Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 20: Quan Hệ Mờ Ám




Đổi chỗ?

Cố Đường mờ mịt chớp chớp mắt: "Đổi đi đâu?"

Cố Khải Niên chỉ tay về phía cửa sổ: "Phong cảnh chỗ này thế nào"

"Cũng được!"

Tổ 4 cạnh cửa sổ, ngoài cửa là vành đai xanh của trường, còn có cả đài phun nước xinh đẹp, so với phong cảnh sát hành lang của tổ 1 bọn họ đẹp hơn nhiều.

Vừa nói xong liền thấy Cố tiểu thiếu gia dùng ánh mắt "Cậu hiểu vấn đề rồi đó" nhìn mình.

Cố Đường chần chờ: "....Đổi sang đây à?"

Cố Khải Niên nghiêm túc gật đầu: "Chỗ này cảnh đẹp."

Cố Đường: “……”

Đây là đại thiếu gia trong truyền thuyết đó sao?

Hóa ra cả buổi sáng ngài ngồi nhìn ra cửa sổ để nghiên cứu xem cảnh đẹp hay không hả!!!

Bỏ qua cái lý do không đáng tin này thì quả thật Cố Đường rất muốn ngồi cùng bàn với Cố tiểu thiếu gia. Nhưng giáo viên đã xếp chỗ hết rồi, cậu đi xin cũng không được, bạn cùng bàn hiện tại của Cố Khải Niên không chắc đồng ý, giáo viên lại càng khó hơn.

Mang tâm trạng thấp thỏm, Cố Đường đi vào văn phòng.

Trước mặt chủ nhiệm lớp đã có một nam sinh, chính là bạn cùng bàn hiện tại của Cố Khải Niên.

Bạn nhỏ này lớn lên mập mạp, đáng yêu nhưng không biết sao lại đang khóc huhu bụng cũng run theo.

Cố Đường vừa đi đến gần thì nghe thấy bạn này khóc lóc kể lể với chủ nhiệm.

"Huhuhu, em muốn đổi chỗ ngồi..."

Cố Đường: "?"

Chủ nhiệm cũng đầy hỏi chấm: "Tại sao?"

Mới ngồi một buổi sáng mà đã đòi đổi chỗ?

Bạn học kia ủy khuất: "Cố Kỉ Niên không để ý đến em!"

"Là Cố Khải Niên."

Cố Đường nhịn không được sửa lại, bạn học kia càng khóc thương tâm hơn.

Đối phương há miệng, Cố Đường mới phát hiện lý do bạn này nói không rõ lời, bạn học đang trong thời kỳ thay răng, giống cậu ngày trước ---- răng cửa lọt gió.

Các bạn nhỏ tới nơi mới, đương nhiên là muốn kết nhiều bạn, mà đám trẻ lớp 1 thì thường kết bạn nhanh nhất là bạn cùng bàn. Ngồi với bạn cùng bàn mặt lạnh như tiền, nam sinh có cảm giác cô lập, nóng lòng muốn chạy đến xin đổi chỗ. Không muốn ngồi cùng Cố Kỉ Niên lạnh như băng đấy đâu!

Chủ nhiệm rất khó xử, chỗ ngồi đã sắp xếp hết rồi, đổi với ai cũng không thích hợp.

"Chủ nhiệm, em đồng ý ngồi cùng Cố Khải Niên ạ."

Cố Đường nghi ngờ Cố tiểu thiếu gia cố tình không để ý đến người ta để đổi bạn cùng bàn, thấy chủ nhiệm còn do dự, cậu thuận thế nói tiếp: "Cố Khải Niên là em trai em."

Chủ nhiêm vui vẻ: "Hóa ra hai em là hai anh em à, tốt quá, vậy hết tiết em qua đấy ngồi đi."

Giống như lúc đi nhà trẻ, vì để tránh nhận được sự đối xử khác biệt khiến hai đứa không thích ứng được với trường lớp nên Cố gia vẫn che giấu thân phận của hai đứa, chủ nhiệm lớp không biết cũng là điều bình thường.

Cố Đường đạt được mục đích thì không dài dòng giải thích nữa, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Lúc đổi chỗ, cả Cố Đường và bạn học kia đều rất vui vẻ, bạn học vui vẻ ôm cặp sách chạy đến chỗ bạn đeo kính, mà "hung thủ sau màn" Cố tiểu thiếu gia bày ra bộ dạng chẳng liên quan đến mình. Chỉ có bạn đeo kính là phản đối nhất.

