Cố Quyền cảm thấy hiện thực này quá kì ảo. Ông tiếp quản gia nghiệp mười mấy năm cũng chưa gặp qua tình cảnh này bao giờ ----- đứa trẻ nhỏ xíu ngồi vào bàn đàm phán, Cố Đường chụm đầu lẩm bẩm nói chuyện với La lão viện trưởng, Cố Khải Niên ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh phối hợp với Cố Đường. Bé ngoan nhìn một cái, con trai ông hiểu ý rót nước cho lão viện trưởng.
Bốn phía bên ngoài bàn một đám trẻ vây quanh hóng hớt.
Cả cuộc đàm phán đều chưa cần gia chủ Cố gia đây nói gì.
Cố Quyền:....
Cố gia chủ ngồi một bên chân sắp tê đến nơi, đột nhiên nghe La lão viện trưởng cao giọng, kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Đường Đường không phải con cái Cố gia ư?"
Đúng là nói hươu nói vượn!
Cố gia chủ lòng dạ thâm sâu, sẽ không dễ dàng tức giận nhưng cũng không thể chịu đựng những lời nói vô căn cứ như thế.
Cố Quyền đặt tay lên bàn, trầm giọng phản bác: "Bé ngoan chính là con tôi."
Cố Khải Niên liếc nhìn: "Đúng vậy."
Hai cha con hiếm khi đứng cùng chiến tuyến.
La lão viện trưởng vì kinh ngạc quá mới buột miệng thốt ra, nhận ra mình không phải, đuối lý hạ giọng: "Ý tôi là, Đường Đường không cùng huyết thống với cậu."
Cố Quyền lo lắng, sốt ruột liếc nhìn Cố Đường một cái. Ông cũng từng nghĩ sẽ giấu lai lịch của Cố Đường, ai ngờ bé con thông minh quá, gần như cái gì cũng biết, muốn giấu cũng không được. Nhưng mà, vì sao bé ngoan lại muốn nói thân phận cho La lão viện trưởng? Chẳng lẽ cô nhi viện khiến bé con tức cảnh sinh tình, nghĩ đến mình không phải con ruột Cố gia nên khổ tâm sao?
Cố Quyền không giỏi dỗ trẻ con nhưng vẫn theo bản năng vươn tay ra, định ôm trấn an bé con một chút thì lại nghe thấy Cố Đường nói chuyện, giọng nói chẳng có xíu khổ sở nào.
Bé con dùng giọng sữa nói với viện trưởng: "Ông ơi, ông nhìn đi, tuy cháu không phải con ruột của chú Cố nhưng cháu vẫn được chăm sóc tốt mà! Chú Cố có thể đối tốt với cháu thì chắc chắn cũng sẽ đối tốt với các bạn nhỏ ở đây thôi!"
Tên nhóc này! Đi một vòng lớn như thế, hóa ra vẫn là vì đàm phán!
Cố Quyền kinh ngạc đến ngây người. Bé ngoan nhà ông thế mà dùng chính thân phận làm dẫn chứng để giúp ông thu mua cô nhi viện.
Ai bảo bé ngoan không phải con ông? Rõ ràng là có gen tốt nhà họ Cố mà!
Nghe Cố Đường gọi mình là *“bá bá”, sống lưng Cố Quyền tự động thẳng lên. Còn nhớ lần đầu gặp mặt, bé ngoan cũng kêu “bá bá” nên cách xưng hô này tự nhiên kéo dài về sau, Cố Quyền cũng không cố sửa lại cho đúng. Ông cảm thấy cách xưng hô này rất ngọt, nghe thân thiết hơn so với gọi là chú Cố.
Huống hồ….
Nếu không có bé ngoan thì không có ai gọi ông là ba ba, đến đồng âm cũng chẳng được nghe!
*bá bá (bác) với ba ba nghe khá giống nhau, mình để HV vậy cho mng dễ hình dung nha nhưng mà kể ra nghe cũng kì nên sau này mình sẽ để bé gọi luôn là ba Cố, ba ba gì đấy ha, còn lúc này cần phân biệt thì mình để ‘Cố bá bá’, mng ngầm hiểu giúp mình nha.
Nghĩ đến điều này, Cố Quyền sờ sờ đầu con trai mình, nhỏ giọng hướng dẫn: “Gọi ba đi.”
Đổi lại là ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn của Cố tiểu thiếu gia.
Cố Quyền: “….”
Thấy không, tình cha con plastic mong manh vậy đó.
La lão viện trưởng nghe Cố Đường nói xong, nhìn cả nhà Cố gia, lâm vào trầm tư. Sức khoả ông, ông tự biểu, thời gian có thể lo cho đám trẻ có hạn, cần phải tìm cho họ một người để phó thác sau này. Cố Quyền có thể làm người khác yên tâm không?
Lúc viện trưởng đang do dự thì một bàn tay nhỏ trắng nõn túm lấy vạt áo ông. Cố Đường ngẩng mặt lên, đôi mắt tròn xoe nhìn ông: “Ông ơi, ông yên tâm, chắc chắn Cố bá bá sẽ không khắt khe với các bạn nhỏ đâu, Cố bá bá có tiền mà!”
