Hơn nữa cậu còn có một tính toán.
Sau khi nói với cha Cảnh mẹ Cảnh, quả nhiên bị mắng một trận, Cảnh Thời cười đùa cho qua chuyện.
Sau khi tắt điện thoại, cậu nhảy lên giường, nằm sấp bên tai Lộ Ý Trí nói: "Lựa thời gian theo em về nhà một chuyến đi."
Cha mẹ cậu còn chưa gặp Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí gật đầu: "Em định thời gian, cái khác giao cho anh."
"Được."
Bé mập đang vểnh mông nằm sấp trên giường, dùng thảm nhỏ che đầu, hiển nhiên vừa rồi đang chơi trò chơi với Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời cười vỗ mông bé, Đô Đô lập tức co lại, nhỏ giọng gọi: "Cha."
Cảnh Thời nghiêng đầu nhìn Lộ Ý Trí, hỏi: "Hai người đang chơi trốn tìm?"
Lộ Ý Trí cười gật đầu.
Cảnh Thời cười vui vẻ, bé mập ngốc nghếch này, cho rằng giấu mình đi thì người khác sẽ không nhìn thấy bé?
Cậu cố ý lật tìm khắp nơi, lớn giọng nói: "Đô Đô, con trốn kĩ chưa?"
Đô Đô vặn mông, cười ha ha, hơn nữa trả lời còn siêu to tiếng: "Trốn kĩ rồi."
Cảnh Thời che mặt, bé mập thật ngốc.
Cậu lại giả vờ tìm một lần nữa, còn phối hợp nói mấy câu tìm không thấy, bé mập vừa nghe thì rất vui, cười ha ha đến mức thảm đều run run.
Cảnh Thời bỗng nhiên bổ nhào qua, đè Đô Đô dưới thân, cười nói: "Tìm được rồi tìm được rồi, hóa ra Đô Đô trốn chỗ này."
Đô Đô cười ha ha bị Cảnh Thời móc ra, gương mặt mũm mĩm đỏ hồng vui vẻ.
Cảnh Thời cúi thấp đầu hôn lên trán bé: "Đô Đô còn chơi không?"
Đô Đô không hề do dự gật đầu.
Được thôi.
Cảnh Thời che mắt mình: "Cha nhìn không thấy nữa, Đô Đô trốn kĩ nhá."
Thực ra đang từ trong khe hở ngón tay nhìn trộm bé.
Bé mập hoàn toàn không hay biết, đầu nhỏ xoay quanh nhìn khắp nơi, rất nghiêm túc nghĩ phải trốn chỗ nào.
Lộ Ý Trí tựa trên đầu giường mỉm cười nhìn đôi cha con đùa giỡn ồn ào, không nói chuyện.
Đô Đô phồng gương mặt mũm mĩm nghiêm túc nghĩ một lát, rồi giơ tay để Lộ Ý Trí bế bé vào trong lòng.
Lộ Ý Trí thuận theo bé, rất phối hợp, kết quả sau khi Đô Đô vào trong lòng anh, vậy mà trực tiếp vén áo ngủ anh ra, uốn éo người chui vào.
Còn may đồ ngủ của Lộ Ý Trí khá rộng, chen vào một bé mập đầy thịt cũng không thành vấn đề.
Cảnh Thời liều mạng nhịn cười, nhịn đến nửa thân trên đều bắt đầu giật giật.
Sau khi bé mập chen đầu vào có lẽ cảm thấy có thể rồi, bèn ngẩng đầu lên gọi: "Cha."
Lộ Ý Trí đỡ bé hướng lên trên, có còn hơn không bọc bé vào trong đồ ngủ của anh.
Cảnh Thời cố tình gọi: "Đô Đô trốn kĩ chưa?"
"Trốn kĩ rồi."
Cảnh Thời đã sớm buông tay xuống, từ khoảng khắc Đô Đô bò vào trong đồ ngủ Lộ Ý Trí thì đã buông xuống, lúc này liền bắt đầu giả vờ lật tìm.
Hơn nữa còn tìm xung quanh Lộ Ý Trí, thỉnh thoảng vén đồ ngủ anh, kéo kéo cổ áo anh vân vân.
