Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 49




Sáu giờ chiều, Lâm Hướng Văn buông xuống điện thoại đi đến cửa phòng làm việc của chủ tịch, như thường lệ nhẹ nhàng gõ xuống ba cái không nghe thấy động tĩnh gì, rồi trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

"Sếp, bên nhà họ Thiệu đã có phản hồi."

Lộ Ý Trí đầu cũng không ngẩng, chỉ tùy ý ừ một tiếng.

Lâm Hướng Văn đi qua, chuyển tài liệu đợi kí trong tay qua, cười nói: "Vừa rồi chủ tịch Tiết gọi đến, nói đã sa thải Thiệu Thanh."

Lộ Ý Trí kí tên xong ngẩng đầu lên, độ cong khóe miệng hơi nhếch lên.

"Phải không, hành động của ông ấy rất nhanh."

Lâm Hướng Văn bật cười, từ sau khi biết Thiệu Thanh cố ý làm Đô Đô té ngã, sếp hơi có ý kiến với Tiết Tâm Viễn, vốn dự tính đợi xử lý xong Thiệu Hưng Học thì đến lượt Thiệu Thanh, kết quả Tiết Tâm Viễn đã cướp trước.

Thực ra với hắn mà nói, sếp và chủ tịch Tiết cũng coi như ăn ý, một người chặt đứt đường lui của Thiệu Thanh, một người trực tiếp xử lý Thiệu Thanh, tiến hành đồng bộ, một chút lề mề cũng không có.

Không hổ là người một nhà.

Lâm Hướng Văn cười cười, thoải mái nói: "Mấy ngày nay nện xuống mấy trăm triệu, cuối cùng con rùa già Thiệu Hưng Học kia đã mắc câu, sếp, chúng ta lần này thiệt hại quá lớn."

Trên miệng oán giận thiệt hại lớn, nhưng nhìn bộ dáng hắn nói chuyện thì biết, căn bản không đặt mấy trăm triệu vào trong lòng.

Hắn không để ý, Lộ Ý Trí càng sẽ không đau lòng, chẳng qua cũng không ảnh hưởng anh nói ra lời tiếp theo—

"Đợi làm xong giấy chứng nhận bất động sản, cậu đích thân đưa qua cho chủ tịch Tiết, thuận tiện," Lộ Ý Trí giơ ngón tay thon dài, chậm rãi gõ phần hợp đồng vừa kí xong.

"Cũng đưa phần hợp đồng này qua, để cho chủ tịch Tiết kí tên lên trên."

Lâm Hướng Văn thiếu chút nữa cười ra tiếng, sếp đích thân sửa hợp đồng, chủ tịch Tiết lần này phải chảy rất nhiều máu.

"Vâng, chúng ta lần này thế nhưng lập công, cứng rắn cướp về cho chủ tịch Tiết một căn nhà."

Lộ Ý Trí liếc nhìn hắn, cười ruồi: "Cậu đi Hồi Hàng nhớ phải nói như vậy."

Lâm Hướng Văn: "...."

Trong hợp đồng ghi mấy chục tỷ, có được một căn phòng mấy trăm triệu, chủ tịch Tiết không ném hắn xuống lầu mới lạ.

Sếp là kiểu điển hình xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, nào quản sống chết của thuộc hạ!

Lộ Ý Trí cầm lấy áo khoác treo bên cạnh, vừa nhìn điện thoại vừa đi ra ngoài, Cảnh Thời mấy ngày nay không tăng ca, giờ này chắc hẳn sắp tan làm.

Lâm Hướng Văn nhìn chằm chằm bóng lưng phóng khoáng của sếp một lát, rồi tủi thân quay về phòng làm việc tăng ca.

*

"Đi chỗ nào ăn cơm?"

Ghế sau một nhà ba người vẫn luôn rất ấm áp, bé mập Đô Đô tinh lực tràn đầy, bò lên bò xuống không hề ngừng lại, Lộ Ý Trí thả lỏng tựa trên ghế sau, thỉnh thoảng giơ tay ra đón lấy Đô Đô, mà Cảnh Thời đang ôm điện thoại lựa nhà hàng.

