Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Nhân Vật Chính Thụ Theo Dõi

Chương 33: Cậu ấy thật nghe lời






Editor: tè ré re

---

Câu hỏi của đối phương thẳng thắn đến không ngờ.

Động tác trong tay Thời Tễ dừng lại một giây, hắn cụp mi nhấp một ngụm trà trong cốc, nước trà ấm áp xoa dịu nhịp tim đang đập nhanh của hắn.

"Kỷ tiên sinh thật nhạy bén." Thời Tễ nhếch khóe môi, "Tôi nghe nói Kỷ tiên sinh từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, xem ra học được không ít thứ."

Sau đó hắn ngước mắt nhìn Kỷ Thời Sơ, người đàn ông trước mặt vẫn đang nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đỏ thẫm đặc như máu, nghe được Thời Tễ nói, hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.

"Theo như tôi biết, Thời tiên sinh là một người thẳng thắn." Kỷ Thời Sơ nói, ánh mắt lạnh lùng, "Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đã làm cho Thời tiên sinh đây trở nên quanh co lòng vòng như vậy?"

Khi Kỷ Thời Sơ nói những lời này, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái bên trái của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, trái tim Thời Tễ chùng xuống, biết rõ mình không thể đấu vòng vo với Kỷ Thời Sơ được nữa, người đàn ông trước mặt này thông minh hơn hắn nghĩ, hai người nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên nôn nóng.

"Được, vậy tôi nói thẳng." Thời Tễ lặng lẽ nắm chén trà, nhân cơ hội giấu đi lớp mồ hôi mỏng trên đầu ngón tay, "Vật phẩm đấu giá tiếp theo của ngài Kỷ có phải là một Omega đỉnh cấp?"

Kỷ Thời Sơ nheo mắt: "Tin tức của Thời tiên sinh nhanh thật đấy."

"Ồ, tiên sinh ngài hiểu lầm rồi, là cấp dưới của tôi nghe ngóng được thôi." Thời Tễ thẳng thắn nói: "Vẫn là bên đào tạo Omega đỉnh cấp đó?"

Kỷ Thời Sơ cụp mi xuống, suy nghĩ mấy giây liền đưa tách trà lên môi, nhấp một ngụm rồi nói "Ừm".

"Thời tiên sinh nói như vậy nghĩa là ngài có hứng thú với Omega đỉnh cấp kia sao?" Hắn hỏi.

"Đúng vậy." Thời Tễ đáp, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên bàn: "Nhưng tôi không có hứng thú với Omega đỉnh cấp kia."

"Mà là bên đào tạo."

Hắn đột ngột thay đổi chủ đề khiến Kỷ Thời Sơ nhướng mày.

Người đàn ông trước mặt nhìn hắn, đáy mắt hiện lên chút vẻ hứng thú.

"Việc đào tạo Omega đỉnh cấp đã được xếp vào loại thí nghiệm tối mật nên rất khó tìm hiểu về chúng, theo tôi được biết, đối tượng thử nghiệm trong các thí nghiệm đều được chuyển hóa từ Omega cấp thấp thành Omega đỉnh cấp." Thời Tễ dừng một chút, "Cái này là... thay đổi gen sao?"

Hắn chăm chú nhìn Kỷ Thời Sơ, không bỏ sót một chút thay đổi nào trên khuôn mặt người đàn ông, nếu Kỷ Thời Sơ có thể giao dịch với những người trong tổ chức, hắn nhất định phải có liên hệ để biết đôi chút về tổ chức này.

Nguyên chủ có thể đặt hai tin tức < Nhiệt liệt chúc mừng Omega nhân tạo đỉnh cao đầu tiên trên thế giới > và < Khiếp sợ! Thành phố X xảy ra một vụ án bi thảm, hung thủ là một bé trai 6 tuổi?!!! > chung với nhau, điều này chắc chắn phải có mối liên hệ chặt chẽ nào đó.

Về Omega đỉnh cấp, về hai đối tượng thí nghiệm, về tổ chức, về cha mẹ đã mất mạng của Lê Thầm, và về việc cậu vô cớ mất kiểm soát.

Những mẩu thông tin này dường như được kết nối chặt chẽ.