Bé mập dường như còn rất căng thăng, Đô Đô mập như một cục thịt tròn vo co ở bên trong không dám động đậy.
"Đô Đô? Con còn ở trong phòng không, sao cha không tìm thấy con vậy?"
Bé mập ngốc nghếch uốn éo, vui vẻ cười ha ha.
Xác thực không diễn tiếp được nữa, Cảnh Thời nhẹ nhàng bổ nhào đến, vén ra áo ngủ của Lộ Ý Trí.
"Đô Đô thật giỏi, sao trốn được vào trong đồ ngủ của ba vậy?"
"Cha."
Cảnh Thời bế bé ra, khen ngợi bé mấy câu.
Rồi bế bé ra ngoài đút chút nước, xoay chuyển lực chú ý của bé, bằng không bé có thể tiếp tục chơi trò chơi này.
Diễn miết cũng rất mệt.
Lúc nằm trên giường, Cảnh Thời sờ gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, hỏi: "Đô Đô, con nhớ ông bà nội không?"
Đô Đô nghĩ rồi nghĩ, gật đầu: "Dạ."
Cảnh Thời cười: "Chỗ nào nhớ?"
Đô Đô giơ bàn tay mũm mĩm ra sờ sờ đầu mình: "A."
Cảnh Thời cười, trước đây hỏi nhớ chỗ nào, chỉ biết vỗ bụng mập của mình, bây giờ còn biết sờ đầu mình.
"Đô Đô thật giỏi, đã biết nhớ là ở trong đầu rồi."
Đô Đô vui vẻ bám vào trong lòng cậu, bộ dáng vô cùng quyến luyến.
Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ ra lúc vừa đến thành phố Khê Chương, khi đó cậu không quen thuộc với thành phố Khê Chương, ấn tượng duy nhất chính là đêm đó với Lộ Ý Trí.
Nhưng dù sao cũng là thành phố nguyên chủ học đại học bốn năm, lại là tuyến một, nghĩ trái nghĩ phải vẫn chọn chỗ này.
Lúc đó cậu mang theo Đô Đô ngủ trên cái giường nhỏ kia, Đô Đô mỗi ngày đều ỷ lại nằm trong lòng cậu, mỗi ngày cậu đều rất hoang mang, nhưng nhìn thấy bé mập ỷ lại vào cậu như vậy, bản thân cũng trở nên kiên cường hơn.
Mà bây giờ--
Cậu ngước mắt lên nhìn về phía Lộ Ý Trí ngủ một bên khác, có anh, hình như không có gì không thể khắc phục được.
Ba chữ Lộ Ý Trí, bản thân đại biểu cho cảm giác an toàn.
Vĩnh viễn không có vấn đề khó nào anh không thể giải quyết được, vĩnh viễn không có khoảng cách nào anh không bước qua được.
Càng huống chi, cậu bây giờ có cha mẹ, ông bà nội, chú nhỏ, còn có một người ba ruột là Tiết Tâm Viễn.
Hình như không có gì để sợ hãi nữa.
Nghĩ lại hai năm trước lúc biết bản thân mang thai, cả người đều sắp sụp đổ, không biết phải sinh từ chỗ nào.
Mà bây giờ, tuy trong bụng có thêm một sinh mệnh nhỏ, lại không hề băn khoăn hoảng hốt, tuy ít nhiều cũng có chút không tự tại, nhưng hơn hết vẫn thỏa mãn và mong chờ.
Dường như nhận ra Cảnh Thời đang nhìn anh, Lộ Ý Trí chậm rãi mở mắt ra, con ngươi anh màu đen thuần, khoảng cách gần như vậy nhìn qua, giống như một giây sau sẽ bị hút vào.
Chớp mắt liền trầm mê.
Cảnh Thời lẩm bẩm nói: "Ngài Lộ, em phải chăng chưa từng nói em yêu anh?"
Lộ Ý Trí sững sờ, rồi chậm rãi nhếch môi lên, Cảnh Thời nhìn không chớp mắt, cậu cảm thấy cậu nào phải yêu tinh, rõ ràng Lộ Ý Trí mới đúng.
"Chưa từng nói."
