Cùng ngày diễn ra hoạt động hỗ trợ.
Cố Đường lấy ra cái cặp siêu to, cho mấy đồ ăn vặt, đồ chơi, còn có quần áo và giày nhỏ ngày trước của cậu vào trong đó.
Tô Mai thích mua đồ, làm đẹp cho mấy đứa nhỏ nhưng cháu trai ruột lại không phối hợp nên bà toàn mua cho Cố Đường. Bé con vừa ngoan vừa đáng yêu mà mua cái gì cũng mặc, mặc cái gì cũng dễ thương.
Tô Mai mua rất nhiều, quên mất rằng trẻ con tuổi này lớn rất nhanh, dẫn tới không ít đồ Cố Đường chưa mặc qua lần nào đã không mặc vừa nữa. Cậu muốn mang hết đi cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện!
Cố tiểu thiếu gia tập luyện xong, trở về liền thấy Cố Đường chổng mông lên trời cất đồ vào trong cặp. Cái cặp lớn đến mức nhét vừa bé sữa nhỏ luôn.
"......."
Cố Khải Niên muốn nói lại thôi, nhìn một lúc mới chần chờ hỏi: "Cậu đeo nổi à?"
"Được chứ!"
Cố Đường cực kỳ tự tin, đã có dự liệu trước. Không phải mới kiếm được không ít giá trị sinh mệnh từ Cố tiểu thiếu gia sao, đủ dùng rồi!
Nhớ đến Cố tiểu thiếu gia trong nguyên tác ở cô nhi viện chịu khổ, cậu liền không nhịn được đau lòng cho những đứa trẻ không cha không mẹ đó, hận không thể đem hết những thứ tốt cho bọn nhỏ.
Nhưng sự thật chứng minh, con người không thể quá đề cao chính mình.
Cố Đường: "Ây, nặng thế..."
Cậu giống như con ốc sên cõng trên mình cái vỏ thật nặng, từng bước từng bước bò về phía trước...
Bảo sao ốc sên chân không dài. Vỏ nặng như thế, không bò thì không đi nổi.
Tốc độ tiêu hao giá trị sinh mệnh còn nhanh hơn so với tưởng tượng, đi chưa được mấy bước đã thấy đáy. Thân thể trẻ con yếu ớt ghê!
[Ký chủ! Nếu dùng hết giá trị sinh mệnh thì cậu sẽ toi đó!]
Cố Đường thở hồng hộc: "Nhắc nhở ấm áp của mày càng ngày càng bình dân."
[Quá khen.]
Hệ thống khách sáo một chút lại thấy thanh máu của Cố Đường bắt đầu lập lòe báo nguy.
[Aaaa, dừng lại nhanh, nếu không.... Hả?]. Ngôn Tình Nữ Phụ
Hệ thống sửng sốt, Cố Đường cũng theo đó dừng lại một chút. Bỗng nhiên cảm thấy trên vai nhẹ hơn hẳn, giá trị sinh mệnh cũng không giảm nữa. Ủa, sao đây? Hồi quang phản chiếu?
[Chúc mừng kí chủ! Nhiệm vụ 'Tra tấn nam chính x100' hoàn thành viên mãn! Khen thưởng 100 điểm giá trị sinh mệnh!]
Cố Đường: "???"
Cậu chưa làm gì mà. Có tra tấn Cố tiểu thiếu gia bao giờ đâu?
Ở chỗ Cố Đường không nhìn thấy ---- bạn nhỏ Cố Khải Niên dùng hai tay đỡ lấy cái "vỏ ốc" to đùng kia, lặng lẽ đỡ một nửa.
Cố Đường quay đầu, cố gắng lắm mới nhìn thấy Cố Khải Niên.
"Cảm ơn Niên Niên!"
Nghe thấy thế, Cố Khải Niên nhàn nhạt nói: "Không cần cảm ơn, buổi tối bóp tay cho tôi là được."
"Ok! Thế cậu bóp vai cho tui nhá!"
"Mơ đi."
Cả hai hỗ trợ nhau nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cố Đường và Cố Khải Niên giống như hai chú kiến nhỏ đang chuyển tổ, cùng nhau đi về phía trước.
Thấy một màn này, Tưởng Y Y quay qua vỗ đầu anh mình: "Biết vì sao anh mãi mãi là nam phụ chưa?"
