Thiệu Minh gọi xe, tức giận hùng hổ tìm đến chỗ của cha ông ta, trong lòng nghĩ hôm nay bất kể như thế nào đều phải ép cha ông ta đến Hồi Hàng.
Sao cũng phải đi đòi lẽ phải cho Thiệu Thanh!
Nhưng vừa sải bước vào tiểu khu, thì nhìn thấy một đống người chen chúc, ồn ào không biết đang làm gì.
"Mọi người ơi, có người cướp giấy chứng nhận bất động sản!"
"Đồng chí, cậu nhìn cho kĩ xem, giấy chứng nhận bất động sản của chúng tôi hợp pháp phù hợp, thật sự không có vấn đề."
Vừa nghe ba chữ giấy chứng nhận bất động sản, Thiệu Minh lập tức ngừng bước chân, tiện tay kéo một người hỏi tình huống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hình như giấy chứng nhận bất động sản của nhà này có vấn đề, bị nhìn ra."
Thiệu Minh lặng lẽ đi qua, quả nhiên thấy cha mẹ ông ta bị vây ở chính giữa, giấy chứng nhận bị mấy người mặc đồng phục cầm ở trong tay, vừa xem vừa thảo luận, mà Thiệu Hưng Học và Châu Thục đứng ở một bên, bộ dáng cuống quýt.
Thiệu Minh không nói chuyện, xoay người lặng lẽ không tiếng động chuồn đi.
Chuyện này ông ta năm đó đương nhiên biết, hơn nữa còn do ông xúi giục, muốn cướp căn nhà của Tiết Tâm Viễn vào trong tay mình, chẳng qua sau này Tiết Tâm Viễn chuyển tiền về, Thiệu Hưng Học mua căn nhà kia cho ông ta, khu vực tốt hơn diện tích cũng to hơn, ông ta liền từ bỏ căn nhà này.
Hơn hai mươi năm, ông ta cũng sắp quên chuyện này, kết quả bây giờ vậy mà bị lật ra.
Thiệu Minh chỉ sợ bản thân lộ mặt sẽ bị liên lụy, dứt khoát trực tiếp chạy.
Sau khi về, Tôn Dung thấy ông ta đầu đầy mồ hôi, kì lạ nói: "Sao chảy nhiều mồ hôi vậy?"
Thiệu Minh uống mấy hớp nước, kể lại chuyện vừa rồi gặp được.
Thiệu Thanh vốn còn đang ngồi trên sofa, nghe xong trực tiếp về phòng.
Tôn Dung tức giận nói: "Bảo ông mấy ngày trước đi tìm họ, ông không chịu đi, bây giờ hay rồi, cha mẹ ông nào còn thời gian rảnh quản chuyện của Tiểu Thanh?"
"Qua mấy ngày nữa đi, qua mấy ngày nữa tôi lại đi, trước đây cũng không phải chưa từng có người kiểm tra, chắc không có vấn đề gì."
Nghe ông ta nói vậy, Tôn Dung cũng yên tâm hơn.
Nhưng kết quả không lạc quan như ông ta nghĩ, ngày hôm sau Thiệu Hưng học gọi đến, chửi mắng một đống.
Kết quả Thiệu Minh tinh luyện ra chính là, giấy chứng nhận bất động sản bị cưỡng chế sửa về tên cũ, cũng chính là Tiết Tâm Viễn, hơn nữa người ta còn nhanh chóng thông báo cho Tiết Tâm Viễn đi qua kí tên.
"Anh con có tiền như vậy, chắc không nhìn vừa mắt căn nhà đó đâu."
Ông ta vốn chỉ thuận miệng nói, kết quả không biết thế nào, vậy mà chọc lửa giận của Thiệu Hưng Học càng lớn hơn, ngay cả Châu Thục dường như cũng ở bên cạnh mắng theo.
"Cha, cha nói cái gì, anh con đã kí tên?"
Không chỉ kí tên, còn hẹn xong với nhân viên thời gian đến lấy giấy chứng nhận bất động sản, cái này rõ ràng muốn để cho cha mẹ không có nhà để về.
