Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 51




Thiệu Hưng Học và Châu Thục ở nhà Thiệu Minh sống chưa đến ba ngày thì sắp sụp đổ, bị chọc tức.

Thiệu Minh không cho họ sắc mặt tốt, vốn còn muốn trông chờ Thiệu Thanh, kết quả ở được ba ngày, Thiệu Thanh cả ngày làm tổ trong phòng, đi làm cũng không đi.

Vừa hỏi mới biết đã bị Tiết Tâm Viễn đuổi.

Lúc này càng tức hơn nhưng không làm được gì, nhìn một nhà ba người Thiệu Minh chỗ nào cũng không thoải mái.

Đóng cửa lại, Thiệu Hưng Học nặng nề thở dài, chỉ trần nhà mắng nói: "Bà xem xem tụi nó là thái độ gì, nếu không phải không có chỗ để đi, tôi tội gì đến chỗ tụi nó để bị ức hiếp?"

Châu Thục liếc nhìn lão: "Ai bảo ông không có bản lĩnh."

Ngay cả nhà cũng giữ không được.

Thiệu Hưng Học hung hăng trừng Châu Thục, nhưng Châu Thục không sợ lão, lạnh lùng nói: "Trừng tôi làm gì, có rảnh thì không bằng ông nghĩ cách giành nhà về đi." 

Lời này nhắm chuẩn vào chỗ đau của Thiệu Hưng Học, lão thở gấp hồng hộc mấy cái, rồi hung hăng nói: "Tôi giành thế nào, sói mắt trắng Tiết Tâm Viễn, tên đã kí, giấy chứng nhận bất động sản cũng cầm đi, khóa cửa cũng đổi xong, giành thế nào?"

Hai ngay nay Thiệu Hưng Học và Châu Thục cũng không phải chưa từng nghĩ muốn chơi xỏ lá, dù sao Tiết Tâm Viễn có thể đổi khóa cửa, họ tự nhiên cũng có thể đổi, nhưng không ngờ Tiết Tâm Viễn càng ác hơn, thuê mấy người vệ sĩ cao to sống ở gần đó, chỉ cần họ đến gần sẽ đi qua đuổi họ.

Bên Hồi Hàng cũng vậy, không đợi đến cửa, vệ sĩ sẽ đi đến.

Rõ ràng là để đề phòng họ, không hề nói đến chút tình cảm nào cả.

Thiệu Hưng Học cả đời chưa từng chịu ấm ức như thế, bây giờ lại ở nhà con trai nhỏ cố gắng nhẫn nhịn chịu khổ, nếu không phải hai vợ chồng họ không nơi để đi, sớm đã hất bàn trở mặt với tụi nó.

"Lúc đầu thật sự mắt mù, cho rằng Thiệu Minh là đứa không chịu thua kém, kết quả nhiều năm như vậy công việc đàng hoàng cũng tìm không được, sinh ra Thiệu Thanh cũng không có tiền đồ...."

Thiệu Hưng Học mắng chửi, tất cả mọi người đều mắng vào, chỉ ngoại trừ bản thân lão.

Châu Thục tức đến nghiến răng nghiến lợi, đè thấp thanh âm gào nói: "Ông câm miệng cho tôi!"

Bà xưa nay quen kiềm nén, cho nên vừa phát giận thì khiến Thiệu Hưng Học bị dọa, ngay tức thời một chữ cũng nói không ra.

"Ông chỉ có một đứa con trai là Thiệu Minh sao, ông chỉ có một đứa cháu trai là Thiệu Thanh sao, nếu không phải ông, chúng ta sẽ đến mức rơi vào tình trạng như hôm nay sao?"

Châu Thục giống như trút giận, mắng hồi lâu, đợi lúc bà ngừng, lại bất ngờ nhìn thấy Thiệu Hưng Học nét mặt vui mừng.

"Bà nói đúng, tôi còn có một đứa cháu trai."