Cảnh Thời bỗng nhiên, cười đùa nói: "Vừa nãy đã nói rồi."
"Này cũng tính?"
"Sao lại không tính?"
Lộ Ý Trí đưa tay qua nhéo mũi cậu, cưng chiều nói: "Được, coi như em nói rồi."
"Vậy anh thì sao, anh cũng chưa từng nói?"
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Anh còn cần phải nói?"
Mỗi lần người đàn ông dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện, Cảnh Thời đều rất muốn bổ nhào qua cắn anh một cái.
Trước đây do trường hợp không thích hợp, nhưng bây giờ đang ở phòng ngủ trong nhà, cậu đương nhiên không hề do dự dùng suy nghĩ biến thành hành động.
Lộ Ý Trí tạm dừng một lát, rồi ôm chặt lấy cậu, cười nói: "Này có coi như nhào vào lòng không?"
Cảnh Thời giận đến mức nghiến răng cắn dưới cằm anh, hung hăng nói: "Không tính."
"Anh tính là được."
"...."
Nhưng phàm là bị Lộ Ý Trí nhận định nhào vào lòng, hết thảy ấn theo nhào vào lòng mà xử lý, kết quả cuối cùng, Cảnh Thời bị đè dưới thân, hôn nhiều lần.
Quá đáng thương.
Cảnh Thời đáng thương cầu xin: "Anh xem bé mập còn bên cạnh, bé ngủ ngon như thế, lỡ đánh thức bé, hai chúng ta đều xong."
Lộ Ý Trí vô cùng tán thành: "Ừ, em nói đúng."
Cảnh Thời: "...." Cho nên anh buông em ra đi!
"Cho nên em cố gắng đừng phát ra thanh âm."
"....?"
Cầm thú.
"Ô trong bụng em có đứa nhỏ."
Cảnh Thời ỷ vào bụng mình, bắt đầu khóc lóc om sòm chơi xấu.
"Anh biết, sẽ không đè lên."
"Lỡ như thì sao."
"Không có lỡ như."
"Lộ Ý Trí, anh là cầm thú!"
"Còn có sức mắng người?"
"Em sai rồi, thật sự sai rồi...."
"...."
"Nếu không chúng ta thương lượng một chút chuyện Đô Đô đi học, em tính đợi bé ba tuổi đưa bé đi nhà trẻ."
"Vậy đợi bé ba tuổi lại thương lượng."
"...."
"...."
Một đêm 'gà bay chó nhảy', quá mệt, Cảnh Thời nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí oán hận nghĩ.
*
Thứ bảy tuần sau, Cảnh Thời mang theo Lộ Ý Trí và Đô Đô, ngồi máy bay về nhà.
Rời đi chưa đến nửa năm, Cảnh Thời rất quen thuộc với chỗ này, ngay cả bé mập Đô Đô nét mặt cũng rất vui vẻ.
Sau khi từ trên xe đi xuống, Cảnh Thời thả Đô Đô xuống, cười nói: "Đô Đô, còn nhớ phải đi như thế nào không, dẫn đường cho ba Lộ."
Bé mập chuyển động đầu nhìn chằm chằm xung quanh, bé ở đây gần một năm, ít nhiều cũng có chút ký ức, không bao lâu tự cho rằng đã nhớ ra, vui vẻ giơ bàn tay mũm mĩm qua kéo lấy Lộ Ý Trí: "Ba, Đô Đô."
Đi theo Đô Đô.
Thế là, một giây sau Cảnh Thời trơ mắt nhìn bé dắt Lộ Ý Trí đi về một hướng hoàn toàn ngược lại.
Cảnh Thời: "...."
Được thôi, không thể mong chờ gì ở bé mập.
Cậu vỗ vỗ tay, gọi: "Đô Đô, con nhìn ông bà nội ở chỗ kia."
Cha Cảnh mẹ Cảnh nghe nói họ đến rồi, đang vui vẻ từ trên con đường nhỏ trước mặt đi qua, vừa nghe lời này của Cảnh Thời thì giơ tay lên, vẫy vẫy với Đô Đô.
Đô Đô quay lại nhìn, gương mặt mũm mĩm vô cùng xoắn xuýt.
Hình như không rõ ông bà nội sao lại từ bên kia đi qua.
