Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 58




Thiệu Thanh và Lộ Lập Hiên hẹn thời gian gặp mặt, Thiệu Thanh dắt Lộ Lập Hiên từ xa nhìn xe của Lộ Ý Trí đón Cảnh Thời và Đô Đô rời đi.

Lộ Lập Hiên tổng cộng gặp Đô Đô không được mấy lần, giờ phút này nhìn gương mặt càng lúc càng giống Lộ Ý Trí, tức giận trong lòng ngày càng tăng vọt.

"Đừng nhìn nữa, đi thôi."

Đợi sau khi xe biến mất, Thiệu Thanh kéo cánh tay Lộ Lập Hiên.

Lộ Lập Hiên nhìn chằm chằm phương hướng xe rời đi, trong mắt dường như phun ra lửa.

"Cậu ta sống thật thoải mái!"

Thiệu Thanh phì cười một tiếng: "Đó là đương nhiên."

Còn nhớ trước đây, Cảnh Thời ở phía sau lưng Lộ Lập Hiên, hèn mòn cầu xin một chút quan tâm, ai có thể ngờ được bây giờ, hai người họ quá khứ là người thắng lợi, bây giờ trở thành người hâm mộ đố kị cậu.

Nhưng Lộ Lập Hiên hiển nhiên tức giận hơn y, trong mắt gã, tất cả những thứ Cảnh Thời bây giờ hưởng thụ, đều là thứ của nhà họ Lộ họ, nói cách khác, vốn nên là của gã.

"Cậu nói." Lộ Lập Hiên vỗ vỗ cổ tay áo, chậm rãi nói: "Nếu tôi bắt cóc bé mập kia, chú nhỏ của tôi liệu có đến cầu xin tôi không?"

Thiệu Thanh ngập ngừng, bị sự điên cuồng trong lời nói của gã làm hết cả hồn, cách nghĩ lúc đầu của y chỉ muốn Lộ Lập Hiên tìm cho Cảnh Thời chút phiền phức, không ngờ gã lại đánh chủ ý lên người Đô Đô.

"Lập Hiên, anh nên đi tìm Cảnh Thời, nếu bắt cóc Đô Đô, chú nhỏ của anh còn có thể buông tha anh sao?"

Đến lúc đó, sợ không phải chỉ vô tù chung với Lộ Hoằng Nghị.

Nhưng cách nghĩ của dân cờ bạc nào có thể để y can thiệp vào, nhìn bộ dáng của Lộ Lập Hiên, đoán chừng nghe không vào.

Sau khi tách ra khỏi Lộ Lập Hiên, Thiệu Thanh bình tĩnh suy nghĩ.

Hiển nhiên không thể dựa vào Lộ Lập Hiên, từ lúc gã đặt tâm tư lên đầu Đô Đô thì đã xác định kết cục.

Cũng không phải Thiệu Thanh có tình cảm đặc biệt gì với Đô Đô, chỉ đơn thuần hiểu rõ Lộ Lập Hiên, gã lấy cái gì đấu với Lộ Ý Trí?

Mặc kệ có thành công hay không, gã đã hoàn toàn xong.

Thiệu Thanh cong môi, tuy Lộ Lập Hiên không thể dựa vào, nhưng y không phải còn có bác cả sao, bác cả không thể nào không để ý cháu trai mình?

Nghĩ đến đây, căn nhà nhỏ chật hẹp trước mắt cũng không đáng ghét như vậy nữa.

*

Bé mập Đô Đô không biết có người đang đánh chủ ý lên bé, bé đang hạnh phúc làm ổ trong lòng cha.

Nhưng đợi xe vừa ngừng, bé có hơi há hốc mồm, mỗi ngày trước đây vừa vào cao ốc bé sẽ lắc lư chạy đi ấn thang máy, trong khu vui chơi đặc biệt lắp từng nút ấn thấp cho các bạn nhỏ.

Nhưng hôm nay bé vừa đến đã có chút hoang mang, sao nút ấn kia không thấy nữa?

"Cha."

Cảnh Thời nét mặt buồn cười bế bé vào trong lòng, rồi nắm lấy tay bé ấn xuống: "Đô Đô, chúng ta đổi việc, chỗ này là công ty của ông nội, con còn nhớ không?"