Tường Nghị Văn: "???"
_
Cô nhi viện Vui Vẻ là một cô nhi viện tư, nhận nuôi hơn hai mươi đứa trẻ. Quy mô không lớn nhưng sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Tham quan một vòng, Cố Đường cảm thấy rất kỳ lạ: "Hình như hơi sai sai?"
Đám trẻ ở cô nhi viện này đều được nuôi dưỡng trắng trẻo, mập mạp, tính cách cũng hòa đồng, hoạt bát, thoạt nhìn không khác gì với những cô nhi viện bình thường, thậm chí còn tốt hơn chút. Chỗ nào giống nơi cô nhi viện hiểm ác đâu? Nếu bạn nhỏ Cố Khải Niên lưu lác đến nơi này cũng không đến mức bị ngược đãi giống như trong sách chứ? Cố Đường đầy một bụng suy nghĩ, lúc này hệ thống tuyên bố nhiệm vụ trong đầu.
[Ký chủ, cốt truyện đến!]
[Mở ra cốt truyện ẩn "tương lai cô nhi viện", tiến độ trước mắt: 30%, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng: Điểm kỹ năng!]
Cố Đường: "Điểm kỹ năng là cái gì? Vẫn là tự chọn hả?"
[Chờ chút để tôi tra tư liệu đã....]
Cố Đường: "....."
Biết ngay tên nhóc này không có xíu chuyên nghiệp nào mà.
Thời điểm hệ thống đi tra cứu tư liệu thì "vỏ ốc sên" của Cố Đường đã được cô giáo xách đi. Cậu còn đang cảm thấy hai người cùng nhau đỡ cũng không nặng lắm nè.
Cố Đường: "Anh em ấy à, chính là đồng cam cộng khổ!"
Nhưng cô mới nói bạn nhỏ mang nặng quá sẽ không cao được, Cố Đường đã sợ tới mức bỏ của chạy lấy người, tốc độ còn nhanh hơn ném thuốc nổ, nháy mắt vứt luôn cả "người anh em" đỡ cặp cho mình.
Cố Khải Niên lạnh mặt nhìn bé sữa nhỏ bỏ chạy nhanh hơn bất kỳ ai: "......"
Cố Đường đứng phía bên kia cười ngượng ngùng. Xin lỗi người anh em nha!
Không cao được là không ổn đâu!!!
Cố Đường tính rồi, đời trước cậu sức khỏe yếu, thời gian nằm bệnh còn nhiều hơn thời gian tỉnh táo mà đã cao tới 1m80, đời này có thêm giá trị sinh mệnh vào thì có khi phải theo hướng phát triển của vận động viên bóng rổ ấy chứ. Cậu cực kỳ hâm mộ người chơi bóng rổ, đời trước cậu chưa từng thử qua mà chỉ biết đánh đàn, vẽ tranh thôi. Cố Đường cảm thấy chơi bóng rổ rất ngầu, có cơ hội cậu cũng muốn thử ra sân!
Đúng rồi! Không phải hoàn thành nhiệm vụ có thể tự chọn điểm kỹ năng sao? Cậu muốn chọn bóng rổ!
Cố Đường còn chưa mơ mộn xong, hệ thống đã quay trở lại.
[Ký chủ! Tôi tra ra điểm kỹ năng là cái gì rồi!]
Cố Đường hưng phấn: "Có thể chọn bóng rổ không?"
[Cậu đời trước am hiểu bóng rổ hả?]
Cố Đường thẳng thắn: "Không!"
[......]
Cố Đường: "Tại sao mày không nói gì nữa?"
[Ờm, cái điểm kỹ năng này là chọn một kỹ năng mà đời trước cậu am hiểu, sau đó thêm buff....]
Đáng ghét ghê. Thế là cậu vẫn không thể ra sân chơi bóng!
[Ký chủ, thứ tôi nói thẳng chứ tâm thái của cậu không đúng tí nào, sao lại chỉ thích vì chơi bóng ngầu chứ?]
Cố Đường hợp tình hợp lý nói: "Chẳnh thế nữa, tao có thích vận động đâu!"
Hệ thống cạn lời.
Con người đúng là loài sinh vật phức tạp, càng không có được lại càng muốn.
Lúc này, đám nhỏ xung quanh đột nhiên vỗ tay.