Cuối cùng cũng nghĩ không rõ, chỉ có thể ngước gương mặt mũm mĩm nhìn Lộ Ý Trí: "Ba."
Lộ Ý Trí cười cười: "Có lẽ ông bà nội đổi đường khác."
Bé mập nghiêm túc gật đầu, thả lỏng tay chỉ về phía con đường chính bé chọn.
Lộ Ý Trí nét mặt bình tĩnh bế bé lên, cười nói: "Đô Đô không nhớ sai, nhưng nếu ông bà nội đã từ bên kia qua, vậy chúng ta cũng đi từ bên đó."
Cảnh Thời ở bên cạnh nghe đến cạn lời luôn.
Giữa lúc nói chuyện cha Cảnh mẹ Cảnh đã đến, lúc đầu hai cụ định đi xem Đô Đô, nhưng phát hiện Đô Đô ở trong lòng Lộ Ý Trí nên có hơi ngại ngùng, bèn chuyển hướng về phía Cảnh Thời.
"Sao mang theo nhiều đồ như vậy?"
"Chưa ăn cơm phải không, chắc đói rồi chứ gì."
Đô Đô lúc này cũng đã nhận ra ông bà nội, vui vẻ giơ cánh tay đòi ôm ôm, đợi sau khi ông nội đón lấy bé, bé vỗ cái bụng mập của mình nói: "Đói."
Cảnh Thời: "...." Trước khi nói đói thu cái bụng tròn vo lại được không?
Trước khi từ trong nhà xuất phát đã suy nghĩ chu đáo cho bé, mang cho bé nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn không ngừng đến giờ, vậy mà còn bảo đói.
Ông bà nội đương nhiên lựa chọn giả vờ mù, vô cùng cưng chiều: "Đô Đô đói rồi, đi, về nhà, ông bà nội nấu cơm cho cháu ăn."
"Vâng."
Bé mập vô cùng vui vẻ, để ông bà nội bế đi còn không quên vẫy gọi hai cha, để họ nhanh chóng đi theo bé ăn cơm.
Cảnh Thời: "...."
Còn may ở nhà mình.
Lộ Ý Trí cười đón lấy đồ trong tay cậu, còn thuận tiện sờ lên đầu cậu: "Đi thôi."
Cảnh Thời oán hận nói: "Em không phải bé mập Đô Đô."
Lộ Ý Trí nhếch môi.
Nhà Cảnh Thời trong một thôn nhỏ, mỗi hộ ở đây đều quen biết nhau, thấy cậu về, rất nhiều người đều ra chào hỏi cậu.
Rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn Lộ Ý Trí bên cạnh.
Cảnh Thời không để ý lắm, lúc đầu cậu còn lo lắng Lộ Ý Trí sẽ không tự tại, kết quả phát hiện anh tự nhiên như đi trong phòng khách nhà mình, chậm rãi cũng yên tâm.
Lo lắng của cậu là có lý do.
Lúc đầu cậu mang thai trở về, vẫn luôn không đi làm, trốn trong nhà không ra khỏi cửa, cái này cũng không tính là gì, mọi người nhiều nhất chỉ thảo luận cậu lông bông không lo làm việc, kết quả mấy tháng sau, Đô Đô sinh ra.
Lời đồn lập tức trở nên phong phú, có người nói con gái nhà người ra ghét bỏ cậu không có bản lĩnh, ghét bỏ nhà cậu nghèo, sinh con xong thì chạy, thậm chí còn có người nói Cảnh Thời ở trong trường phạm lỗi bị đuổi.
Cộng thêm trước đây Lộ Lập Hiên chạy đến phô trương nghe ngóng một phen, Cảnh Thời không dám tưởng tượng, bây giờ lời đồn đại rốt cuộc truyền đến phiên bản nào rồi.
Có người sau khi chào hỏi cậu, thăm dò thân phận của Lộ Ý Trí, Cảnh Thời thấy vừa rồi cha mẹ không có ý trốn tránh, dứt khoát hào phóng nói: "Anh ấy là bạn trai tôi."
Tên cậu không nói, dù sao bây giờ internet rất phát triển, tùy tiện tra sẽ biết.