Người đàn ông trước mặt vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt đỏ thẫm hơi chuyển động, khi chạm mắt Thời Tễ, hắn chậm rãi chớp mi, thấp giọng nói: "Nếu Thời tiên sinh đã nói những thí nghiệm này đều tối mật thì loại người như chúng tôi làm sao tùy tiện biết được chứ?"

Hắn tránh trả lời câu hỏi của Thời Tễ.

"Tuy nhiên, nếu Thời tiên sinh thực sự quan tâm đến bên đào tạo Omega đỉnh cấp..." Kỷ Thời Sơ cố tình kéo dài giọng điệu, "Vậy cuộc đấu giá vào tháng sau, Thời tiên sinh có thể đến xem thử."

Nói xong, Kỷ Thời Sơ vỗ tay, cửa phòng riêng lập tức mở ra, một thị nữ mặc sườn xám đi vào, dừng lại bên cạnh Thời Tễ, cô đặt chiếc phong bì màu đỏ sậm xuống đưa cho Thời Tễ.

Sau khi Thời Tễ cầm lấy, thị nữ lập tức lặng lẽ rút lui.

Thời Tễ cụp mắt xuống, đầu ngón tay lướt qua lớp bao bì phủ nhám.

"Đây là thư mời tham gia đấu giá." Kỷ Thời Sơ hơi nâng cằm, "Thời gian là ngày 15 tháng sau."

Sau đó, Kỷ Thời Sơ nhìn Thời Tễ với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Mong rằng Thời tiên sinh quang lâm."

---

тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)

---

Sau khi rời khỏi chỗ của Kỷ Thời Sơ, mặt trời lặn bên ngoài dần dần lặn xuống, bầu trời bị nhuộm đỏ bởi ánh sáng đỏ cam còn sót lại, sau đó nhạt dần, lưu lại một mảnh u lam mơ hồ.

Khi Thời Tễ bước ra khỏi cửa, cơn gió ập tới thổi bay vạt áo khoác của hắn, bên tai hắn có tiếng xào xạc nhẹ nhàng, đèn đường đã được bật sáng, ánh đèn rơi xuống nền đất xám đen.

Hắn lên xe, tài xế ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, bây giờ ngài có về không?."

"Trở về đi." Thời Tễ nhẹ giọng nói, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế gật đầu đáp lại rồi quay vô lăng.

Trên đài phát thanh buổi tối, giọng nói của nam nữ chủ trì hòa lẫn với tiếng gió mùa thu ồn ào, hai người dẫn chương trình đang trêu chọc nhau bằng những câu chuyện cười nhàm chán, xen lẫn những hiệu ứng cổ vũ đặc biệt vụng về, Thời Tễ nhăn nhăn mày, nâng tay gỡ cặp kính trên sống mũi xuống, xoa bóp giữa mày.

"Tắt đi."

Hắn vừa dứt lời, tài xế thức thời mà tắt dàn âm thanh.

Thanh âm nhiễu loạn đột nhiên dừng lại, nhưng Thời Tễ vẫn cảm thấy gánh nặng trong lòng đặc biệt nặng nề, tài xế nhân cơ hội liếc nhìn hắn, thận trọng hỏi: "Thời tiên sinh có chuyện gì phiền lòng à?"

Thời Tễ không trả lời, hắn một tay ấn nút cửa sổ, cửa kính hạ thấp khiến gió lạnh bên ngoài lùa vào.

Một lúc lâu sau, xe mới tiến vào khu biệt thự, nhân viên bảo vệ đứng ở cửa mở cửa cúi đầu chào xe Thời Tễ, Thời Tễ vẫy tay, người đối diện hiểu rõ mà lùi lại.

Con đường dẫn đến Thời gia ánh sáng không tốt, mây đen dày đặc che khuất mặt trăng lạnh lẽo, ven đường cứ cách vài mét lại có một ngọn đèn, ánh sáng chói lòa vẫn không thể xuyên qua được đêm tối.

Khi đến gần cửa nhà, tài xế đột nhiên sững sờ trong chốc lát, sau đó hơi quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Thời tiên sinh, phía trước hình như có ai đó."

