Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh

Chương 37: ĐÚNG LÀ BẠN TỐT




Còn kéo dài nữa, đợi đến năm ba mươi tuổi, chẳng phải thành trai ế?

Ôi...

Chu Tiểu Phương khẽ nhăn mày, hai hàng lông mày lộ ra tia phiền muộn. Bên kia, thím Thục Phân làm như lơ đãng hỏi: "A Khắc ở quân đội có quen được cô gái xinh đẹp nào không? Nếu có mau dẫn về cho mẹ cháu xem, bà ấy nôn nóng muốn bế cháu lắm rồi!"

"Đúng..." Chu Tiểu Phương rên rỉ phụ họa.

Giang Khắc cười khổ: "Mẹ, thím Thục Phân, con gia nhập quân đội là vì cống hiến cho tổ quốc, mỗi lần làm nhiệm vụ như ngồi trên đống lửa, sống chết lúc nào không hay, cả đời này chỉ sợ sẽ không lấy vợ..." Thế nên hai người đừng đưa đẩy chuyện này nữa.

Chu Tiểu Phương không đồng Ý: "Chiến tranh đã qua lâu, giờ còn lại chỉ là mấy xích mích nhỏ. Dựa vào năng lực của con, khiến con bị chút vết thương nhỏ còn khó, chẳng qua con không muốn lấy vợ, mới lôi lý do này ra làm lá chắn!"

"Đúng, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Gần đây thím gặp được mấy cô gái không tệ, đợi có thời gian thím giới thiệu cho cháu..."

"Thật không?" Hai mắt Chu Tiểu Phương sáng lên, vội vàng kéo tay thím Thục Phân: "Thục Phân, bà giấu kĩ quá, sao không nói cho tôi biết sớm? Bà nhìn trúng cô gái nào? Nhân phẩm, ngoại hình ra sao bla bla..."

Thím Thục Phân gượng cười, Tiểu Phương ơi Tiểu Phương, "mấy cô gái" mà tôi nói đang ở ngay phía sau bà kìa.

Nhưng không thể trách Chu Tiểu Phương, ba người Lục Diên Lễ quá cao, che khuất hai cô gái phía sau. Không phải bọn họ cố ý làm thế, mà vì muốn chắn gió giúp hai cô gái, đề Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan không bị lạnh.

Cố Yên Nhiên đột nhiên thò đầu ra, muốn nghe kĩ xem cô gái thím Thục Phân nói là ai.

Nhưng trong lòng đã sớm có suy đoán. Ngoài nữ chính Lâm Hiểu Nhan ra, còn ai nữa?

Ngoài ý muốn chính là, thím Thục Phân giả bộ thần bí, tủm tỉm cười chứ không nói. Bà vươn vai, quét mắt nhìn về phía cô: "Tiểu Cố, Tiểu Lâm, mau đến ăn thử lê nhà đại đội trưởng, ngon lắm đó."

"Ô, được."



Cố Yên Nhiên gãi đầu, cùng Lâm Hiểu Nhan bước ra từ sau lưng Lục Diên Lễ. Nhưng đi được hai bước, cô bỗng để ý thấy ánh mắt Chu Tiếu Phương cứ dán chặt vào bọn họ, theo sát không rời.

Cố Yên Nhiên nghi ngờ nhìn qua: "Có chuyện gì sao ạ?" Trên mặt cô dính gì à?

"Trời ạ!" Chu Tiểu Phương đột nhiên vỗ đùi, kích động siết chặt tay thím Thục Phân: "Thục Phân, bà đúng là bạn tốt của tôi!"

Lâm Hiểu Nhan: "?"

Cố Yên Nhiên: "?"

Đám người Lục Diên Lễ: ""

Chưa để năm tên thanh niên tri thức kịp phản ứng, Chu Tiểu Phương đã vội vàng chạy vào trong bếp, mang ra mấy đĩa lê và trà, hồ hởi kéo tay Cố Yên Nhiên, Lâm Hiểu Nhan: "Hai cô gái nhỏ, mau ngồi xuống ăn thử, đây là lê chưng đường phèn thím tự tay làm đó! Còn trà này là do A Khắc pha, thằng bé giỏi lắm bla bla..."

Cố Yên Nhiên nhìn đĩa lê chưng đường phèn, trong lòng dâng lên tia nguy cơ. Phải biết, vào thời đại này, đường là một mặt hàng xa xỉ, không ai sẽ lấy ra đãi khách.

Lê chưng đường phèn càng không.

Cố Yên Nhiên xoa lớp da gà lộ ra bên ngoài, tự nhủ chỉ là lạnh quá thôi...

Chiều tối, thím Thục Phân nhìn nền trời sắp hóa đen, từ chối lời mời ăn cơm của Chu Tiểu Phương và Giang Khắc, dẫn cả đám ra về.

Hôm nay thu hoạch rất khá.

Lâm Hiểu Nhan đại tài khí thô, mua một lúc hai túi lê to, để chật gùi.

Cố Yên Nhiên càng không chịu thua kém, mua hai túi rưỡi lê, giá cả đúng là rất tiện nghi, nhiều lê như vậy mà chỉ mất một khối ba hào tiền.