"Ưng ội."

"Đúng, con từng đến mấy lần rồi."

Đô Đô xoay chuyển đầu nhỏ nhìn xung quanh, có lẽ cuối cùng nhớ ra, vui vẻ đạp bàn chân mũm mĩm muốn đi xuống.

Vừa thả bé xuống sàn, bé mập vội vàng chạy vào, Cảnh Thời còn cho rằng bé gấp gáp đi tìm Tiết Tâm Viễn, nhưng sau khi theo vào lại mở to mắt nhìn bé chạy thẳng đến quầy lễ tân.

Hai cô gái trước quầy lễ tân đang bận đối chiếu đơn, không chú ý một bóng hình nhỏ đầy thịt tiến vào.

Qua một lát vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một bàn tay mũm mĩm đang dùng sức duỗi qua nắm lấy kẹo trái cây trên bàn, hai cô gái bị dọa hết hồn, đứng lên mới nhìn thấy gương mặt mũm mĩm quen thuộc của Đô Đô.

Mặt mày lập tức cười vui vẻ: "Đô Đô, cháu đến rồi?"

Cảnh Thời nhìn thấy vô cùng cạn lời, bé mập này đến chỗ nào cũng không xem mình thành người ngoài, nhưng mọi người đều rất dung túng bé.

Cậu đi qua bế bé lên, cười với hai cô gái, hỏi: "Chào buổi sáng, xin hỏi bộ phận nhân sự ở chỗ nào?"

Tin tức cậu sắp đến Hồi Hàng mọi người sớm đã biết, lúc này một cô gái trong đó nhiệt tình đi ra muốn dẫn cậu đi, Cảnh Thời nhanh chóng khéo léo từ chối.

Khoảng thời gian này Hồi Hàng tăng thêm rất nhiều người, cũng nhiều thêm mấy tầng lầu, bộ phận nhân sự vừa khéo ở tầng dưới, vì thế, Cảnh Thời trước đi phòng làm việc của chủ tịch một chuyến, dự tính thả bé mập ở đó.

Đô Đô vừa thấy Tiết Tâm Viễn liền giang cánh tay bổ nhào qua, nhiệt tình vùi đầu vào trong lòng Tiết Tâm Viễn.

"Ưng ội."

Tiết Tâm Viễn vô cùng vui vẻ, bế bé mập như bảo bối quý hiếm.

"Chủ tịch Tiết, con đi làm thủ tục nhận việc trước."

Tiết Tâm Viễn cười nhìn cậu: "Sao lại gọi chủ tịch Tiết?"

"Con bây giờ là nhân viên của Hồi Hàng, không thể không gọi ngài là chủ tịch Tiết."

"Được rồi, nhanh đi đi, Đô Đô con không cần quản nữa."

Cảnh Thời còn muốn dặn dò Đô Đô mấy câu, ví dụ bảo bé ngoan ngoãn các thứ, nhưng há miệng, lại phát hiện bé mập căn bản không nhìn cậu, chỉ đành lúng túng ngậm miệng lại.

Từ chỗ nhân sự vòng một vòng mới qua mười mấy phút, chỗ đó biết cậu đến, sớm đã chuẩn bị xong tài liệu.

Trước khi đi đơn vị làm việc, Cảnh Thời trước đi nhận Đô Đô, kết quả vừa vào thiếu chút nữa tức chết.

Chỉ thấy bé mập đang lắc lư ngồi trên ghế của Tiết Tâm Viễn, tay trái nắm trái cây, tay phải nắm một túi đồ ăn vặt, trong miệng còn phồng lên không biết đang ăn cái gì.

Tiết Tâm Viễn đứng ở một bên cầm khăn tay lau tay cho bé.

Hai tay nhỏ lau xong, bé còn vểnh môi, để Tiết Tâm Viễn lau miệng cho bé.

Cảnh Thời bước nhanh đi qua bế bé xuống, còn chưa mở miệng Tiết Tâm Viễn đã liếc cậu.

"Bé đang ăn ngon lành, con đụng bé làm cái gì, cẩn thận bé nó sặc."