Thời Tễ nghi hoặc cau mày, lại đeo kính lên nhìn về hướng tài xế nói, trước cửa biệt thự có hai bóng người một cao một thấp, người cao hơn nhận ra có người đi tới, quay đầu ra sau nhìn đèn pha ô tô, ánh sáng chói lóa khiến cậu ta vô thức đưa tay che mắt.

Mà cái vị lùn lùn kia...phải nói là vị ngồi xổm trên mặt đất kia, lại rất quen mắt.

Sau khi tài xế đỗ xe, mở cửa đi đến bên cạnh Thời Tễ mở cửa, Thời Tễ xuống xe đứng yên, khi ngẩng đầu lại phát hiện người cao lớn kia chính là Giang Mặc.

"Chào anh trai!" Giang Mặc vừa nhìn thấy hắn, lời chào vang lên bên miệng theo phản xạ, giơ tay vẫy chào Thời Tễ.

Một giây tiếp theo, vạt áo của cậu ta đột nhiên bị dùng sức kéo xuống, Omega bên cạnh mặt đỏ bừng đứng dậy, mơ mơ màng màng hô: "Anh ấy không phải anh trai cậu!"

Lê Thầm loạng choạng mấy bước, suýt chút nữa đứng không vừng, một tay đẩy cánh tay Giang Mặc vài cái, cau mày lẩm bẩm: "Đây là anh trai tôi..."

"Rồi, rồi, rồi." Giang Mặc vội vàng đỡ lấy bả vai Lê Thầm, ngăn không cho cậu ngã xuống đất, "Tôi không tranh với cậu."

Sau đó, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thời Tễ, trên mặt có chút xấu hổ: "Dạ... Bạn học Lê Thầm say rượu rồi ạ."

Thời Tễ nghe vậy nhướng mày, bước nhanh về phía trước, chưa đến gần đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lê Thầm.

Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của thiếu niên, đối phương cũng tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút mông lung.

Ngây thơ mờ mịt, hệt như một chú chó con.

"Uống rượu?" Thời Tễ lẩm bẩm hai chữ này, đôi mắt ẩn sau tròng kính hơi đảo qua, "Nếu thích uống rượu, sao không uống nhiều một chút."

Giọng điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, Giang Mặc lại tưởng Thời Tễ đang tức giận nên vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, Lê Thầm vô tình uống phải đồ uống có cồn, nồng độ cồn kỳ thật không cao, nhưng không hiểu sao bạn học Lê Thầm vừa uống đã say."

Giang Mặc suy nghĩ mấy giây rồi tiếp tục bổ sung: "Lúc say cậu ấy rất điên......chẳng những muốn cướp rượu uống, còn một hai phải đoạt đi di động của em, nói anh trai sẽ gọi điện thoại cho cậu ta, cho nên vẫn luôn ngồi canh điện thoại, kết quả anh một cuộc cũng không gọi cho cậu ấy."

Nói xong, Giang Mặc chỉ vào tay còn lại của Lê Thầm, Thời Tễ nhìn sang, thấy Lê Thầm quả thực đang cầm chặt điện thoại di động trong tay.

"Tụi em không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cậu ta về trước." Giang Mặc gãi gãi ót.

"Anh ơi, em... ôi!!"

Cậu còn chưa kịp nói hết câu, Lê Thầm bên cạnh đã không báo trước mà vặn vẹo cánh tay Giang Mặc, bất mãn nhìn chằm chằm Giang Mặc: "Đã nói rồi, đây là anh tôi!"

Lê Thầm nhếch môi, để lộ hàm răng nanh ẩn bên trong, vẻ mặt hung dữ như đang thị uy.

"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi nói sai rồi!" Giang Mặc bất đắc dĩ giơ hai tay bái bái cậu, thiếu chút nữa là quỳ xuống lạy tiểu tổ tông phiền phức này.

Nghe Giang Mặc nói vậy, Lê Thầm mới bằng lòng buông tha cậu ta.