Bé con vừa thẳng thắn vừa ngây thơ nhưng mà đây là sự thật.
Cố Quyền cũng rất phối hợp cười nói: “Đúng vậy, tôi nhiều tiền.”
So với những người muốn dùng cô nhi viện để kiếm lợi thì Cố thị gia tài khổng lồ đảm bảo hơn. La lão gia như được khai sáng, lập tức suy nghĩ cẩn thận lại, vỗ bàn một cái: “Được, tôi đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng.”
“??”
Thế là đồng ý ký rồi hả?
Cố Quyên kinh ngạc, đột nhiên có chút cảm tự hào. Ông phái trợ lý tinh anh đi, kể cả ông nữa cũng chưa thuyết phục được viện trưởng cố chấp này ngồi xuống đàm phán thế mà bé con nhà ông lại làm được. Không chỉ làm được mà còn đàm phán thành công. Này không phải là ‘trò giỏi hơn thầy’ trong truyền thuyết đấy sao!
La lão viện trưởng vẫn có điều kiện: “Tôi sẽ để lại di chúc, cô nhi viện này sẽ thuộc về danh nghĩa của Đường Đường, Cố thị chỉ là quản lý thay, chờ khi đủ tuổi sẽ để bé thừa kế, cậu có ý kiến gì không?”
Đây là một dạng ràng buộc.
La lão gia thấy rõ, tuy Cố Đường còn nhỏ nhưng dựa vào độ cưng chiều của Cố gia chủ đối với đứa nhỏ này thì chỉ cần cô nhi viện dưới danh nghĩa Cố Đường, chắc chắn đám trẻ sẽ không bị đối xử tệ.
Căn bản Cố Quyền chỉ là muốn làm từ thiện thôi nên lập tức đồng ý. Cũng tỏ ý có thể đưa lão viện trưởng xuất ngoại trị liệu, tạm thời chưa cần tính đến tình huống xấu nhất.
Tất cả cả đều viên mãn, Cố Đường giơ tay lên, trong tay vẫn còn cầm một viên kẹo.
“Cơ thể gọi là ‘Viện phúc lợi Đường Đường’ không ạ? Nghe khá ngọt ngào.”
Nghe vậy, La lão gia vui vẻ cười rộ lên: “Nghe tiểu viện trưởng đó, cứ gọi là ‘Viện phúc lợi Đường Đường’ đi!”
Tảng đá đè nặng trong ngực ông cuối cùng cũng có thể buông xuống, này ít nhiều cũng là nhờ cái duyên với thiên thần nhỏ.
Lúc La lão gia ký tên xuống hợp đồng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đông thời vang lên —— [Nhiệm vụ cốt truyện ẩn ‘tương lai cô nhi viện’ hoàn thành 100%! Mời ký chủ lựa chọn kỹ năng khen thưởng!]
Cố Đường không hề nghĩ ngợi liền chọn đánh đàn. Hội hoạ thì có thể từ từ luyện, còn đánh đàn thì phải cần chút thiên phú, chưa nói đến cái khác, hiện tại ngón tay cậu ngắn ngủn như này đang không tiện đánh đàn đây. Chọn kỹ năng đánh đàn thì ít nhất có thể đảm bảo là tương lai sẽ có một đôi tay thon dài của nghệ sĩ dương cầm!
Buổi chiều, Cố Đường dùng chiếc đàn cũ tặng cho các bạn nhỏ một khúc
.
Ghế đàn phù hợp với người trưởng thành cao lớn, còn cậu khoảng một mét nên chỉ có thể đứng đàn, hơn nữa đã lâu không chạm vào đàn, kỹ năng thì mới thêm, không thuần thục lắm nên không cẩn thận đàn sai mấy chỗ. Cố Đường hơi ngượng ngùng nhưng nhóm quần chúng cổ động rất to.
“Anh thật là lợi hại!”
“Anh trai biết đánh đàn!”
“Anh ơi về sau có thể tới dạy bọn em không?”
Các bạn nhỏ xung quanh vừa vỗ tay vừa lắc lư theo nhạc như những bông hoa đung đưa trong gió, La lão viện trưởng còn dạy bọn nhỏ hát nhạc thiếu nhi theo tiếng đàn của cậu.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Cố Quyền còn tưởng là mình hoa mắt. Vị kia nhà ông thờ ơ với mọi thứ, lại chen vào giữa một đám trẻ con, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ gần bé ngoan nhất nhìn bé.
Đôi mắt Cố Khải Niên không chớp xíu nào, tròng mắt đen như mực chỉ phản chiếu một bóng dáng nho nhỏ.
Quá khứ của hắn thay đổi rồi. Cô nhi viện được Cố thị thu mua, sẽ không rơi vào tay kẻ xấu nữa, sẽ không biến thành chốn hiểm ác nữa, đám nhỏ này sẽ không phải chịu đánh chịu mắng như hắn đời trước nữa, có thể khoẻ mạnh lớn lên….