Bạn đeo kính tên là Đoàn Chính Vũ, bạn đó lớn tiếng lên án: "Dựa vào cái gì mà đổi chỗ?"

"Cố Đường và tớ đang ngồi yên lành! Chỗ hai người ngồi không ổn, dựa vào đâu mà chia rẽ chúng tớ?!"

Đoàn Chính Vũ tức giận, Cố Khải Niên lạnh lùng liếc hắn một cái, Đoàn Chính Vũ có chút sợ hãi rụt cổ, kéo tay Cố Đường nhỏ giọng hỏi: “Tại sao cậu lại đồng ý cậu ấy? Có phải cậu ấy ép buộc cậu không?”

Cố Đường vỗ vai bạn cùng bàn cũ: “Không có gì đâu, tớ qua đó đây, chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Đoàn Chính Vũ khịt mũi một cái, bộ dạng đáng thương: “…Vậy tan học cậu tìm tớ học cùng nhé.”

Cố Đường vừa định đồng ý, đột nhiên bả vai trĩu xuống. (WP: @MF21_2110)

Cố tiểu thiếu gia thấp giọng nói: “Tan học còn học cái gì nữa?”

Cố Đường bị cưỡng chế sang tổ 4, cặp cũng không phải cầm. Cố Khải Niên quẳng cặp sách của cậu lên bàn: “Chậm chạp thế.”

Cố Đường: “…..”

Cũng không nghĩ xem là vì ai mà phải vậy.

Chẳng lẽ cậu không được từ biệt với Đoàn Chính Vũ xíu sao!

Quay đầu nhìn bóng lưng suy sụp của Đeo Mắt Kính, lại thấy bạn cùng bàn cũ của Cố tiểu thiếu gia vô cùng vui vẻ ngồi cạnh bắt đầu bắt chuyện, Cố Đường mới an tâm hơn chút. Hy vọng hai người đó có thể ngồi chung vui vẻ.

Chung quy là chủ nhiệm lớp cũng không yên tâm lắm. Đặc biệt đi qua nhìn liền thấy Cố Đường tâm tâm niệm niệm Đeo Mắt Kính, chủ nhiệm khá có kinh nghiệm, nói với Cố tiểu thiếu gia: “Em xem, hai anh em ngồi cùng nhau rất tốt, về sau em cũng cố gắng tiếp xúc với các bạn học nhiều hơn nhé.”

Cố Khải Niên nhíu mày một chút, rất khó phát hiện nhưng ngày sau đó mỉm cười nói: “Vâng.”

“Đấy, thế là đúng rồi.”

Chủ nhiệm rất vừa lòng, chắp tay sau lưng rời đi.

Đúng gì chứ? Cố tiểu thiếu gia rõ ràng đang giả vờ cười. Cố Đường cực kỳ hiểu đối phương, bĩu mỗi, thầm nghĩ không biết Cố Khải Niên lại khó chịu cái gì.

Giáo viên vừa đi, Cố Khải Niên lại bày ra bộ dạng khó chịu, quay đầu qua: “Cậu nói với chủ nhiệm cậu là anh tôi?”

Cố Đường: “Không có nha!”

Cố Khải Niên nhướng mày, hiển nhiên không tin.

Cố Đường “hehe” cười: “Tui nói cậu là em tui thôi.”

Cố Khải Niên: “……”

Sau đó Cố tiểu thiếu gia cũng không thèm để ý cậu, đối xử còn lạnh lùng hơn đối với bạn cùng bàn cũ. Nhưng không sao, Cố Đường chẳng sợ, thoải mái ngồi xuống. Ngay khi sắp đặt mông xuống ghế, cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức dừng lại, gọi hệ thống.

[Hả! Đâu! Ký chủ cậu kêu tôi hả?]

Thanh âm hệ thống tươi tỉnh, nghe là biết vừa sống trong sung sướng.

Cố Đường vẫn duy trì tư thế nhổm lên, cấp tốc hỏi hệ thống: “Tao và Cố Khải Niên ngồi cùng bàn, còn chọc hắn tức giận, không cộng điểm cốt truyện à?”

Điểm cốt truyện cái gì? Thiếu gia thật ngồi cùng bàn với thiếu gia giả… Cốt truyện đã loạn như này rồi kiếm điểm kiểu gì?

[Nhưng mà tôi chuyên nghiệp lắm! Ký chủ đừng vội nha, để tôi đi tra cơ sở dữ liệu!]