Omega nhỏ ngày thường đã tính tình quái gở nay lại trầm trọng hơn mà vô cớ gây rối, Giang Mặc cố giật lại chiếc điện thoại trong tay nhưng Lê Thầm nhanh chóng né được, cuối cùng, Alpha cao to lớn mệt đến thở hồng hộc vẫn không lấy về được di động của mình

Giang Mặc vẻ mặt thê lương, bất đắc dĩ nhìn Thời Tễ: "Anh... Thời tiên sinh, em phải về nhà, nếu muộn hơn mẹ em sẽ mắng em chết mất."

Alpha thế nhưng bị Omega khi dễ đến nhu nhược đáng thương, Thời Tễ chịu không nổi ánh mắt lấp lánh của đối phương khi nhìn mình,hắn nhắm mắt lại hít một hơi rồi nói với tài xế phía sau: "Anh có thể đi."

Tài xế gật đầu, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Khi tài xế rời đi, Thời Tễ quay đầu nhìn Giang Mặc vẫn đang giằng co với Lê Thầm, hắn đi tới vỗ vai Alpha: "Để tôi."

Nói xong, hắn lấy điện thoại di động ra, ấn vào dãy số lạ mà hắn vừa được gọi cách đây vài giờ, giây tiếp theo, điện thoại trong tay Lê Thầm vang lên, cậu như bừng tỉnh, dùng sức đẩy Giang Mặc ra, nhanh chóng bắt điện thoại.

Thời Tễ đứng cách Lê Thầm nửa thước, nhìn thiếu niên cầm điện thoại di động bằng cả hai tay rồi đưa lên tai, môi mím lại, căng thẳng lắng nghe tiếng thở của người đàn ông ở đầu bên kia.

Lồng ngực trống rỗng tựa hồ trong nháy mắt được lấp đầy.

Bốn phía yên lặng, trên trời mây trôi lặng lẽ, vầng trăng sáng ẩn phía sau lại ló ra, ánh trăng trắng lạnh lẽo đổ xuống trên vai Lê Thầm và Thời Tễ.

Lông mi Thời Tễ run run, sau đó hắn khẽ gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu giống như ngày thường nói: "Không về thì không cần về nữa."

Cách đó không xa, thiếu niên mở to hai mắt, ngón tay cầm điện thoại run rẩy, hô hấp gấp gáp, sau đó Lê Thầm ném điện thoại cho Giang Mặc, quay người, mở cửa biệt thự rồi lao vào.

Giang Mặc ngơ ngác chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Thầm, một lúc sau mới lắp bắp: "Lê, bạn học Lê Thầm... Cậu ấy thật nghe lời."

Câu này gần như là lọt ra khỏi kẽ răng Giang Mặc.

Thời Tễ liếc hắn một cái không nói gì, sau đó bước từng bước đi theo Lê Thầm.

Lê Thầm chạy rất nhanh, lúc Thời Tễ xuống lầu thì đã chạy vào phòng và đóng sầm cửa lại, người giúp việc đang cầm chổi cũng giật mình vì hành vi kỳ lạ này của Lê Thầm, rồi sau đó là Thời Tễ đột nhiên xuất hiện, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy.

"Thời tiên sinh, tiểu tử vô ơn đó dám đóng cửa mạnh như vậy..." Nam giúp việc nuốt khan, "Xin tiên sinh trừng phạt hắn."

Thời Tễ vừa nghe vừa ngẩng đầu nhìn trên lầu.

Hắn gật đầu: "Đúng vậy, đúng là nên trừng phạt."

Vừa dứt lời, Thời Tễ bước lên lầu, sau đó mở cửa trước cái nhìn chăm chú của vài người hầu.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng bên ngoài miễn cưỡng chiếu sáng một khu vực nhỏ ở cửa, gió lạnh thổi qua cửa sổ, lay động tấm rèm treo trước mặt, Thời Tễ vừa bước vào, cửa phía sau liền bị gió đóng lại.

Thời Tễ nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Lê Thầm đâu.

Hắn rõ ràng nhìn thấy đứa trẻ này chạy vào đây, hiện tại trốn đâu mất rồi?

Đang nghĩ tới đây, Thời Tễ đưa tay bật đèn lên, vừa mới chạm vào công tắc trên tường, chưa kịp nhấn thì hắn đột nhiên cảm nhận được một nguồn nhiệt từ phía sau truyền đến, có người túm lấy cổ áo Thời Tễ kéo mạnh về phía sau, hắn bị ném khiến bả vai đập mạnh vào tường, nước mắt sinh lý gần như trào ra ngay lập tức.