Vẫn nên khiêm tốn một chút.
Nhưng hiển nhiên Lộ Ý Trí không muốn phối hợp, anh mỉm cười nói: "Xin chào, tôi tên Lộ Ý Trí, bạn trai của Cảnh Thời."
Cảnh Thời: "..."
Cậu nét mặt trầm tư lắc đầu, chủ tịch Lộ quá trẻ, không hiểu sức mạnh của 'lời đồn đại'.
Chỉ có thể cầu nguyện mọi người không biết gì về Lộ thị.
Nhìn nét mặt 'người từng trải' của cậu, Lộ Ý Trí nhướng mày nói: "Sao thế?"
Cảnh Thời kể lời đồn trong thôn về cậu, rồi dùng nét mặt tiếc hận nhìn anh: "Anh không nên tự giới thiệu."
Anh chẳng hề hay biết gì về sức tưởng tượng của đám người thôn tụi em.
Kết quả Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng: "Rất thú vị."
Cảnh Thời: "....?"
Có lẽ thấy hai cha vẫn chưa trở về, Đô Đô có hơi sốt ruột, tự mình chạy đến, ưỡn bụng mập đứng ở đó: "Cha, ba."
Hai bàn tay mũm mĩm nhét đầy đồ, trái một miếng phải một tiếng, xì xụp.
Cảnh Thời tức giận nói: "Ngày mai để bé giảm cân."
Lộ Ý Trí cười cười: "Không sao, khỏe mạnh là được."
Cảnh Thời quả quyết không nói chuyện nữa.
Sau khi ăn xong cơm tối, vốn là thời gian tốt nhất để các nhà trong thôn xã giao, nhưng vì liên quan đến những lời đồn kia, Cảnh Thời đã quen không ra khỏi cửa, các hàng xóm tự nhiên cũng sẽ không đến nhà cậu lê la.
Nhưng hiển nhiên hôm nay rất khác thường, người đến nhà cậu dập dìu không ngừng, hơn nữa gần như đều mang theo quà cho bé mập.
Cảnh Thời đoán có lẽ hiệu quả do Lộ Ý Trí vừa rồi tự giới thiệu tạo nên.
Cậu nhướng mày nhìn Lộ Ý Trí, nét mặt đầy hả hê, ai bảo anh tuổi trẻ ngông cuồng, hối hận chưa?
Lộ Ý Trí bật cười, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hơn nữa động tác rất tự nhiên đón lấy bé mập, gãi cằm nhỏ đầy thịt của bé.
Đô Đô cười ha ha nằm sấp ở trong lòng anh cọ cọ, thân thiết gọi ba.
Lại kết hợp hai gương mặt một lớn một nhỏ y sì nhau, Cảnh Thời không dám đi nhìn nét mặt hàng xóm.
Nhất định rất đặc sắc.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cảnh Thời tựa vào trong lòng Lộ Ý Trí, sờ bụng mình nghi ngờ nói: "Bé bây giờ chẳng có phản ứng gì."
Lúc mới mang thai nghén mấy ngày, sau này không có phản ứng gì nữa, rất yên tĩnh.
Lộ Ý Trí cũng đưa tay qua sờ sờ: "Còn chưa đến lúc."
Đô Đô thích nhất tham gia náo nhiệt, trở mình bò qua cũng bắt chước y chang sờ hai cái.
Cảnh Thời sờ đầu bé, hỏi: "Đô Đô, con thích em trai hay em gái."
Đô Đô nghiêm túc nghĩ rồi nghĩ, nói: "Đô Đô."
"Con muốn sinh ra một đứa giống như con?"
Bé không hiểu em trai em gái là khái niệm gì, nhưng bé cảm thấy mình là cục cưng ngoan ngoãn tốt nhất thiên hạ, khẳng định sẽ sinh ra một đứa tốt nhất giống như bé.
Cảnh Thời cười vui vẻ: "Cha sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể đảm bảo."
Đô Đô mếu miệng, bộ dáng dường như rất thất vọng: "A..."
Cảnh Thời ngửa mặt nhìn Lộ Ý Trí, cười nói: "Ngài Lộ, anh muốn con trai hay con gái?"
