Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 19: Được 'Trứng Ngỗng' Rất Khó




Các bạn nhỏ ở nhà trẻ giờ cũng thay răng khá nhiều rồi, Tưởng Y Y cũng vừa gãy một cái, cũng là thời điểm ngứa răng nhưng mà bé không hứng thú với người, thích gặm đùi gà hơn, gặm đến nhe răng trợn mắt cơ mà.

Cố Khải Niên nhìn bộ dạng “hung hăng” gặm đùi gà của Tưởng Y Y, theo bản năng sờ tai mình. Còn may là Cố Đường “xuống răng” còn nhẹ chứ mà cắn hắn như thế kia thì….

“Trẻ con đến lúc thay răng đều ngứa lời như thế đấy, thích cái gì là cắn cái đấy”

Tưởng Nghị Văn giống ông cụ non phổ cập kiến thức cho họ, nói xong còn không quên hỏi Cố Đường: “Đường Đường, cậu thích cắn cái gì?”

Cố Đường không kiêng kỵ gì, nói thẳng: “Niên Niên!”

Tưởng Nghị Văn: “….Hả?”

Cố Khải Niên: “……”

Nghe thấy câu trả lời của Cố Đường, tâm tình Cố tiểu thiếu gia trở lên vi diệu.

Thích cái gì là cắn cái đấy…

Ừm, nếu như thế thì…. Bị cắn một cái cũng không sao lắm.

Mấy ngày kế tiếp, đến buổi tối đi ngủ, Cố Khải Niên đều thoải mái lộ đầu, cũng không che chăn một cách vô dụng nữa.

Nhưng mà, Cố Đường không xuống răng với hắn nữa. Hơn nữa là, có hôm vào buổi đêm, hắn nghe thấy tiếng người bên cạnh sột sà sột soạt, vừa mở mắt ra liền thấy Cố Đường ôm con gấu bông hắn đưa gặm đến là ngon.

Cố Khải Niên: “…..”

Cố tiểu thiếu gia bực bội rũ tóc che khuất lỗ tai.

Ngày hôm sau, Cố Khải Niên nói muốn cắt tóc.

Bà Tô nhìn tóc tai của cháu trai, nghi hoặc nói: “Chưa dài mà, con chờ mấy ngày nữa rồi cắt chung với bé ngoan nha.”

Cố tiểu thiếu gia không đồng ý, nhất định phải cắt tóc. Tô Mai cũng không còn cách nào đành phải mời thợ cắt tóc tới nhà, không ngờ Cố Khải Niên còn muốn cắt đầu đinh.

“Không được, thế khó coi lắm!”

Bà Tô kiên quyết phản đối, thợ cắt tóc cũng tiếc tóc của Cố tiểu thiếu gia.

Cố Khải Niên nghĩ nghĩ, đành phải nhấn mạnh: “Vậy lộ tai thôi là được.”

Nói xong cố ý liếc mắt đến Cố Đường ngồi bên cạnh.

Còn bé sữa nhỏ thì hết sức chú tâm gặm tai gấu, không thèm liếc hắn một cái.

Cố Khải Niên: “……”

Phiền ghê.

Cố Đường nghĩ thông rồi, tuy tai của Cố tiểu thiếu gia vị rất ngon nhưng tai gấu cũng không kém. Nếu tạm thời không có mấy cái nhiệm vụ biến thái như tra tấn và khi dễ nam chính thì cậu cắn tạm gấu bông vậy, buông tha Cố tiểu thiếu gia xíu.

Nhưng vấn đề là, cậu tìm mãi chẳng thấy gấu bông kia đâu. Cố Đường chạy một vòng quanh nhà vẫn không thấy bóng dáng con gấu đâu, cuối cùng chạy đến phòng Cố tiểu thiếu gia ở lầu 2.

Vừa lúc Cố Khải Niên đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.

Tóc của hắn ngắn hơn rất nhiều, lộ ra hai tai trắng nõn, lại có ánh mặt trời chiếu lên trông như thể phát sáng vậy đó.

Nhìn muốn cắn ghê.

Cố Đường liếm liếm cái lợi đang ngứa của mình, tiến lên hỏi Cố tiểu thiếu gia: “Gấu của tui đâu? Cậu thấy không?”

Cố Khải Niên không nói gì, chỉ là tai hơi giật giật.