Nhìn xem có cốt truyện nào có thể làm không!

[Tìm được rồi! Có cái nhiệm vụ ‘Chiếm trước địa bàn của nam chính’, khen thưởng 20 điểm giá trị sinh mệnh, 3 cái cốt truyện tệ, được không?]

Cố Đường: “Được được được!”

Mệt chết cậu rồi, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống. Mông vừa chạm ghế liền nghe thấy am thanh hứng khởi của hệ thống.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thưởng sẽ lập tức cộng vào! Biubiubiu, tặng cậu chút trái tim, yêu cậu ~]

Ký chủ ưu tú chủ động chọn nhiệm vụ để làm! Chưa bao giờ thấy ký chủ nào khiến hệ thống bớt lo như này! Hệ thống cảm khái ngàn lần, khăng khăng muốn đi theo Cố Đường cả đời.

Cố Đường: Cảm ơn nha, khỏi đi ha.

Cậu chỉ muốn tích cóp nhiều điểm giá trị sinh mệnh thôi, khoẻ mạnh sống lâu, tóm lại là không phải nằm giường bệnh cả đời giống đời trước, chán c.h.ế.t.

Để cậu xem xem, học sinh tiểu học có gì vui!

Cố Đường lật xem sổ tay học sinh vừa mới phát, phát hiện mình còn có thể đăng ký lớp học theo sở thích. Tiểu học buổi chiều tan học sớm, thời gian còn lại để đám trẻ tự do lựa chọn môn yêu thích của mình, nhưng cũng có môn bắt buộc, ví dụ như bơi lội. Bơi lội là kỹ năng sinh tồn hàng đầu, ở thời điểm tất yếu có thể cứu mạng. (WP: @MF21_2110)

Trường Tiểu học thực nhiệm trực thuộc Cố thị tài chính hùng hậu, cơ sở vật chất tốt, đặc biệt thiết kế hồ bơi trong nhà có điều chỉnh nhiệt độ cho bọn nhỏ, học bơi lội hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết.

Cố Khải Niên không thích bơi lội, chính xác hơn là không thích nước. Chất lỏng lạnh lẽo đến tận cổ, làm người hít thở không thông… làm hắn nhớ đến như quá khứ không tốt trước khi trọng sinh.

Vào mùa đông rét buốt bị ném vào bể chứa nước, sống dở c.h.ế.t dở bò ra ngoài, cả người đều phủ một lớp băng.

Cố Khải Niên tròng mắt u ám, đứng ở góc tối trong phong thay đồ, ngón tay túm góc áo trắng bệch.

Lúc này, một thân thể trắng trẻo hoảng loạn đi đến trước mặt hắn, hai tay còn xách quần bơi của mình.

“Niên Niên, quần này hình như hơi to…”

Cố Đường túm lấy lưng quần, hướng hắn cầu cứu, gương mặt núng nính hơi ủ rũ, nhìn rất muốn nhéo.

Bị cái này gián đoạn, Cố Khải Niên cũng quên mất mình vừa nghĩ gì, buông ngón tay ra, theo bản năng vuốt tay.

Cố Đường uỷ khuất: “Tui không thể buông tay được nữa, nếu không quần sẽ tụt á.”

Quần bơi bà Tô mua, bên trên in đầy mặt gấu bông tròn tròn, rất đáng yêu nhưng hình như mua hơi rộng.

Cố Khải Niên lấy ra quần bơi của mình cho Cố Đường xem. Hai người giống nhau như đúc, số đo giống nhau, chưa từng thay đổi.

“Làm sao bây giờ?”

Không giống Cố tiểu thiếu gia, Cố Đường muốn nghịch nước. Đời trước cậu không có cơ hội học bơi, cực kỳ hâm mộ những người ở bể bơi, thường xuyên tưởng tượng bao giờ được đi công viên nước chơi, nhưng hiện tại vì quần bơi mà không thể xuống nước, cũng thảm quá đi.

Cố Khải Niên nghĩ nghĩ, nảy ra chủ ý: “Giữ chặt chút.”

Lấy cái kéo cắt lưng quần, rút chun quần bên trong ra buộc lại là có thể thít chặt rồi. Trong quá trình thao tác, ngón tay lành lạnh của Cố tiểu thiếu gia xẹt qua bụng Cố Đường. Cố Khải Niên cảm thấy mềm mại còn Cố Đường cảm thấy ngứa. Cậu không nhịn được cười rộ lên: “Ha ha ha nhột quá aaa——“

“Đừng nhúc nhích.”