"Nhà hàng này được không?"

Bé mập thò đầu mình qua, hai tay kéo cánh tay cha, bức thiết nói: "Cha, Đô Đô."

Cho Đô Đô xem xem.

Cảnh Thời chọc trán bé, cười nói: "Không cho con xem, xem cái nào cũng muốn ăn, hỏi con như không hỏi."

"Cha."

"Được thôi, vậy con muốn ăn gì?"

Đô Đô phồng lên đôi má mũm mĩm nghiêm túc nghĩ một lát, lúc bé há miệng muốn nói cơm cơm, Cảnh Thời đã chọn xong, đưa cho bé xem.

"Đô Đô, chúng ta ăn nhà hàng này được không, thịt thịt thoạt nhìn rất ngon."

Đô Đô vừa nghe thịt thịt thì vui vẻ nói: "A."

Cảnh Thời nhìn Lộ Ý Trí, Lộ Ý Trí xưa nay nghe cậu, tự nhiên cái gì cũng nói được.

Hôm nay là thứ sáu, buổi tối trong trung tâm thương mại rất náo nhiệt, rất nhiều cha mẹ mang theo con đến chơi, Đô Đô vừa nhìn đã rất vui vẻ, muốn xoay người từ trong lòng Cảnh Thời đi xuống.

Rồi tự mình kéo chân ngắn chạy khắp nơi.

Này nhìn nhìn kia nhìn nhìn, cái gì cũng có hứng thú.

"Xong đời, bé lại sắp đi quấy rối bạn nhỏ khác."

Bé mập rất thích tìm bạn nhỏ nhà người ta chơi, bé sẽ không tùy tiện kéo người, nhưng nếu bé có hứng thú với đồ trong tay người ta, sẽ từ trong túi móc ra socola đi đổi, chỉ cần cậu nhận socola của tôi, vậy đã đồng ý đổi với tôi.

Bởi vậy Cảnh Thời từng dạy dỗ bé mấy lần, cũng đánh mấy lần, nhưng không hiệu quả cho lắm.

Còn may bé sẽ không chạy lung tung, cũng không cướp đồ người khác.

Lộ Ý Trí cười an ủi cậu: "Không sao đâu, bé còn nhỏ."

Hôm nay dường như Đô Đô không nhìn trúng thứ gì, lúc Cảnh Thời sắp thở phào nhẹ nhõm, bé bỗng nhiên nhìn chằm chằm một bé gái.

Bé gái thoạt nhìn ước chừng hai ba tuổi, cao hơn Đô Đô một chút, lớn lên đáng yêu như búp bê.

Trong tay còn ôm một con heo thú bông lông nhung.

Bé mập vui vẻ đi theo sau lưng người ta một lát, cha mẹ bé gái nhìn thấy bé, cười híp mắt không nói chuyện, còn cố tình thả chậm bước chân.

Nhưng không biết bé gái không nhìn thấy hay nhìn không trúng đứa nhỏ có chút xíu như Đô Đô, vẫn luôn không quay đầu nhìn bé.

Đô Đô đi mấy bước nhịn không được, bé lớn tiếng gọi một câu: "Em gái."

Cảnh Thời che mặt, cậu kéo tay Lộ Ý Trí, nhỏ giọng nói: "Thị lực của bé bị sao vậy?"

Mỗi lần thấy bé trai thì gọi em trai, thấy bé gái thì gọi em gái, cũng không nhìn xem người ta rõ ràng cao hơn bé.

Cha mẹ bé gái cũng vui vẻ, còn cúi đầu nói chuyện với Đô Đô.

Cảnh Thời cho rằng bé nhìn trúng heo bông trong tay người ta, kết quả không phải, đợi bé gái xoay đầu qua, bé bỗng nhiên ngồi xuống sàn, rồi ngửa mặt tiếp tục gọi: "Em gái."