Cố Đường vừa quay đầu liền thấy Cố tiểu thiếu gia đang chơi bóng ở sân bóng của cô nhi viện, vừa ném một cú ba điểm hoàn mỹ.
Đẹp lắm!
Quả bóng cao su được coi như bóng rổ mà ném, vẽ nên một đường cong trên không trung, hoàn hảo rơi vào rổ.
Cố tiểu thiếu gia 5 tuổi rưỡi tay ngắn chân ngắn nhưng tư thế cực kỳ chuẩn, động tác ưu nhã khiến cả bạn học lớp hoa hướng dương lẫn bạn nhỏ ở viện phúc lợi đều reo hò vì hắn, thậm chí còn có mấy bé gái đỏ mặt đi lên tặng hoa cho hắn.
Đây là thiên phú hả? Làm người ta hâm mộ ghê....
Cố Đường cắn ngón tay, nhìn theo hâm mộ.
Trên sân bóng, Cố Khải Niên đập bóng cao su trên tay.
"Bịch ----"
"Bịch ----"
Âm thanh bóng chạm đất đem suy nghĩ của hắn trở về trước khi trọng sinh.
Đời trước, hắn cũng thích chơi bóng trên sân này, lão viện trưởng thấy được, tự tay dạy hắn động tắc ném rổ, hắn học một lần đã biết khiến lão viện trưởng rất cao hứng, nói về sau ông không còn nữa thì hắn vẫn có thể luyện tập theo động tác này.
Về sau, lão viện trưởng thật sự không còn nữa. Sân bóng này trở thành ác mộng đối với đám trẻ. Bị phạt quỳ gối, bị đánh cũng là chuyện thường ngày bởi vì sân bóng này đủ cứng, cũng đủ lạnh.
Cố Khải Niên hít một hơi thật sâu.
Ở bệnh viện, thế mà hắn lại không thể nhận ra lao viện trưởng. Vì ốm đau mà ông ấy gầy ốm đi quá nhiều, khuôn mặt cũng đã biến hóa đi rất nhiều.
Xem ra ngày cô nhi viện đổi chủ đã không còn xa, không biết Cố Quyền có thể giành được không...
"Niên Niên! Cứu -----"
Tới phần phân phát đồ cho đám trẻ, Cố Đường vừa mở túi đã bị cả đám vây quanh, cậu luống cuống tay chân, cầu cứu Cố tiểu thiếu gia.
Cố Khải Niên hoàn hồn, ném bóng xuống, tiến tới giải cứu Cố Đường từ trong đám trẻ.
"Ngồi xuống hết cho tôi! Không ngoan ngoãn thì không được nhận đồ!"
Cố Đường bị kéo qua kéo lại sắp tụt cả quần đến nơi, tức giận chống nạnh, bày ra tư thế đại ca đang giáo dục đàn em.
Mấy đứa nhỏ đều thích đồ ăn vặt và đồ chơi các thứ, mà anh trai nhỏ mặt tròn tròn này có rất nhiều đồ mới lạ, bọn họ còn chưa từng gặp qua nên mới từ vui vẻ trở nên mất khống chế thế, thấy anh trai nhỏ tức giận thật liền ngoan ngoãn ngồi xuống, đứa nào cũng ngoan hẳn ra.
Cố Đường xách quần: "Nói trước với mấy đứa nhé! Đồ ăn vặt có thể ăn nhưng nhất định phải đánh răng, nếu không sẽ giống anh đây, a ---"
Cậu há miệng, mở "triển lãm" nửa cái răng.
Đám nhỏ phản ứng giống hệt Tưởng Y Y, sợ hãi che miệng lại.
"Sợ rồi chứ gì!"
Cố Đường rất có cảm giác thành tựu, hất cằm: "Mấy đứa còn nhỏ, chưa rụng được đâu, nhưng mà anh thì khác, anh đây trưởng thành rồi, chuẩn bị phải thay răng đấy!"
Cố Khải Niên: "......"
Cậu kiêu ngạo cái gì vậy?
Mấy đứa nhỏ lại tin sái cổ, vừa hâm mộ vừa kinh ngạc: "Woa! Anh lợi hại thật đấy!"
"Anh ơi, chúng em về sau cũng sẽ thay răng hả?"
"Anh ơi, thay răng có đau không?"
"Anh ơi, anh ơi...."