Cố Đường: “…..”

Đã không cho cậu cắn rồi còn đột nhiên cắt tóc ngắn như thế, để hai cái tai nhỏ ngày ngày dụ hoặc cậu. Đáng ghét…

Cậu còn đang định hỏi gì đó thì quản gia gõ cửa phòng, trong tay ôm một con gấu rất quen mắt: “Bé ngoan, con bỏ con gấu này hả?”

Con gấu bị ném ở trên gác mái, lúc quản gia đang kiểm tra vệ sinh thì phát hiện ra, nhớ rõ là gần đây Cố Đường vẫn luôn ôm nó nên xuống dưới hỏi một tiếng.

“Không có ạ!”

Cố Đường vui vẻ ôm gấu về, cắn nó một cái.

Ayza, bé ngoan thật đáng yêu.

Quản gia vừa định cười liền cảm giác được một ánh mắt chết người.

Cố Khải Niên: Nhiều chuyện.

Quản gia: “?”

“Bắt cóc” con gấu không thành, Cố tiểu thiếu gia lại phải nhìn Cố Đường thân mật với con gấu mỗi ngày, thấy thế nào cũng không hài lòng.

Mãi đến một ngày.

Cố Đường đột nhiên xông đến, hưng phấn ôm chặt hắn: “Niên Niên! Tui mọc răng rồi nè!”

Đối phương rất cao hứng, tựa như phi lại đây luôn. Cố Khải Niên vừa quay đầu lại là hai người gần dán mặt vào nhau.

Cố Đường há miệng, cho hắn xem răng mới: “Cậu nhìn nè, aaaa ——“

Dưới ánh nắng, Cố Khải Niên có thể thấy chỗ răng cửa bị thiếu của bé ngoan quả thật nhú ra một chút.

Nhưng mà chưa đợi hắn nhìn kỹ thì Cố Đường bỗng nhiên “hì hì” cười, thừa dịp khoảng cách hai người đang cực gần, quay qua cắn má hắn một cái.

“Đóng dấu cái, kỷ niệm tui mọc răng mới!”

Cố Đường làm chuyện xấu xong chạy như bay.

Cố tiểu thiếu gia sững sờ tại chỗ, ngây người hồi lâu mới nhớ tới đi đến trước gương nhìn —— Trên má trắng có hẳn một vết răng tròn, như bị đóng bởi con dấu vậy.

Cố Khải Niên sờ sờ vết răng, trong miệng thầm nói: “Nhàm chán.”

Chẳng bao lâu sau, hắn lại quay lại, chụp lại mình trong gương. Như bé sữa nhỏ nói, làm kỷ niệm….

-

Vì chuyện vào tiểu học của Cố Đường, Cố gia xảy ra một cuộc tranh cãi nho nhỏ.

Thẩm Ninh Thanh phát hiện Cố Đường cực kỳ có thiên phú trong âm nhạc, chưa từng nghiêm tục học qua mà ở cô nhi viện lại có thể đàn được , không phải thiên tài thì là gì nữa?

Cô cho rằng nên đưa Cố Đường vào trường tiểu học thiên về nghệ thuật để bồi dưỡng chuyên nghiệp. Nhưng Cố Quyền lại cảm thấy hai đứa còn nhỏ không nên tách nhau quá, vẫn là cùng nhau đi học trường tiểu học thực nghiệm thực thuộc Cố thị thì tốt hơn.

Thẩm Ninh Thanh nhíu mày, kiên trì cảm thấy: “Dựa vào địa vị của em và mẹ nuôi nó trong giới giải trí, bé ngoan đi con đường này chắc chắn tương lai vô cùng triển vọng.”

Mẹ nuôi chính là chỉ ảnh hậu Lê Vi Vi.

Từ hôm gặp nhau ở lễ thôi nôi, Lê Vi Vi nhớ mãi không quên Cố Đường, năm nào cũng mò qua ăn sinh nhật Cố Đường, chứng thực cái danh mẹ nuôi của mình.

Thẩm Ninh Thanh là tam kim ảnh hậu, hiện tại chuyển sang làm đạo diễn sau màn ảnh, còn Lê Vi Vi hoạt động tích cực trước màn, có hai người chống lưng, nếu tương lai Cố Đường muốn lăn lộn trong giới giải trí thì tương đương với trực tiếp đứng ở *thành La Mã.