"..."

"Cảnh Thời, nó thế nhưng là người nhà họ Tiết, chỉ là một căn nhà, nó còn mua không nổi sao?"

Châu Thục bĩu môi, cảm thấy người này có lẽ muốn nhà đến điên rồi, cũng không để ý lão, xoay người mở cửa ra ngoài.

*

Mà bên khu vui chơi, Cảnh Thời không biết có người đang đánh chủ ý lên cậu, cậu đang bận rộn thương lượng với bé mập trong lòng.

"Đô Đô, chúng ta đi thôi, con xem người chỗ này nhiều như vậy."

Lễ hội của Lộ thị thành công tốt đẹp, từ hôm nay bắt đầu ba ngày lễ bế mạc, trong khu vui chơi vô cùng sôi nôi.

Chỗ gần phòng nhi đồng, đang bày một khu rút thăm trúng thưởng rất lớn, cho mấy đứa nhỏ chơi.

Lộ thị rất hào phóng, vật phẩm rút ra phần lớn đều khá tốt, thỉnh thoảng truyền đến một trận tiếng la hét, Đô Đô đỏ mắt mong chờ nhìn, ngưỡng mộ đến mức nước miếng sắp chảy ra.

"Cha."

Lại có một bạn nhỏ rút được một chiếc xe ô tô mô hình, vừa nhảy vừa nhún vui vẻ, bé mập quả thực không được rồi, thân thể nhỏ bé vội vàng thò ra đằng trước, bàn tay mũm mĩm còn nắm nắm.

Cảnh Thời đã ở chỗ này xếp hàng với bé mười mấy phút, nhưng người quá nhiều, đoán chừng còn phải xếp thêm mười mấy phút nữa mới đến lượt họ.

Lúc điện thoại vang lên, cậu tay chân có hơi lúng túng, một tay đè bé mập, một tay thò vào túi móc điện thoại, thiếu chút làm rớt điện thoại.

Bé mập còn đang lắc tới lắc lui trong lòng.

"Đô Đô đừng động đậy nữa."

Lộ Ý Trí mỉm cười: "Hai người đang làm gì?"

"Ngài Lộ, anh nhanh đến quản con trai anh đi, nhìn chằm chằm bục rút thăm trúng thưởng của người ta cũng sắp chảy nước miếng rồi."

Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng, chỉ nghe âm thanh cũng biết lúc này tâm tình anh rất tốt: "Anh lập tức tới."

Cảnh Thời mở loa ngoài đưa điện thoại đến bên miệng bé mập: "Đô Đô, nói với ba Lộ mấy tiếng."

Bàn tay mũm mĩm của Đô Đô nắm lấy điện thoại, vội vàng nói: "Ba, xe xe."

"Đô Đô muốn xe xe sao?"

Đầu nhỏ của Đô Đô gật mạnh hai cái: "A."

"Ba lát nữa mua cho con được không?"

"Vâng."

Đồng ý rồi, nhưng không chịu đi, Cảnh Thời bất lực nói: "Anh nhanh đến đi, em đè không nổi bé nữa."

"Được."

Tắt điện thoại chưa đến mấy phút, Lộ Ý Trí đã đến, thực ra vừa rồi lúc anh gọi điện thoại người đã ở bãi đậu xe.

Đô Đô vừa thấy Lộ Ý Trí thì hưng phấn nằm sấp trong lòng anh, vừa khéo khu rút thăm trúng thưởng lại trúng một chiếc xe ô tô, Đô Đô nhìn không chớp mắt.

Cảnh Thời xoay xoay cánh tay mỏi nhừ, không vui nói: "Trong nhà nhiều xe ô tô, to nhỏ đều có, không thấy bé hiếm lạ thành như vậy."

Lộ Ý Trí không để ý khu rút thăm trúng thưởng, anh chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Cảnh Thời.

Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ đến cái câu tối qua anh nói, có hơi xấu hổ, cố ý hung dữ nói: "Anh nhìn em làm gì?"

Lộ Ý Trí nhếch môi cười mỉm: "Em hôm nay còn đi nhà họ Tiết không?"

Cảnh Thời vốn tính trở về nhà, nhưng ánh mắt của Lộ Ý Trí có hơi nguy hiểm, cậu không dám nói quá tuyệt đối.

"Ông cụ và bà cụ quyến luyến Đô Đô, xem tình hình đi."

Lộ Ý Trí cười cười, không nói gì, dường như đã nhìn thấu cậu.

Vừa khéo lúc này đến lượt họ, Đô Đô vui vẻ nhoài lên bục rút thăm trúng thưởng của người ta, mở to mắt tròn ướt át tò mò nhìn bên trong.

Bục rút thăm trúng thưởng giống máy gắp thú bông trong trung tâm thương mại, chỉ có điều là thao tác tự động, chỉ cần đứa nhỏ ấn xuống nút hình tròn trên bục, thì có thể hoàn thành rút thăm trúng thưởng.

Mỗi nhà có ba cơ hội, bình thường trong ba lần đều có thể trúng một lần, vật phẩm trúng thưởng có lớn có nhỏ.

Ngoại trừ xe ô tô vừa rồi, bên trong còn có kẹo que, súng bắn bong bóng các loại, túi gói xinh đẹp thoạt nhìn rất thu hút người.

Mắt thấy Đô Đô lại sắp bắt đầu chảy nước miếng, Cảnh Thời nhanh chóng nói: "Đô Đô, con vỗ xuống cái này."

Đô Đô cười ha ha di chuyển qua, 'bụp' ấn xuống, sau mười giây, bé mập há miệng căng thẳng nhìn chằm chằm cái lỗ, kết quả cái gì cũng không có.

Đô Đô ngửa mặt nhìn Cảnh Thời và Lộ Ý Trí, miệng mếu mếu, trong hốc mắt bỗng chốc tuôn ra nước mắt lưng tròng.

"Cha ba."

Lộ Ý Trí sờ đầu bé, an ủi nói: "Không sao đâu Đô Đô, con còn có thể vỗ hai lần."

Đô Đô mắt to lập tức sáng lên: "A...."

Lộ Ý Trí nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Đô Đô ấn lần nữa, kết quả lần này vẫn như cũ không có gì xảy ra, phụ huynh và các đứa nhỏ xếp hàng xung quanh đều không nhịn được cười.

Lần này bé mập cũng quên khóc, nét mặt mờ mịt nhìn cái lỗ.

"Đô Đô, con có thể vỗ lần nữa, lần này nhất định sẽ có."

"Xe xe."

Cảnh Thời sao có thể đảm bảo với bé, chỉ đành nói: "Con ấn xuống trước đi."

Lần thứ ba xác thực ra đồ, chẳng qua không phải xe xe mà bé mập mong chờ, mà là một cây kẹo que, nho nhỏ, tròn tròn.

Đô Đô: "....?"

Cảnh Thời và Lộ Ý Trí nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi khu rút thăm trúng thưởng, miễn cho Đô Đô ở đó càng xem càng đau lòng.

Bé mập giơ cây kẹo que, tủi thân nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí.

"Ba, xe xe."

Cảnh Thời vỗ mông bé, cười nói: "Đô Đô đừng đau lòng nữa, cũng không phải mỗi bạn nhỏ đều có xe."

Đô Đô nào chịu nghe lời này, hãy còn đắm chìm trong bi thương, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng mũm mĩm.

Lộ Ý Trí sờ lưng bé, dịu dàng nói: "Đô Đô, con không phải trúng kẹo que rồi à, muốn ăn không?"

"Bé đang đau lòng, nào có thời gian rảnh ăn kẹo que."

