Đám người Lục Diên Lễ vì điều kiện không bằng, lại thêm họ không phải rất thích đồ ngọt, nên cả ba chỉ mua một túi, vừa đủ ăn là được.
Lúc đến cửa thôn, người nào về nhà nấy, đám Lục Diên Lễ đề nghị hộ tống bọn họ về tận nhà, nhưng bị Cố Yên Nhiên khéo từ chối.
"Chừng này lê, ăn đến tết cũng không hết!" Lâm Hiểu Nhan cõng gùi, trong mắt mang theo tia vui vẻ, "Tớ dự định gửi về cho cha mẹ và em trai, em gái một ít. Bọn họ ở thành phố, hoa quả có giá đắt đỏ, mẹ tớ sót tiền, nhiều lúc thèm mà không dám mua."
"Vậy gửi nhiều chút, nhà đại đội trưởng thôn Hồng Phúc ngay đây, chúng ta thèm thì phí công đi qua một chuyến là được. À đúng rồi, Hiểu Nhan, cậu còn nhớ chú Vương Mộc và thím Thục Ân tớ nói không? Đồ gỗ bọn họ làm rất tinh xảo, nhất là mấy món đồ nhỏ xinh như lược gỗ, hộp đựng đồ, trâm cài tóc gì đó... nếu mang chúng tặng cho mẹ hoặc là em gái cậu, bọn họ hẳn sẽ rất thích!"
"Cậu nhắc tớ mới nhớ, qua mùa đông, tớ phải đặt hàng mới được!" Nghĩ đến viễn cảnh mẹ và em gái nhận được quà, yêu thích không buông tay. Lâm Hiểu Nhan hạ quyết tâm phải đặt vài món đồ.
Cùng lúc đó, ở nhà thợ mộc Vương.
"Không phải chúng mày vừa hoàn thành đơn hàng lớn, đến tay nhiều tiền lắm sao? Sang năm Minh Chấn thi lên cấp ba, cần mua tài liệu ôn tập. Chúng mày thân là chú thím, giúp đỡ Minh Chấn một chút thì có sao? Mai sau thằng nhóc phát đạt, chắc chắn sẽ không quên chúng mày!"
Bà nội Vương đứng giữa phòng khách, gậy chống trên tay liên tục va đập với nền đất. Lương Thục Ân đứng đối diện, ánh mắt kiên quyết: "Mẹ, không phải con không muốn giúp Minh Chấn, nhưng chúng con hiện tại không còn tiền."
Lương Thục Ân ở trong lòng cười lạnh, có tiền bà ấy cũng không ngu mang ra giúp Vương Minh Chấn. Thằng nhóc đó năm nay mười tám tuổi, nhưng thi mãi không lên cấp ba, lại là người mắt cao hơn đầu, chê gia cảnh nhà bà nghèo khó, cả năm không sang thăm nấy một lần.
Để bà mang tiền ra giúp loại người đó, thà bà mang tiền đút cho chó còn hơn!
Thêm nữa, bà cũng không tin loại người như Vương Minh Chấn thì có thể làm lên trò trống gì, càng không trông chờ vào hắn khi phát đạt sẽ giúp đỡ bọn họ.
"Không còn tiền? Vậy chúng mày mang tiền đi đâu?" Khi nghe thấy ba chữ "không còn tiền" phát ra từ miệng
Lương Thục Ân, cả bà nội Vương và Tô Hương Lan đều không nhịn được kích động.
Hơn ba mươi lăm khối!
Số tiền đó, đủ để một nhà sống dư dả trong ba tháng!
Thế mà Lương Thục Ân nói không còn, liền không còn rồi?
"Mẹ, chị dâu, hai người quên A Mộc có bệnh trong người sao? Tôi đưa hết tiền cho anh ấy, để anh ấy bắt xe lên huyện thành, tìm bác sĩ khám. Đợi đến khi anh ấy trở về, biết đâu bệnh khiếm thính lại khỏi hẳn đấy!" Vừa nói, trong mắt Lương Thục Ân vừa xẹt qua tia mong đợi. Ai muốn chồng mình là người khiếm thính đâu? Nhưng những năm qua, gia cảnh nhà bà chẳng khá khẩm gì, đừng nói ba lăm khối, ba khối bọn họ cũng không có!
Nay có tiền rồi, đương nhiên phải đi khám bệnh, chữa dứt điểm căn bệnh khiếm thính khiến người đau đầu kia.
Thực ra, Lương Thục Ân và Vương Mộc có ý tưởng này từ lâu. Xong mẹ chồng thiên vị một nhà bác cả, chị dâu keo kiệt bủn xỉn, Lương Thục Ân và chồng không mượn nhờ được họ đồng nào. Cứ thế kéo dài đến tận bây giờ...