Có người chống lưng, Đô Đô không sợ cha, trực tiếp xoay người cho Tiết Tâm Viễn bế bé.

Cảnh Thời vô cùng cạn lời.

"Ngài đừng có chiều bé như vậy, bé giỏi nhất là được đằng chân lân đằng đầu."

Tiết Tâm Viễn hiển nhiên không tán thành: "Ai nói, Đô Đô nhà chúng ta ngoan nhất."

Đô Đô gật đầu: "Vâng."

Qua một lát, Cảnh Thời bế Đô Đô qua: "Con dắt bé nó đi ra ngoài trước."

Nói xong cũng mặc kệ Đô Đô bằng lòng hay không, trực tiếp mang bé ra ngoài.

Luôn để bé đợi ở đây khẳng định không được, một lần hai lần còn được, nhưng lần này cậu đến làm việc.

Có bé, Tiết Tâm Viễn còn có thể làm việc sao?

Tiết Tâm Viễn không cản cậu, nhưng thấy ánh mắt tủi thân của cháu trai có hơi không đành lòng.

Cảnh Thời trực tiếp mang Đô Đô đến khu tiếp khách của công ty, chỗ đó có sofa có thảm, hơn nữa vì để chăm sóc Đô Đô, Cảnh Thời cũng tìm hai dì đến.

Đồ chơi càng không cần nói, Tiết Tâm Viễn sớm đã bố trí xong, đặc biệt làm khu vui chơi nhi đồng cho Đô Đô.

"Đô Đô, con ở chỗ này chơi đồ chơi, có chuyện nói với dì, để dì mang con đi tìm cha, không cần chạy loạn khắp nơi."

Đô Đô mếu miệng, tủi thân giơ tay nhỏ với cậu: "Cha."

Cảnh Thời ngồi xổm, hôn bé, cười nói: "Đô Đô ngoan, cha phải đi làm, bằng không sẽ không kiếm được tiền, con không có cơm ăn."

Đô Đô mở to đôi mắt tròn ướt át nhìn cậu, Cảnh Thời còn cho rằng bé đã được mình dỗ xong, kết quả một phút sau, Đô Đô chỉ về chỗ nào đó.

"Ba, ưng ội."

Ý là còn có ba và Tiết Tâm Viễn.

Cảnh Thời: "...."

Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nhưng Cảnh Thời còn có chiêu khác, cậu vỗ bụng mình, nhỏ giọng nói: "Con quên còn có em trai em gái à, các em cũng ăn nhiều y như con."

"A...."

"Cho nên con ngoan ngoãn ở chỗ này chơi một lát, nhàm chán thì đi xung quanh, không thể chạy lung tung biết không?"

"A."

Cảnh Thời dọa nạt bé mập xong, hài lòng trở về làm việc.

Lúc làm việc cậu rất chăm chú, cũng vì có Đô Đô, thỉnh thoảng cần phải phân tâm đi quan tâm bé, cho nên cần thiết phải nâng cao hiệu quả mới được.

Không biết có phải lời cậu nói có tác dụng hay không, cả buổi sáng Đô Đô đều rất ngoan, chỉ chạy đến chỗ Cảnh Thời hai lần, còn lại đều cách một khoảng nhìn nhìn, chỉ cần nhìn thấy cha thì yên tâm.

Cảnh Thời rất hài lòng.

Đáng tiếc hài lòng không quá lâu.

Buổi tối tan làm, Tiết Tâm Viễn và họ cùng nhau đi ăn cơm, ngày đầu tiên cậu đến Hồi Hàng, Lộ Ý Trí không thể không đến đón cậu.

Vì thế, ba người lớn mang theo Đô Đô đi ăn cơm.

Nghĩ Đô Đô hôm nay đặc biệt ngoan, phải khen ngợi bé, nên Cảnh Thời cố tình gọi thêm mấy món, đều là Đô Đô có thể ăn.

Kết quả sau khi gắp đồ ăn vào trong dĩa nhỏ, Đô Đô lại không chịu ăn, Cảnh Thời bế bé lên đùi, đích thân đút bé, bé mới miễn cưỡng ăn mấy miếng.

Nhưng cũng chỉ mấy miếng, nhiều hơn thì không chịu ăn, ba người lần lượt đút cũng không được.