Thiệu Minh nét mặt căm giận tắt máy, mắng nói: "Anh tôi sao lại không có lương tâm như vậy, ổng có tiền như thế, sao ngay cả căn nhà cũng không chịu để lại cho cha mẹ? Lẽ nào muốn để họ ngủ gầm cầu sao?"
Tôn Dung sắc mặt thay đổi: "Cha mẹ ông chắc sẽ không muốn đến nhà chúng ta ngủ chứ?"
Thiệu Minh vừa rồi còn đang chỉ trích Tiết Tâm Viễn không có lương tâm, kết quả vừa nghe lời này sắc mặt cũng thay đổi, không ý thực được bản thân rất tiêu chuẩn kép.
Trải qua chuyện này, Thiệu Minh và Tôn Dung cũng nhìn rõ, Tiết Tâm Viễn không đặt người nhà họ Thiệu vào trong mắt, muốn dựa vào Thiệu Hưng Học và Châu Thục gây áp lực cho ông, khôi phục vị trí của Thiệu Thanh, rõ ràng là không thể nào.
Ngay tức thì, hai vợ chồng đều không mở miệng, từng chuyện đè đến, không cách nào giải quyết.
Tiết Tâm Viễn kí tên xong đi ra, ánh mắt hờ hững nhìn Thiệu Hưng Học và Châu Thục, khí thế trên người ông lúc này quá lớn, đến mức Thiệu Hưng Học không dám nói ra khỏi miệng những lời khó nghe.
Tiết Tâm Viễn một câu cũng không nói, trực tiếp xoay người rời đi.
Đợi đến lúc Thiệu Hưng Học phản ứng lại đuổi theo ra khỏi cửa, xe ông đã lái đi xa rồi.
Thiệu Hưng Học tức dậm chân, mắng to Tiết Tâm Viễn không có lương tâm, sói mắt trắng, cuối cùng hai vợ chồng bị nhân viên khách sáo mời đi.
Thiệu Hưng Học mông ngồi trên đất, tuyệt vọng cào tóc.
"Bây giờ phải làm thế nào, ngay cả phòng cũng không có, thẻ mua sắm cái gì, Tiết Tâm Viễn thằng nhóc này, tao thấy trò này là do mày bày ra!"
Châu Thục ánh mắt vô cùng u ám: "Nếu chúng ta không chuyển, nó có thể làm gì chúng ta?"
Thiệu Hưng Học ánh mắt sáng lên: "Đúng, chúng ta nhanh trở về nhà, nhanh."
Hai người gọi xe nhanh chóng đuổi về nhà, lại bị mấy người chặn ở cửa.
"Ngài Thiệu, chúng tôi là người ngài Tiết sắp xếp đến dọn dẹp nhà, xin hỏi hai ngài lúc nào chuyển ra khỏi nhà?"
"Ngài Tiết từng dặn dò, bất kể hai ngài muốn chuyển đến chỗ nào, chúng tôi đều phải toàn lực giúp đỡ, an toàn đưa hai ngài đi."
Nói đến dễ nghe, thực ra chính là đang giám sát họ, cắt đứt một tia hy vọng cuối cùng của họ.
Ngay cả khóa cửa đều đã đổi xong.
Xem ra Tiết Tâm Viễn lần này đã hạ quyết tâm không để cho họ sống tốt.
Thiệu Hưng Học há miệng muốn tiếp tục mắng chửi, nhưng trước mặt có mấy người cao to thế này, lão do dự một lát, vẫn là nuốt trở về.
"Ngài Thiệu, bà Thiệu, xin hỏi hai ngài đã nghĩ xong chưa?"
Thiệu Hưng Học nhịn rồi nhịn, cay cú nói: "Đi nhà con trai tôi."
"Được, mời lên xe."
Dưới sự sắp xếp của Tiết Tâm Viễn, Thiệu Hưng Học và Châu Thục rất nhanh được đưa đến nhà Thiệu Minh.
Hơn nữa còn rất có nhân tính giúp họ chuyển tất cả hành lý vào, dường như hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt Thiệu Minh và Tôn Dung có bao nhiêu khó coi.