Cậu cảm thấy bản thân đã hỏi vấn đề ngu xuẩn, Lộ Ý Trí rất sớm đã bày tỏ rõ lập trường.
Quả nhiên—
"Con gái tốt nhất, con trai cũng được."
Tốt nhất giống em, xét thấy Đô Đô khá giống anh, nếu như thai này là con gái, có lẽ xác suất giống Cảnh Thời cao hơn.
Hai người cha thân thiết dựa vào nhau nói chuyện, Đô Đô cảm thấy nhàm chán, ở một bên sờ chân mình chơi.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy bé giống như đang đếm số.
Cảnh Thời nhìn bóng lưng tròn vo của bé, bỗng nhớ đến bản thân từng ảo tưởng bé Lộ Ý Trí, nhỏ giọng nói: "Em luôn cảm thấy, Đô Đô ngày càng giống anh."
"Không tốt sao?"
Cảnh Thời cố ý nói: "Vậy lớn lên chẳng phải ngày càng không đáng yêu sao?"
Giống như bây giờ, tuy nói ngốc nghếch, nhưng rất đáng yêu.
Lộ Ý Trí cốc nhẹ một cái lên đầu cậu, cả ngày đều nghĩ những cái gì vậy chứ?
Ngủ trong nhà một đêm đã phải rời đi, thứ hai còn phải đi làm.
Đô Đô luyến tiếc ông bà nội, ở chỗ ông bà nội, bé muốn làm gì cũng được, có lúc lời cha cũng không cần nghe.
"Được rồi, đợi đứa nhỏ trong bụng sinh ra rồi lại trở về."
"Cha mẹ đừng tiễn nữa, nhanh quay lại đi."
"Được."
Đợi sau khi xe khởi động, Cảnh Thời nằm sấp trên cửa xe nhìn ra bên ngoài, Lộ Ý Trí sờ cổ cậu, an ủi nói: "Có thời gian chúng ta lại quay về."
Cảnh Thời thu hồi ánh mắt, cười cười: "Ừ."
Đô Đô núp ở trong lòng Lộ Ý Trí, chỉa mông về phía Cảnh Thời, bé cảm thấy như vậy cha sẽ không nhìn thấy, từ trong túi mò ra thứ gì đó nhét vào trong miệng.
Cảnh Thời cạn lời với bé, mới hơn một tuổi, cân nặng cũng sắp 12,5-13kg rồi, tuy nói cao hơn so với đứa nhỏ bằng tuổi, nhưng nhìn bộ dáng ham ăn này của bé, luôn cảm thấy rất lo lắng.
Lộ Ý Trí tự nhiên cũng nhìn thấy, anh dung túng Đô Đô hơn nhiều: "Không sao đâu, đúng hạn mang bé đi kiểm tra thân thể là được."
"Tháng sau đi, vừa vặn hai đứa cùng kiểm tra."
Cảnh Thời vỗ bụng mình.
Lộ Ý Trí trong mắt tràn đầy ý cười: "Được."
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày hẹn kiểm tra thai sản.
Hiện tại đã sắp ba tháng, bụng Cảnh Thời vẫn bằng phẳng như cũ, tuy nói đã từng sinh Đô Đô, nhưng không nhìn ra da và vóc dáng có bao nhiêu dấu vết.
Hơn nữa dù đến tháng cuối, bụng Cảnh Thời cũng sẽ không lớn lắm.
Lần kiểm tra thai sản này tạo ra động tĩnh rất lớn, hai cụ nhà họ Tiết đều đến, Tiết Tâm Viễn cũng đến.
Cảnh Thời có loại ảo giác, cậu phải chăng sắp sinh rồi?
Cho nên Cảnh Thời kiên quyết đuổi Lộ Ý Trí đi, nhiều người như vậy ở đây, người của bệnh viện chỉ lo nhìn cả nhà họ.
Bé mập đã kiểm tra xong, rất bình thường, tổng hợp chiều cao cân nặng của bé, bác sĩ nói không có vấn đề gì, Cảnh Thời cũng yên tâm.