Cố Đường ở giữa đám trẻ như ánh trăng giữa trời, bừng sáng cả lên. Ánh sáng ấy rất chói loá, xua tan cả mây mù trong lòng, phút chốc, ánh dương của hắn hiện ra.
Lúc này, Cố Đường vừa đàn xong một bài, quay đầu qua, ánh mắt hai đứa trẻ giao nhau, khoé miệng Cố Khải Niên hơi cong lên, lộ ra một nụ cười hiếm thấy. Cố Đường bị nụ cười đó làm cho ngẩn cả người. Đúng là nam chính, lớn lên đẹp trai thật, đẹp tựa như tranh, môi hồng răng trắng, ngày thường mặt lạnh không biết được cười lên lại đẹp như thế!
Thân là một đứa *nhan khống, Cố Đường ngứa tay không chịu được, lập tức bỏ qua đàn, chạy tới sờ sờ mặt bạn nhỏ Cố Khải Niên: “Niên Niên, xinh đẹp!”
*nhan khống: mê ngoại hình đẹp
“Câm miệng.”
Nụ cười Cố tiểu thiếu gia cứng đờ, tai không nhịn được đỏ cả lên.
Thấy đối phương hung dữ, Cố Đường cũng chẳng thèm để ý, cậu đã quen rồi. Cố tiểu thiếu gia vẫn luôn hung dữ nhưng dễ mềm lòng. Cậu cười hì hì tiến lên, nhếch môi cười một cái thật ngọt với Cố tiểu thiếu gia —— lộ ra cái răng cửa thiếu mất một nửa.
Nửa tháng sau.
Cái răng lung lay sắp gãy kia của Cố Đường cuối cùng cũng gãy. Thời điểm trẻ thay răng rất hay ngứa lợi. Cố Đường cầm được cái gì cũng muốn cắn.
Theo lý mà nói, trẻ lớn tầm này rồi thay răng cũng sẽ không gặm tay nữa nhưng để phòng ngừa, quản gia vẫn tìm lại cái gặm nướu ngày trước của Cố Đường, để cậu lúc muốn thì có thể gặm.
Đáng tiếc là Cố Đường không thích cái đấy, gặm nướu lạnh như băng… cậu có đồ gặm tốt hơn rồi, hehe.
[Ký chủ, cậu lại có chủ ý gì đấy, chia sẻ cho tôi nghe với!]
Cố Đường: “Tao cảm thấy mày tan làm đi được rồi đó.”
[Aaaa, cậu vô tâm thế!]
Lúc này Cố Đường không thèm đếm xỉa đến hệ thống, cậu rón ra rón rén sờ Cố tiểu thiếu gia đang ngủ bên cạnh, nín thở đi lên, “ùm” cắn một ngụm vào tai hắn.
Tìm đường chết thì phải trả giá đắt, giây tiếp theo, Cố Đường bị áp mặt xuống giường như tội phạm. Thân thủ này của Cố tiểu thiếu gia, không uổng công dậy sớm tập luyện…
“Ai ai…”
Nghe thấy giọng của bé sữa nhỏ, Cố Khải Niên mới buông tay, mở đèn bàn lên: “Cậu làm gì đấy?”
Cố Đường xoa xoa cánh tay bị đau của mình: “Cắn tai cậu á.”
Cố Khải Niên muộn màng phát hiện ra, nhíu mày lau nước miếng trên tai: “Cắn tôi làm gì?”
“Không biết nữa, chỉ là muốn cắn thôi!”
Cố Đường liếm lợi. So với cái gặm nướu thì tai Cố tiểu thiếu gia ngon hơn nhiều, cậu thích nhưng mà chắc chắn đối phương không cho cậu cắn nên chỉ có thể đánh lén lúc hắn ngủ. Không ngờ chỉ cắn được mỗi một xíu…
Cố Khải Niên hoàn toàn không lý giải nổi suy nghĩ của Cố Đường. Từ nhỏ đã thích cắn lỗ tai hắn, còn trồng rất nhiều cây gì mà tai thỏ mọng nước gì đấy, nói là sờ giống tai hắn. Bây giờ ỷ đang thay răng còn đòi cắn hắn.
Cố tiểu thiếu gia nghĩ tới nghĩ lui, đưa cho Cố Đường một con gấu bông có hai tai tròn tròn, xung quanh là lông nhung ngắn ngắn. Cảm giác chắc không kém tai hắn là mấy đâu.
“Cắn nó đi, đừng làm phiền tôi.”
Cố Khải Niên nói xong liền quay lại trong chăn ngủ tiếp, lấy chăn che đi lỗ tai, chỉ lộ ra cái mặt bánh bao nghiêm túc.
Cố Đường ôm gấu bông, có chút uỷ khuất nhỏ giọng nói: “Nhưng tui chỉ thích cắn cậu…”
Cố tiểu thiếu gia làm như không nghe thấy, nhưng hai tai che trong chăn càng ngày càng nóng.