*
Sau khi gặp Tiết Ngạn, Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ đến, cậu dường như chưa từng đến nhà họ Tiết.
Hai cụ nhà họ Tiết ngại giục cậu, dù sao họ cũng biết Cảnh Thời không thân với họ.
Nhưng Cảnh Thời biết, họ rất quan tâm mình, từ chỗ Tiết Ngạn có thể nhìn ra được.
Thế là, chủ nhật hôm nay, cậu nghỉ ngơi, cố tình mang Đô Đô đi một chuyến.
Hai cụ thấy cậu vô cùng vui vẻ, chuẩn bị một bàn cơm lớn, còn lấy ra tất cả quà mua cho Đô Đô.
Mới đầu Đô Đô đối với hoàn cảnh không quá quen thuộc, còn ngoan ngoãn ngồi, không bao lâu đã quen thuộc với ông cố bà cố, vui vẻ chạy loạn khắp phòng.
Hai cụ hận không thể nâng bé trong lòng bàn tay mà cưng chiều, nên không nói gì bé, chỉ có Cảnh Thời thỉnh thoảng nhìn không nổi nói bé mấy câu.
Còn bị các cụ trợn trắng mắt: "Cháu nói bé làm gì, Đô Đô của chúng ta rất ngoan ngoãn."
Cảnh Thời: "...."
Rất tốt, bé mập quả nhiên như cậu sở liệu nhanh chóng trở nên huênh hoang.
Lúc ăn cơm, hai cụ biết bé thích ăn thịt, chuyên môn chuẩn bị xương sườn cho bé, bé dùng tay mình cầm lấy, tay trái một cái, tay phải một cái, ăn ngon lành.
Cảnh Thời điên cuồng dùng ánh mắt ám thị với bé, muốn để bé tém tém lại, kết quả bé mập nhìn không hiểu, còn lạch bạch chạy đến ném cho cậu một cái.
"Cha, ăn."
"..."
Một bữa cơm ăn đến mệt tâm.
Buổi tối hai cụ quyến luyến Đô Đô, muốn giữ Cảnh Thời ở lại ngủ một đêm, Cảnh Thời đồng ý không hề do dự.
Vừa vặn cậu mấy ngày nay cũng muốn trốn, Lộ Ý Trí thực sự quá đáng.
Hít hà, eo rất mỏi.
"Cảnh Thời?"
"Hôm nay em và Đô Đô không về nhà, anh một mình ngủ sớm chút."
Lộ Ý Trí ngừng một lát, rồi bỗng nhiên cười một tiếng.
Cảnh Thời lập tức chột dạ nói: "Các cụ quyến luyến Đô Đô, đến bây giờ còn dắt đi chơi đồ chơi, anh thông cảm cho tâm tình của các cụ."
"Ừ, có thể hiểu."
Sao mà thoạt nghe có vẻ đáng thương nhỉ? Ý nghĩ này vừa có, Cảnh Thời nhanh chóng đánh bay, nói giỡn cái gì, Lộ Ý Trí chỗ nào đáng thương, cậu nếu trở về đó mới gọi là thật sự đáng thương.
Thế là, cậu cố tình lạnh lùng nói: "Nói chung là như vậy, bản thân anh ngủ sớm chút."
Lộ Ý Trí như cô vợ nhỏ ở lại trông nhà: "Được, ngày mai về sớm, cần anh đi đón các em không?"
Cảnh Thời ngừng một lát, trả lời một câu không cần hờ hững thì nhanh chóng tắt máy.
Người đàn ông Lộ Ý Trí này rất đáng sợ, tại sao vừa rồi lại toát ra ý nghĩ muốn lập tức về nhà?
Mười phút sau, Đô Đô được Tiết Chính Thành đưa về.
Đợi cửa vừa đóng, Cảnh Thời chuẩn bị tính sổ với bé.
"Đô Đô, con trước ngồi cho ổn định."
Bé mập lăn qua lăn lại trong lòng cậu, nghi ngờ nói: "Cha?"
Sắp ngủ rồi, Cảnh Thời cũng không muốn dọa bé, bế bé lên ngồi trước mặt mình, dịu dàng nói: "Đô Đô, vừa rồi lúc con ăn cơm, tại sao cố tình quẹt dầu mỡ lên người ông cố?"
