Nhà mẹ đẻ thím Thục Phân ở ngay bên cạnh nhà đại đội trưởng thôn Hồng Phúc, lén lút mật báo cho thím ấy.
Thím Thục Phân biết ơn Lâm Hiểu Nhan thường xuyên dạy con mình đọc sách, cũng biết ơn Cố Yên Nhiên thường xuyên cho nhà họ đồ ăn ngon, mới có thể nhả ra tin tức này. Những người khác, chỉ sợ đến khi nhà đại đội trưởng thôn Hồng Phúc bán hết lê, cũng chưa chắc nghe được tiếng gió
Mà ba người Lục Diên Lễ, là những người may mắn được lợi. Cố Yên Nhiên liếc xéo ba người họ, hơi bĩu môi.
Hir!
Chiều đó, năm thanh niên tri thức đúng giờ có mặt trước cửa thôn, chậm rì rì di chuyển về phía thôn Hồng Phúc.
Vì không có phương tiện đi lại, lại thêm thời tiết ảnh hưởng, tốc độ của bọn họ rất chậm, gần ba giờ chiều mới đến
nol.
"Kia rồi!" Thím Thục Phân reo lên, từ xa chỉ vào nhà đại đội trưởng thôn Hồng Phúc: "Mọi người nhanh chân lên một chút, kẻo đến chậm chỉ chọn được những quả xấu."
"Vâng."
Năm thanh niên tri thức ngoan ngoãn đi sau thím Thục Phân, dưới chân tăng tốc, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà
"Tiểu Phương, đang làm gì đó?" Vừa vào cửa, cả đám thấy ngay người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi thêu thùa trước cửa nhà. Thím Thúy Loan tiến lên hai bước, cười chào hỏi.
"Thục Phân?" Người phụ nữ vội bỏ đồ nghề trên tay xuống, vui vẻ nói: "Mau vào nhà đi, tôi pha trà đợi bà từ lâu rồi."
Đôi mày lá liễu của Cố Yên Nhiên không tiếng động vẩy lên, Giang Khắc?
A... cô quên mất tên nam phụ thứ ba này, cũng quên mất cha mẹ hắn là vợ chồng đại đội trưởng thôn Hồng Phúc!
Suy nghĩ vừa dứt, một người đàn ông chừng hai ba, hai tư tuổi từ trong nhà bước ra, ánh mắt thâm thúy nhìn thoáng qua bọn họ. Cô nghe thấy Lâm Hiếu Nhan bên cạnh hít sâu một hơi, thực ra thì cô cũng thế... vì hắn quá đẹp, ngũ quan hoàn hảo không tì vết, tựa như trích tiên từ trên trời rơi xuống.
"A Khắc đó à? Nghe nói cháu xin nghỉ mấy tuần, về nhà thăm cha mẹ nhỉ."
"Thím Thục Phân." Giang Khắc cúi đầu chào, đồng thời hơi gật đầu, "Thím vào nhà cho đỡ lạnh."
"Ai!" Thím Thục Phân chép miệng, quay người kêu cả đám thanh niên tri thức tiến vào. Vừa đi, bà vừa nghĩ... giá như Xảo Nhi nhà bà lớn thêm mấy tuổi thì hay quá. Bà và mẹ Giang Khắc chơi thân, lại thêm Xảo Nhi cũng coi như xinh đẹp, cố gắng một chút, hôn sự hẳn có thể thành.
Đáng tiếc Xảo Nhi vẫn quá nhỏ, mà tuổi của Giang Khắc thì không còn nhỏ nữa.
"Ai..." Thím Thục Phân lại chép miệng, trong mắt lóe lên tia đáng tiếc.
Nhưng khi ánh mắt vô tình chạm phải Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên, hai mắt bà lại sáng lên.
Không phải vẫn còn nhân tuyển khác đó sao?
Hai người này, một người hào phóng xinh đẹp, một người tốt bụng thiện lương, rất xứng đôi với Giang Khắc!
Dù sao anh cũng là con trai của bạn thân, thím Thục Phân thực lòng hy vọng anh lấy được người con gái tốt, mà
Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan trong mắt thím Thục Phân, chính là ngàn tốt vạn tốt, không chỗ nào có thể chê!
Bà âm thầm mỉm cười, tăng nhanh tốc độ dưới chân, đi song song với Giang Khắc: "Lâu không gặp, A Khắc ngày càng đẹp trai ra!"
"Thục Phân, miệng bà vẫn ngọt như ngày nào." Vợ đại đội trưởng thôn Hồng Phúc, Chu Tiểu Phương che miệng cười. Mặc dù nói vậy, nhưng bà không cảm thấy Thục Phân đang tâng bốc con trai mình, vì dù sao năng lực và vẻ ngoài của Giang Khắc bày ra đó. Chưa đến ba mươi tuổi đã là đoàn trưởng, thậm chí đang được cân nhắc chức vị liên đoàn trưởng, tương lai xán lạn.
Điều duy nhất khiến Chu Tiểu Phương không hài lòng về anh, là năm nay anh đã hai ba tuổi, nhưng chưa dẫn cô gái nào về ra mắt!