Hắn đau đớn hít một hơi khí lạnh, lại ngẩng đầu lên, Lê Thầm không biết từ đâu đi ra, đứng trước mặt Thời Tễ.

Cậu đưa tay đè bả vai Thời Tễ, thấy người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, Lê Thầm cúi đầu lại gần.

Sau đó.

Cậu lè đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt đang đọng trên gò má Thời Tễ.

Một cảm giác ấm áp và ẩm ướt lan tỏa khắp làn da.

Trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng nước làm tai người ta đỏ bừng, thiếu niên trước mặt rất gần, hơi thở nóng hổi tràn vào mi mắt Thời Tễ, lông mi dài run rẩy, hơi thở đình trệ vài lần.

Thời Tễ mở to mắt, trong khoảnh khắc Lê Thầm lại gần thì đầu óc trống rỗng, lòng bàn tay nóng bỏng của đối phương áp vào vai hắn, như thể cậu đang cố gắng xuyên qua lớp quần áo mà đốt cháy cơ thể hắn bằng nhiệt lượng của mình

Phía sau lưng bị va chạm còn ẩn ẩn đau nhức, một giọt nước mắt thứ hai từ khóe mắt tràn ra, nhanh chóng trượt xuống gò má, sau đó, Lê Thầm lại nghiêng người về phía trước, chiếc lưỡi khéo léo cuốn đi giọt nước mắt trong suốt như pha lê, cậu ngẩng đầu lên, hơi thở quét dọc theo lông mi của Thời Tễ.

Sự đụng chạm kỳ quái này khiến tim Thời Tễ đập nhanh, gần mí mắt có cảm giác dính dính khó tả, hắn không hiểu sao cảm thấy chân mình bắt đầu nhũn ra, thậm chí còn phải đưa tay ra nắm lấy quần áo ở eo Lê Thầm mới không chật vật mà quỳ xuống.

Lê Thầm chậm rãi ngẩng đầu, Thời Tễ xuyên qua bóng tối nhìn thấy đôi mắt hỗn loạn của cậu, gò má vẫn đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể tăng cao là do tuyến thể ẩn dưới làn da sau cổ làm ra.

Cậu nhăn nhăn mũi mấy lần, ngửi thấy mùi của người đàn ông, xung quanh anh là đủ loại mùi hỗn tạp, mùi khói, mùi huân hương, nhưng rõ ràng nhất trong số những mùi này là mùi rượu Scotland vốn thuộc về một Alpha.

Chỉ riêng có mùi tin tức tố của cậu là không có.

Tính chiếm hữu hoang đường trong lồng ngực Lê Thầm lại bắt đầu quấy phá cậu.

Thời Tễ gạt cậu đi gặp một Alpha xa lạ.

Khi ý thức được điều này, không biết có phải do cồn hay không, toàn thân cậu bùng lên một ngọn lửa

Lê Thầm càng ngày càng gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào cổ Thời Tễ, cậu có thể cảm nhận rõ ràng động mạch của người đàn ông đang nhảy thình thịch, Lê Thầm cụp mi nhìn chằm chằm vào mảnh da nhỏ này, tự hỏi nếu cắn ở đây, tin tức tố của cậu sẽ xỏ xuyên cơ thể Thời Tễ với tốc độ nhanh nhất.

Nhưng khi đó, anh trai cậu sẽ chết, chết trong lồng ngực của cậu, thậm chí còn sẽ mang theo hương vị của hắn mà nhắm mắt tắt thở.

Mà Thời Tễ cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp của thiếu niên đột nhiên tăng tốc, đối phương hưng phấn lan tràn làm cho bản năng Thời Tễ cảm thấy sợ hãi, Lê Thần hơi quay đầu, dùng sức liếm láp sườn cổ Thời Tễ.

Người đàn ông bị hắn ôm trong ngực khẽ run, sau đó đúng như dự đoán của cậu, Thời Tễ bắt đầu giãy giụa, hắn dùng sức đẩy ngực Lê Thầm, ngón tay thon dài đảo loạn trên ngực cậu, vải dệt mỏng manh bị hắn cào cho nhăn nhúm.