Cảnh Thời nhìn ngơ ngác: "Bé muốn làm gì, ăn vạ?!"

Lộ Ý Trí lắc đầu: "Nhìn không giống."

Sự thật chứng minh không phải, Đô Đô sau khi gọi người xong, giơ bàn tay mũm mĩm về phía bé gái, nét mặt vô tội nói: "Em gái."

Cảnh Thời: "..."

Cha mẹ bé gái cũng sững sờ, sau khi phản ứng lại cười vô cùng vui, phương thức kết bạn của đứa nhỏ này còn rất đặc biệt.

Cảnh Thời nhanh chóng đi qua bế bé mập lên, liên thanh nói xin lỗi với người ta, nhưng người ta rất hào phóng, bé gái còn chủ động đi qua kéo lấy tay Đô Đô.

Bé mập cười thấy răng không thấy mắt, còn chủ động móc ra socola của mình đưa cho người ta.

Cảnh Thời lại chỉ muốn đánh bé.

Lộ Ý Trí cười đi qua đón lấy Đô Đô, nhéo mặt bé hỏi: "Đô Đô, con vừa rồi muốn làm gì, để cho em gái nhỏ kéo con lên sao?"

Cảnh Thời buồn bực nói: "Cũng không nhìn xem cân nặng của con, 12,5 kg, bé gái nhà người ta sao kéo nổi con."

Bé mập vui vẻ gật đầu: "Dạ."

"Tại sao con muốn làm như vậy?"

Đô Đô nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhiên chỉ Cảnh Thời nói: "Cha."

Cảnh Thời cực kì tức giận, chuyện xấu gì đều có thể vu vạ lên đầu cậu, cậu từng dạy lúc nào?

Đang muốn dạy dỗ bé mập một phen, thì thấy Lộ Ý Trí dùng ánh mắt như cười lại như không nhìn cậu.

Cảnh Thời: "....?"

"Tối qua có lẽ bị bé nhìn thấy."

Cảnh Thời: "!!!"

Tối qua, sau khi Đô Đô yên tĩnh, Cảnh Thời nhìn Lộ Ý Trí vẫn luôn không nói gì, cũng biết anh rất kìm nén, vì để anh lát nữa đừng dày vò mình, cậu chủ động nhào vào lòng, ỷ vào đèn tắt nhìn không thấy rõ, làm một ít chuyện bình thường sẽ không làm.

Ví dụ, hôn mệt rồi sẽ cố tình ngã qua một bên giả vờ khóc, rồi bị Lộ Ý Trí kéo về.

Lại ví dụ...

Dù sao tất cả mục đích vì để có một giấc ngủ ngon, kết quả cuối cùng vẫn không thể thoát được.

Cậu không biết bé mập nhìn thấy đoạn nào, vậy mà học thành bộ dáng như bây giờ, dù sao hôm nay cậu tuyệt đối sẽ không để ý Lộ Ý Trí.

Lộ Ý Trí giơ tay ra kéo cậu, bị cậu ném ra.

"Tối nay em ngủ phòng khách, hai ba con anh ngủ với nhau."

Một màn này vừa khéo bị Tiết Ngạn ra khỏi thang máy nhìn thấy, hắn cho rằng Lộ Ý Trí chọc Cảnh Thời không vui, sắc mặt tạm thời có hơi khó xem.

"Cảnh Thời."

Cảnh Thời quay đầu vừa thấy là hắn, nhanh chóng điều chỉnh xong nét mặt, cười chào hỏi với hắn: "Chủ tịch Tiết."

Tiết Ngạn nhướng mày: "Còn không sửa miệng?"

Từ sau bữa cơm lần trước, Tiết Ngạn từng gọi mấy cuộc điện thoại với cậu, wechat cũng liên lạc mấy lần, huống chi gọi chú nhỏ dễ hơn gọi ba, cho nên Cảnh Thời không có áp lực gì gọi: "Chú nhỏ."