Nhưng bé mập rất biết mượn đề tài để nói chuyện của mình, vừa rồi kiểm tra khó tránh khỏi đụng đến một vài máy móc, bé có lẽ bị dọa, lúc này chảy nước mắt, tủi thân nằm sấp trong lòng Tiết Tâm Viễn.
"Ưng ội."
Tiết Tâm Viễn vô cùng đau lòng, Tiết Chính Thành và Từ Vân nét mặt lo lắng vây quanh bé, vừa lau nước mắt, vừa lau miệng cho bé.
Cảnh Thời bất lực nói: "Mọi người mặc kệ bé, lát nữa bé sẽ ổn."
Cậu còn không hiểu rõ bé mập sao, thích nhất được đằng chân lân đằng đầu.
Nhưng ba người lớn không hẹn mà cùng trợn trắng mắt với cậu.
Bé mập thấy cha bị ghét bỏ, vui vẻ cười ha ha.
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí không ở, không ai đau lòng cậu, có chút hối hận khi đuổi người đi.
Kết quả kiểm tra thai sản cũng không có vấn đề gì, ba người lớn lần lượt nhìn một cái thì yên tâm.
Nhưng Tiết Tâm Viễn vẫn hỏi thêm mấy câu: "Khi nào con xin nghỉ?"
Cảnh Thời: "....?"
Nào có loại sếp thế này, cả ngày từ sáng đến tối giục nhân viên xin nghỉ về nhà.
"Thêm mấy tháng nữa, lúc sắp sinh."
Tiết Tâm Viễn nét mặt không tán thành, ngay cả Tiết Chính Thành và Từ Vân cũng cảm thấy không được, không ai ủng hộ cậu.
Cảnh Thời lại bắt đầu hối hận đã đuổi Lộ Ý Trí đi, Lộ Ý Trí tuy cũng lo lắng, nhưng trên miệng sẽ vĩnh viễn ủng hộ cậu, sẽ tìm thêm người chăm sóc cậu.
Nhưng cậu cũng biết mọi người đang quan tâm cậu, nên trong lòng rất hưởng thụ rất vui vẻ.
Ngoại trừ cái này, cậu luôn cảm thấy Tiết Tâm Viễn dường như rất lo lắng cho cậu.
Nghĩ đến Tiết Hàng, cậu liền hiểu rõ, nên đợi lúc chỉ có hai người họ đặc biệt cười nói với Tiết Tâm Viễn: "Chủ tịch Tiết, người phải chăng sợ rồi?"
Đương nhiên Tiết Tâm Viễn sẽ không thừa nhận, nhưng đáy mắt khó tránh khỏi có chút buồn rầu, chẳng qua rất nhanh đã được ông che giấu.
"Có cái gì để sợ?"
Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhiên ghé đến bên tai ông, nhỏ giọng nói: "Ba, đừng lo lắng, con không sao."
Tiết Tâm Viễn sững sờ, dường như không nghe thấy cậu nói gì.
"Ba?"
Tiết Tâm Viễn nhìn cậu, trong mắt thấp thoáng ánh nước, hồi lâu, ông mới cúi đầu xuống, gật đầu nói một tiếng: "Ừ."
Cảnh Thời nhẹ nhàng ôm lấy ông, an ủi nói: "Ba, ba còn có con."
Đợi sau khi Cảnh Thời rời đi, Tiết Tâm Viễn chậm rãi giơ tay phải lên, lau mạnh lên đuôi mắt, tiếp đó vui mừng cười.
Hy vọng Tiểu Hàng có thể giống như mình, cảm nhận được phần hạnh phúc này.
Hình như từ giờ phút này trở đi, có thứ gì đó đã được giải thoát.
Từ sau khi ông về nước, ông chưa từng đi thăm Tiểu Hàng, sợ chìm vào trong hồi ức không thoát ra được, nhưng bây giờ ông bỗng nhiên dám đi rồi, bởi vì có chuyện cấp thiết muốn chia sẻ với y.
Cũng hy vọng, kiếp sau còn có thể gặp nhau, tranh thủ cơ hội sớm đưa ra hẹn ước, tránh cho Tiểu Hàng quên mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Sinh ra một đứa như Đô Đô, đưa socola của con cho em ấy ăn.
Cảnh Thời: Thực ra bản thân con muốn ăn chứ gì?