Tiết Tâm Viễn tò mò nói: "Bé sao vậy, có phải không thoải mái không?"

Nói xong thì đưa tay ra sờ trán Đô Đô.

"Không sốt, nhiệt độ thân thể bình thường."

Lộ Ý Trí bế Đô Đô qua, chọc đầu mũi bé: "Bé mập sao thế, tâm trạng không tốt sao?"

Đô Đô bị anh chọc cười ha ha, vừa nhìn đã biết không phải vấn đề tâm trạng.

"Ba đút con ăn, thịt này không phải con thích ăn nhất sao?"

Đô Đô lắc đầu, kiên quyết không chịu ăn.

"Đô Đô, tại sao không chịu ăn cơm, nói với ba được không?"

Đô Đô chỉ bụng Cảnh Thời nói: "Em trai."

Cảnh Thời: "...."

Cậu bỗng chột dạ, không phải chứ, cậu không phải chỉ nói một câu, bé mập hiểu chuyện như vậy sao?

Vừa thấy cậu nét mặt như thế, Tiết Tâm Viễn liền biết có chuyện.

"Cảnh Thời, Đô Đô rốt cuộc là làm sao?"

Cảnh Thời do dự một lát, vẫn kể lại chuyện buổi sáng, Tiết Tâm Viễn tức đến muốn cầm đũa gõ đầu cậu.

Lộ Ý Trí không trách cậu, nhưng giống như trừng phạt nhéo nhéo vành tai cậu.

Tiết Tâm Viễn bế Đô Đô lên chân, kiên nhẫn giải thích vấn đề em trai em gái ăn cơm với bé, lại nhiều lần đảm bảo với bé, dù bé và em trai em gái một ngày ăn tám bữa, trong nhà cũng sẽ không thiếu cơm.

Lộ Ý Trí cũng dỗ một lát, mới dỗ bé mập xong, nhưng Đô Đô còn không yên tâm nhìn Cảnh Thời.

Cảnh Thời chỉ đành cười nói: "Ông nội và ba Lộ rất giỏi, cha mới đầu không biết, bây giờ biết rồi, Đô Đô ăn nhiều một chút."

Bé mập lúc này mới tích cực giơ bàn tay mũm mĩm đi gắp đồ ăn trong dĩa, xì sụp ăn vô cùng thơm ngon.

Cảnh Thời sờ mồ hôi lạnh không tồn tại sau ót, lặng lẽ thu nhỏ cảm giác tồn tại.

Lúc ở trước mặt Đô Đô, Tiết Tâm Viễn không nói gì, vừa ra khỏi nhà hàng, Lộ Ý Trí bế Đô Đô đi đằng trước, ông bắt đầu dạy dỗ Cảnh Thời.

Cảnh Thời nghe luôn gật đầu, cậu biết sai rồi, tùy tiện nói giỡn với con nít, đứa nhỏ sẽ bị dọa, không nên làm vậy.

Thấy thái độ nhận sai của cậu khá tốt, Tiết Tâm Viễn lúc này mới thu lại.

Sau khi về nhà, vì để tránh lại bị dạy dỗ thêm một trận nữa, Cảnh Thời dứt khoát ra tay trước chiếm lợi thế, ôm lấy eo Lộ Ý Trí ấm ức nói: "Vừa rồi bị chủ tịch Tiết mắng, anh không biết ông ấy mắng em có bao nhiêu dữ dội, em vừa mới ngày đầu đi làm, thiếu chút có bóng ma tâm lý!"

Lộ Ý Trí nhếch mối, tùy tiện nói: "Phải không, cần anh giúp em xả giận không?"

Cảnh Thời lưu loát nói: "Vậy thì không cần, em chỉ là nhân viên, hơn nữa, nếu ảnh hưởng quan hệ hợp tác của hai công ty thì không tốt lắm, ha ha."

Trong ánh mắt ẩn ý của Lộ Ý Trí, Cảnh Thời lặng lẽ xoay người.

Chuồn đi chuồn đi thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: Tại sao đồ xấu xa này cũng nói con mập, tức giận! Mập chỗ nào?! Con rõ ràng là cục cưng có vóc dáng tiêu chuẩn.