Kết quả hai giây sau, Đô Đô xoay người, trước giơ tay lau nước mắt, rồi cúi đầu bắt đầu chuyên tâm xé kẹo que trong tay.

Cảnh Thời: "...."

Cậu cạn lời giơ ngón cái với Lộ Ý Trí.

Lúc xe lái đến cửa lớn khu vui chơi, Lộ Ý Trí nghiêng đầu nhìn bên ngoài, rồi hơi cau mày.

Thiệu Hưng Học và Châu Thục đang vội vàng xông vào trong, dáng dấp vừa nhìn đã biết không phải qua đường hoặc tiện đường đến xem thử.

Lộ Ý Trí nhìn hai cha con bên cạnh, ánh mắt lướt nhanh qua một tia hung ác.

"Đô Đô, cha giúp con lột nhé."

Xé nửa ngày chỉ lột được một góc, trước đây thì mặc kệ, nhưng hôm nay bé mập rất đáng thương, Cảnh Thời muốn giúp bé.

Nhưng Đô Đô không nhận lòng tốt vậy mà còn không yên tâm.

"Đô Đô ăn."

"Biết biết, cha sẽ không lén ăn của con."

Con cho rằng ai cũng tham ăn giống con sao?

Tiếng cười ồn ào của hai cha con rất nhanh xoa dịu sự lạnh lùng trong mắt Lộ Ý Trí, anh từ trong túi lấy ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Lâm Hướng Văn.

[Tìm hai người nhìn chằm chằm Thiệu Hưng Học và Châu Thục.]

Họ đối với Cảnh Thời không có y hiếp gì, chẳng qua Lộ Ý Trí không muốn Cảnh Thời bị vướng vào trong tranh chấp của nhà họ Thiệu, cho dù nhìn thấy cũng không được.

Sau khi gửi xong, anh lại liên lạc với Tiết Tâm Viễn.

Cảnh Thời thấy anh đang bận, cũng không quấy rầy anh, chuyên tâm đút kẹo que cho Đô Đô, căn bản cũng không biết vừa rồi có phiền phức nhỏ lướt qua bên cạnh.

Đô Đô có kẹo que ăn, còn có cha ở bên chơi với bé, đã sắp quên chuyện xe xe, lúc này đang ha ha cười đuổi theo kẹo que trên tay cha.

"Cha."

Cảnh Thời không dám cho bé ăn nhiều, chọc bé một lát, thấy bé dường như có hơi mệt, liền xoay người nhét kẹo que vào trong miệng Lộ Ý Trí.

Lộ Ý Trí: "..."

Cảnh Thời cười híp mắt nhìn anh: "Ngài Lộ, ngọt không?"

Lộ Ý Trí trán hơi giật một cái, kẹo trái cây hình cầu ở trong miệng lăn một vòng, mang theo vị ngọt thanh.

Là vị dâu tây.

Cảnh Thời biết anh không thích đồ ngọt, cho nên chỉ đùa với anh, bây giờ thấy người không nói chuyện, còn cho rằng anh bị mùi vị này kích thích, lập tức giơ tay ra đi nhận.

Nhưng Lộ Ý Trí đưa tay lên ngăn cản hành động của cậu: "Kệ đi."

Cảnh Thời cũng không nghĩ nhiều.

Đợi sau khi đến nhà hàng, Lộ Ý Trí đặc biệt chọn phòng riêng, vừa vào đã nhổ kẹo trong miệng ra.

Cảnh Thời cảm thấy buồn cười, nhưng còn chưa đợi cậu cười xong thì bị Lộ Ý Trí kéo vào trong khu rửa tay, bị ấn lên trên bục rửa tay hung hăng hôn một trận.

Lộ Ý Trí nhấc cằm cậu lên, không mang ý tốt nói: "Ngọt không?"

Cảnh Thời: "...."

Tác giả có lời muốn nói:

Đô Đô: Xe xe, xe xe, ơ kẹo của tui?