Cố Đường nghe từng tiếng "anh ơi", cùng những ánh mắt nhìn lên, dần dần cảm thấy phiêu phiêu.
Đây là cảm giác có em trai sao!
Cậu mong chờ quay đầu về phía Cố Khải Niên, chớp chớp mắt, dùng ánh mắt dò hỏi: Cậu không thể gọi tui là anh được hả?
Cố tiểu thiếu gia ánh mắt đen láy, đáp lại cậu bằng một ánh mắt vô tình "nằm mơ đi".
Cố Đường: "....Hừ!"
Bỗng nhiên, không biết ai hô lên: "Viện trưởng về rồi!"
Bọn nhỏ tức khắc như ong vỡ tổ, ùa về phía cửa.
Viện trưởng? Chính là La lão gia ở bệnh viện kia!
Cố Đường và Cố Khải Niên liếc nhau, cũng đi theo ra ngoài, không ngờ ở ngoài cửa lại thấy một chiếc xe quen thuộc —— siêu xe của Cố ba ba, cả Giang thành chỉ có một chiếc.
Tài xế mở cửa xe.
Cố Quyền chân dài nhanh nhạy bước xuống trước một bước, tự mình đỡ lão viện trưởng xuống.
Lão viện trưởng run run rẩy rẩy nhưng khí thế không yếu chút nào, hừ lạnh một tiếng: "Cậu, với cả tên trợ lý áo đen kia của cậu nữa, không cần mấy người lo, đưa tôi về cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không bán bọn nhỏ cho Cố thị đâu!"
Tài xế đứng bên vuốt mồ hôi. Trừ Cố lão gia ra thì không có ai dám nói chuyện với Cố tổng của bọn họ như thế đâu đấy.
Cố Quyền không hổ là chủ Cố thị, vẫn duy trì nụ cười thoả đáng: "La lão, ông nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là muốn cho ngài thấy thành ý của Cố thị chúng tôi mà thôi."
"Thành ý cái chó gì..."
La lão gia vừa ngẩng đầu liền thấy một cái banner trên cửa lớn —— "Nhiệt liệt chúc mừng hoạt động "Thiên thần nhỏ cứu rỗi" của nhà trẻ trực thuộc Cố thị và cô nhi viện Vui Vẻ hoàn thành viên mãn!"
Ông lão lập tức tức giận: "Đây là mục đích cậu đón tôi về?!"
Cố Quyền cười khổ: "Là do ngài nói muốn gặp bọn nhỏ nên tôi mới đưa ngài về, chỉ trùng hợp gặp phải hoạt động này thôi."
La lão gia vừa định mắng, một đứa nhỏ của cô nhi viện chạy đến trước mặt ông, giơ lên một viên kẹo: "Viện trưởng, chào mừng ông về nhà! Cho ông kẹo nè, anh kia cho con đó, ngon lắm đó!"
Hửm?
Vỏ kẹo này có chút quen mắt. Chính là loại kẹo mà bạn nhỏ ở bệnh viện cho ông, cực kỳ ngon. Trong túi của ông vẫn còn giữ vỏ kẹo đó, lần này trở về một chuyến là muốn cho bọn nhỏ thử chút kẹo này. Nói như vậy, quả là do ông đòi về.... La lão gia biết mình trách nhầm Cố Quyền nhưng ông không định xin lỗi, người làm ăn có mấy ai tốt đẹp chứ? Dựa vào cái gì ông phải tin tưởng đối phương?
Ông lạnh lùng trừng mắt với Cố Quyền một cái.
Đường đường ông chủ Cố thị nhưng vì việc từ thiện cũng chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười.
Khi đối mặt với bạn nhỏ, gương mặt của ông lão mới trở nên hiền từ, xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Con ăn đi, kẹo này ông ăn rồi, là một thiên thần nhỏ cho ông đấy."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng sữa cất lên ——
"Con chào ông, chúng ta lại gặp rồi nè!"
La lão gia ngẩng đầu, thấy hai đứa nhỏ tay trong tay đứng trước mặt ông, một bé mặt tròn tròn đáng yêu, một bé còn lại mặt bánh bao lạnh tanh.
Ông lão lập tức vui vẻ: "Thiên thần nhỏ!"
Cố Quyền một bên bị cho ra rìa: "???"
_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố ba ba: Mấy cục cưng nhà ta năng lực xã gia mạnh vậy hả?!