Đô Đô nhỏ như vậy, Cảnh Thời xưa nay không muốn gò bó bé, làm dơ làm loạn một tí đều tùy bé, nhưng không đại biểu có thể không có quy củ.
Bé mập mờ mịt a một tiếng, nghiêng đầu nằm sấp lên trên người Cảnh Thời.
Giảng đạo lý là giảng không được, nghe không hiểu, Cảnh Thời cuối cùng đánh khẽ hai cái trên tay Đô Đô thì bỏ qua.
Bé mập mếu miệng, tủi thân ôm điện thoại gọi ba, bé có lẽ cho rằng chỉ cần nói với điện thoại, Lộ Ý Trí có thể nghe thấy.
Cũng không biết có phải ba con thần giao cách cảm hay không, Lộ Ý Trí vậy mà thật sự gọi đến, rõ ràng vừa rồi mới nói xong một cuộc điện thoại.
"Ba, ba."
Lộ Ý Trí ngừng lại một lát: "Đô Đô?"
"Ba."
Cảnh Thời lặng lẽ ấm ức, bé mập lại muốn cáo trạng.
Chỉ có điều cậu cũng không mở miệng, để Đô Đô tự mình nói.
Lộ Ý Trí thanh âm thả nhẹ hơn, cười nói: "Bé mập sao thế, ai ức hiếp con?"
"Cha, đánh."
"Cha đánh con?"
"Vâng."
Đô Đô liếc nhìn Cảnh Thời, rồi xoay người đi, chỉ để lại cho cha một bóng lưng thở hổn hển của Đô Đô mập.
Cảnh Thời: "...."
"Cha đánh chỗ nào của con?"
Đô Đô giơ tay ra với màn hình: "A..."
Lộ Ý Trí rất hiểu bé, cũng không hỏi rốt cuộc chỗ nào, chỉ nói: "Vậy Đô Đô ngày mai trở về cho ba nhìn thử."
"A."
Cảnh Thời từ trong tay bé nhận lấy điện thoại: "Sao lại gọi nữa?"
"Có chuyện nói với em, Tiết Tâm Viễn nói muốn tặng em một căn nhà."
"Hả?"
Lộ Ý Trí đơn giản kể lại một lần, Cảnh Thời nghĩ cũng không nghĩ thì lắc đầu.
"Nhà này sao em có thể nhận được?"
"Ừ, anh đã giúp em từ chối ông ấy rồi."
"..."
Thực ra Tiết Tâm Viễn nói tùy ý Cảnh Thời xử lý, dù sao căn nhà này cũng coi như khoản tài sản đầu tiên của ông, muốn để lại cho con trai mình, cho dù bán đi cũng được.
Nhưng Lộ Ý Trí biết Cảnh Thời không muốn, cho nên trực tiếp từ chối ông.
"Vừa rồi sao vậy, tại sao đánh Đô Đô?"
"Bé không nghe lời, lúc ăn cơm cố ý cọ dầu mỡ lên trên người ông cụ."
Lộ Ý Trí cười một tiếng.
Cảnh Thời nghĩ nghĩ cũng không phải chuyện lớn gì, sau này chậm rãi dạy dỗ, thế là vội vàng muốn tắt điện thoại, đi dỗ bé mập đang lén lút nhìn cậu, còn cho rằng bản thân giấu rất tốt.
Nhưng đợi một lát Lộ Ý Trí cũng không có ý tắt điện thoại.
"Còn có chuyện gì sao?"
Lộ Ý Trí cố tình thở dài: "Em nghe không ra sao, anh thực ra cố ý gọi điện thoại."
"..."
Cảnh Thời không thể nhịn được nữa, trực tiếp tắt điện thoại, nhưng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen thui chẳng hiểu sao lại cười ngây ngô.
Ngay cả bé mập cũng ngây ngốc nhìn cậu, hoàn toàn quên che giấu.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Sau khi cha đánh Đô Đô xong, bởi vì quá khó chịu nên ngốc luôn, vậy Đô Đô phải tha thứ cho cha thôi.