Tiết Ngạn gật đầu, cười vỗ bả vai cậu, vỗ xong tùy ý liếc Lộ Ý Trí một cái, thờ ơ nói: "Vừa rồi sao thế?"

"Giáo dục Đô Đô, bé có hơi tinh nghịch."

Tiết Ngạn bế Đô Đô qua, vỗ đầu tròn của bé: "Đô Đô ăn cơm chưa?"

Đô Đô lắc lư đầu nhỏ.

"Ông nội mang cháu và cha đi ăn cơm được không?"

Đô Đô dường như không hiểu lắm tại sao này cũng là ông nội, nét mặt mờ mịt nhìn Cảnh Thời.

"Chú nhỏ, chú còn chưa ăn cơm sao, ăn chung với tụi cháu đi."

Tiết Ngạn vui vẻ nhận lời.

Trên đường đi nhà hàng, Lộ Ý Trí bế Đô Đô đi ở đằng trước, Cảnh Thời và Tiết Ngạn đi ở phía sau.

Tiết Ngạn đè thấp âm thanh: "Cảnh Thời, có phải Lộ Ý Trí ức hiếp cháu không?"

Cảnh Thời sững sờ, nhớ ra hành động vừa rồi mình ném tay Lộ Ý Trí, có hơi buồn cười, nhưng lại cảm thấy rất ấm lòng.

"Không có, sao anh ấy lại ức hiếp cháu chứ?"

Tiết Ngạn nét mặt nghi ngờ, dù sao ở trong ấn tượng của hắn, Lộ Ý Trí rất giống loại người thường xuyên ức hiếp nửa kia, ví dụ bạo lực lạnh.

Cảnh Thời cũng không biết nên như thế nào giải thích với hắn, chỉ có thể cam đoan nói: "Thật sự không có, anh ấy rất tốt với cháu."

Thậm chí tốt quá mức.

Tiết Ngạn gật đầu: "Có chuyện gì nhớ về tìm chúng ta, mang theo Đô Đô đi cùng."

"Được."

Lúc ăn cơm, Tiết Ngạn luôn như có như không quan sát Lộ Ý Trí, dường như đợi lựa ra điểm gì đó để châm chọc, rồi hắn có thể hợp lẽ đứng lên mang Cảnh Thời và Đô Đô rời đi.

Tốt nhất trực tiếp mang về nhà họ Tiết.

Nhưng nhìn cả dọc đường khiến hắn kinh ngạc rớt cả cằm, này là đàn em Lộ năm đó hơi một tí liền bảo người cách cậu ta xa chút sao?

Kiên nhẫn đút cho Đô Đô ăn, lau miệng, từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười mỉm, Cảnh Thời nói cái gì cũng nghiêm túc nghe, còn gắp đồ ăn cho cậu.

Dịu dàng đến mức quả thực không hợp lý.

Nhìn phản ứng như chuyện hiển nhiên của Cảnh Thời, có lẽ bình thường vẫn luôn như thế.

Cuối cùng sau khi ăn xong ra về, cả người Tiết Ngạn có hơi ngẩn ngơ, chỉ có điều cũng yên tâm hơn hẳn.

Trên xe trở về, Cảnh Thời hỏi Lộ Ý Trí: "Anh và chú nhỏ của em là bạn học?"

"Ừ."

"Vậy các anh trước đây từng gặp nhau?"

"Từng gặp mấy lần."

Cảnh Thời nhìn bộ dáng bình tĩnh của Lộ Ý Trí, bỗng nhiên cười một tiếng, có chút hứng thú ác ý nói: "Hôm nay chú nhỏ lén lút hỏi em, có phải anh ức hiếp em không."

"Hửm?"

"Cho nên sau này anh không thể ức hiếp em, bằng không em sẽ nói với chú nhỏ."

Lộ Ý Trí nhướng mày: "Em nói loại ức hiếp nào?"

Cảnh Thời: "....?"

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: Có phải sau này Đô Đô không thể ngủ chung với các cha nữa u hu hu.