Cố Khải Niên thu tay lại: “Cẩn thật chút, có kéo đấy, giãy qua giãy lại rất nguy hiểm!”

Cố Đường không dám động đậy nữa, chịu nhột để đối phương làm. Ngón tay Cố tiểu thiếu gia linh hoạt nhưng thỉnh thoảng vẫn chạm phải một chút, Cố Đường cắn môi, hai mắt ngấn nước.

Với quá trình sửa quần thủ công của Cố Khải Niên, quần rộng thùng thình trở lên vừa người hơn. Cố Đường xoay người trước gương: “Vừa rồi nè! Niên Niên lợi hại ghê!”

Trước kia ở cô nhi viên lúc bị bắt làm việc có học qua ít thủ công thôi, không ngờ bây giờ còn có thể dùng…

Cố Khải Niên không định nói cho bé sữa nhỏ điều này, ném cho đối phương một cái áo thun: “Mặc vào, đừng để cảm lạnh.”

“Ok nè!”

Cố Đường từ trước đến nay rất ngoan, người ta bảo mặc là mặc, mặc áo thun vào, xách lại quần bơi rồi đi dép lê lạch cạch lạch cạch đi ra ngoài. (WP: @MF21_2110)

Lúc xếp hàng thì thấy hai anh em họ Tưởng. Bọn họ không cùng lớp nhưng vừa khéo lại trùng lịch học bơi.

Tưởng Y Y lôi kéo anh mình, đứng ở xa hướng đám Cố Đường vẫy tay nhiệt tình: “Đường Đường! Cậu xem áo bơi của tớ đẹp không này!”

Mấy bé gái khác trên áo đều là dâu tây, kẹo ngọt các thứ, chỉ có áo của Tưởng Y Y là in đầy hình đùi gà trong phim hoạt hình, khác biệt nhất nhưng bé chẳng thấy có vấn đề gì cả, thoái mái khoe với Cố Đường.

Vì sự tự tin này mà áo cũng trở nên đẹp!

Cố Đường đặt hai tay làm thành cái loa, lớn tiếng đáp: “Đẹp lắm! Rất thời thường!”

Tưởng Y Y càng đắc ý, cố đẩy bụng làm như mình ăn no đùi gà.

Đoàn Chính Vũ cùng mò qua, đẩy đẩy kính, thấy rõ đồ của Cố Đường và Cố Khải Niên xong hâm mộ nói: “Quần bơi của các cậu giống hệt nhau…”

Cố Đường nâng cằm: “Mua cùng nhau đó!”

Đoàn Chính Vũ từ hâm mộ đến đố kỵ: “Tại sao Đường Đường lại không mua cùng tớ?”

Cố Đường nhún vai: “Bởi vì đây là bà chúng tớ mua cho.”

Đoàn Chính Vũ: “?”

Thấy cậu ta không hiểu, Cố Đường đành phải nhỏ giọng giải thích: “Cậu ấy là em trai tớ.”

Phải không đó?

Đoàn Chính Vũ đánh giá Cố Khải Niên từ trên xuống dưới, tuy tầm mắt đối phương trừng cậu ta rất mãnh liệt nhưng mắt cậu ta không tốt lắm, không nhìn rõ!

Đeo Mắt Kính nhìn kỹ Cố Khải Niên, lại nhìn Cố Đường, một lúc sau, lắc lắc đầu: “Cậu lừa tớ.”

Làm gì có anh em nào lớn lên khác nhau như này. Không chỉ diện mạo không giống mà khí chất cũng hoàn toàn khác nhau.

Đôi mắt Cố Đường to tròn, mặt cũng tròn, lớn lên lanh lợi lại đáng yêu, đôi mắt Cố Khải Niên hẹp dài, lớn lên ‘xinh đẹp’ nhưng lạnh như băng, nhìn còn hơi hung dữ…

Cố Đường lần đầu thấy người không tin, thở phì phì chống nạnh: “Chúng tớ thật sự là anh em đó!”

“Không, các cậu không phải.”

Đeo Mắt Kính cực kỳ chắc chắn. Thị lực không tốt nhưng mắt nhìn vẫn tốt mà!

Đôi mắt dưới kính của Đoàn Chính Vũ nhíu lại: “Tớ có thể kết luận, hai người các cậu nhất định có quan hệ mờ ám”

________

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khải Niên: Nhìn tên Đeo Mắt Kính với một con mắt khác.