*thành La Mã (Rome): mình nghĩ đại khái là trực tiếp đứng ở vị trí trung tâm, đứng trên đỉnh cao danh tiếng luôn á nhma không biết tại sao lại dùng từ này, ai biết giải thích giúp mình nha.

Nhưng Cố Quyền đã tận mắt thấy được Cố Đường thương lượng với La lão viện trưởng như thế nào. Đứa trẻ này rõ ràng là một hạt giống tốt trên thương trường, đi làm nghe thuật rất đáng tiếc.

Cố gia chủ lại không thể cãi vợ, chỉ có thể thấp giọng nói: “Em đừng vội, con còn nhỉ, hiện tại đã quyết định tương lai thì sớm quá…”

Tô Mai ở bên cạnh nghe nửa ngày, ưu nhã vuốt vuốt tóc: “Tại sao các con không thử hỏi ý kiến mấy đứa trẻ xem?”

Hai vợ chồng không có kinh nghiệm nhìn nhau: “Đúng rồi!”

Hai đứa nhỏ đều bị gọi đến, ngồi song song trên sô pha. Nghe xong lời ba mẹ nói, Cố Khải Niên nghiêng đầu nhìn về phía Cố Đường. Hắn có linh cảm không tốt lắm. Bé sữa nhỏ thích đánh đàn như nào, hắn biết, khả năng sẽ không đi học cùng trường với hắn. Nhưng không sao cả, hắn cũng có thể đi học trường nghệ thuật. Dù sao chương trình học tiểu học đối với hắn không có gì khó.

Cố Đường không ngắt lời của trưởng bối, yên lặng nghe xong hết, nói thẳng không suy nghĩ: “Con muốn học cùng Niên Niên.”

Không phải là chọn học ở đâu, mà là muốn học cùng Niên Niên.

Cố Khải Niên có chút khó tin nhưng ngẫm lại bé sữa nhỏ vẫn luôn dính hắn như thế thì cũng bình thường.

Tóm lại là… cũng khá vui?

Cố tiểu thiếu gia cúi đầu, cố khống chế khoé miệng đang nhếch lên.

Hệ thống cũng cảm thấy kinh ngạc với lựa chọn của Cố Đường.

[Ký chủ! Chọn trường nghệ thuật rất tốt mà, về sau tương lai rộng mở lắm đó!]

Cố Đường: “Mày quên mình tới đây làm gì hả?”

[?]

Cố Đường sờ hệ thống ngu ngốc một cách trìu mến: “Chúng ta còn nhiệm vụ pháo hôi phải làm, còn một đống cốt truyện chưa hoàn thành, nghệ thuật thế nào cũng học được, còn rời xa nam chính thì làm nhiệm vụ kiểu gì?”

[Cậu nói đúng ha….]

Hệ thống bừng tỉnh.

Ký chủ quá được việc cho nên trạng thái công tác của nó nhàn nhã quá, quên mất nhiệm vụ chính.

Nguy hiểm, nguy hiểm quá!

Sau này căng thẳng tí vẫn hơn!

-

Đêm trước khai giảng.

Cố Đường rửa mặt xong bị Cố tiểu thiếu gia giữ lại.

Tuy đã chia phòng từ lâu nhưng mấy năm nay Cố Đường vẫn thường xuyên chạy xuống ngủ, Cố Khải Niên cũng không đuổi cậu cho nên biến thành cậu có hai phòng, đôi khi ngủ lầu ba, đôi khi ngủ hai.

Cố Khải Niên nghiêm túc nói: “Ngày mai là khai giảng đầu tiên, nên dậy sớm.”

Cố Đường ngốc ngốc gãi đầu: “Được hoi.”

Cậu biết mà, chẳng phải đang chuẩn bị đi ngủ đây sao.

Cố tiểu thiếu gia nhướng mày: “Cậu tự dậy sao?”

Cố Đường: “Cũng được…”

“Không, cậu không được.”

“?”

Thế nào mà cậu không được?!

Cố Đường vừa định phản bác thì nghe Cố tiểu thiếu gia giọng điệu ôn hoà nói: “Cậu vẫn là ngủ ở dưới này đi, như thế thì tôi có thể gọi cậu dậy.”

Có lý nha!

Bạn nhỏ Cố Khải Niên từ trước đến nay rất kỷ luật, không ngủ nướng. Nếu cậu ngủ cùng Cố tiểu thiếu gia thì chắc chắn sẽ không đi muộn!

Cố Đường vui vẻ ôm gối chui cào trong chăn của Cố tiểu thiếu gia, ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Niên Niên, ngủ ngon nha!”

“Ngủ ngon”

Tắt đèn, khoé miệng Cố Khải Niên hơi nhếch lên một chút.

Hôm sau, ngày khai giảng.

Bởi vì đời trước Cố Đường sức khoẻ không tốt lên không đi học đoàng hoàng được mấy ngày, đối với trường học rất tò mò.

Tiểu học và nhà trẻ có rất nhiều thứ khác nhau, ví dụ như xếp chỗ ngồi, không phải tuỳ ý ngồi mà là phải chờ đến phòng học rồi giáo viên xếp chỗ.

Cố Đường và Cố Khải Niên cũng lớp nhưng không được ngồi cùng nhau. Cố Đường bị xếp ngồi ở bàn 6 tổ 1 còn Cố Khải Niên bị xếp ngồi ở bàn 7 tổ 4. Hai người cách nhau cả cái phòng học.

Xếp chỗ xong, chủ nhiệm lớp nói vài lời, sau đó là làm lễ khai giảng, rồi học hai tiết nữa. Cả buổi sáng bận rộn làm Cố Đường mãi chưa có cơ hội nói chuyện với Cố Khải Niên. Mỗi lần cậu quay đầu nhìn về phía Cố tiểu thiếu gia đều thấy đối phương đang nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình nhàn nhạt, bộ dạng như đi vào cõi thần tiên. Dù gì cũng không giống là đang nghe giảng.

Ngồi cạnh Cố Đường là một nam sinh đeo mắt kính, nhìn theo tầm mắt của cậu thấy được Cố tiểu thiếu gia, tặc lưỡi: “Vừa nhìn là biết phú nhị đại không chú tâm học hành rồi!”

Cố Đường gật gật, rồi lại lắc lắc. Phú nhị đại thì cũng đúng nhưng không thể nào không chú tâm học hành được. Trong nguyên tác, Cố lão đại thời niên thiếu là học bá đó.

Trong lớp học, không chỉ có hai người họ bàn tán về Cố Khải Niên.

Cố tiểu thiếu gia dung mạo quá xuất chúng khiến cho một vài nữ sinh chú ý. Tuy đều là học sinh tiểu học nhưng cơ bản thì cũng có thẩm mỹ riêng hết rồi, mấy nữ sinh nhỏ giọng thảo luận, nếu có thể ngồi cùng bàn với Cố Khải Niên thì tốt.

Đeo Mắt Kính hừ một tiếng: “Ai ngồi cùng bàn với loại học sinh hư này thì có mà hai người cùng nhau ăn trứng ngỗng.”

Cố Đường: “…..”

Cố lão đại thời học sinh thành tích ưu tú, muốn lấy trứng ngỗng cũng rất khó đấy….

Giờ nghỉ trưa.

Đeo Mắt Kính định kéo Cố Đường đi ăn cơm nhưng vừa quay đầu, người đã không còn. Đeo Mắt Kính đẩy mắt kính liền thấy bạn cùng bàn dễ thương của mình đang ngồi bên cạnh phú nhị đại kia, giựt giựt tay áo người ta, ngọt ngào nói: “Niên Niên, muốn đi ăn cơm không? Tui đói lắm rồi á!”

Cố Khải Niên nhướng mày: “Ngồi ở tổ 1 vui không?”

Cố Đường thành thật gật đầu: “Khá tốt.”

[Ký chú! Cậu hình như hơi nỗ lực quá rồi đó?!]

Cố Đường: “Hả?”

[Nhiệm vụ ‘tra tấn nam chính x100’ đã hoàn thành lâu rồi, cậu còn chọc hắn làm gì?]

Hả, cái này….

Nếu không phải hệ thống nhắc nhỏ thì quả thật cậu không nhận ra Cố tiểu thiếu gia tức giận!

Cố Đường vội vàng sửa lại: “Cũng… không vui lắm?”

Cố tiểu thiếu gia híp mắt nhìn cậu một chút, vừa lòng gật đầu: “Rất tốt, vậy cậu đi xin đổi chỗ đi.”