Thời Tễ nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng lẩm bẩm: "Buông tôi ra!"

"Nếu cậu không buông ra..." Hắn dừng lại một chút, bởi vì Lê Thầm lại hung hăng liếm hắn, Thời Tễ nuốt khan, sống lưng tê dại, "Tôi sẽ không khách khí với cậu."

Một cái uy hiếp không hề đáng sợ.

Giống như là một con mèo nhỏ bị chọc tạc mao mà duỗi móng vuốt, dừng trên người lại là đệm thịt mềm mụp.

Lê Thầm ngẩng đầu, trong đôi mắt Vụ Lam Sắc có một chút ngây thơ, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: "Anh sẽ không cần em sao?"

Câu hỏi đột ngột khiến Thời Tễ bối rối, hắn không hiểu tại sao Lê Thầm lại hỏi vậy, Thời Tễ nhất thời không kịp trả lời, tay Lê Thầm đặt lên eo hắn, sau đó cậu kéo nhẹ Thời Tễ ôm vào lòng, đem hắn và mình hoàn toàn dính chặt chẽ bên nhau.

Cằm của Lê Thầm tựa vào cổ Thời Tễ, cậu lặp lại: "Anh sẽ không cần em sao?"

Giọng điệu của cậu còn gấp gáp hơn khi nãy, hơi thở nóng hổi quét qua cổ Thời Tễ, miếng dán ức chế sau gáy hoàn toàn không có tác dụng, mùi hoa diên vĩ bùng nổ trong màn đêm tĩnh mịch.

Nhịp tim cậu đập vô cùng mãnh liệt, tốc độ lưu động máu trong cơ thể tăng lên, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng vì rượu, nhưng Lê Thầm hiện tại chỉ muốn nghe câu trả lời từ miệng Thời Tễ.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại luôn cố chấp, hắn đẩy vai Lê Thầm, thậm chí còn không khách khí mà giẫm chân cậu, đôi mắt xinh đẹp xen lẫn sự ôn nhu cùng tức giận, con ngươi sau tròng kính như sương lạnh nhưng vẫn không thể giấu đi thân thể run rẩy của mình.

"Tôi nói lại lần nữa." Thời Tễ hít sâu một hơi, đỏ hoe đôi mắt nói: "Buông ra."

Lê Thầm nhìn chằm chằm hắn.

"Trả lời em trước."

"Anh sẽ không cần em phải không?"

Thời Tễ hừ lạnh một tiếng, khinh thường mà đáp: "Đúng vậy."

"Tôi đã nói rồi, cậu chỉ là con chó của tôi mà thôi."

"Chỉ cần tôi không vui thì tôi liền ném cậu đi."

Lê Thầm nghe xong, chăm chú nhìn hắn: "Thật sao?"

"Thật......"

Thời Tễ theo bản năng trả lời, nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Lê Thầm đã ôm hắn, một tay ấn vào sau đầu Thời Tễ, đem nửa mặt dưới tựa vào vai hắn, một bàn tay vòng ra sau lưng hắn, duỗi ngón tay vuốt ve lưng Thời Tễ, chậm rãi lưu lại vài chữ.

--Anh không phải là hắn ta.

Anh không phải Thời Tễ.

Cho nên anh sẽ đồng cảm với em, đau lòng em, thậm chí thương hại em.

"Không ném được." Lê Thầm hơi nhếch khóe môi, trong cổ họng nở nụ cười: "Đừng quên, em đã nói anh có mùi hương chỉ có em mới có thể ngửi được."

"Em có thể tìm thấy anh."

"Bất luận là nơi đâu."

Vừa dứt lời, Lê Thầm dùng ngón tay nhéo vào gáy Thời Tễ, dùng đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng ấn vào làn da của hắn.

Beta cũng có tuyến thể, nhưng so với Alpha và Omega thì tuyến của họ nhỏ và teo lại, không thể sản sinh ra tin tức tố làm người khác say mê, chỉ là một cục thịt mềm không có tác dụng.

Nhưng ngay cả phần thịt mềm vô dụng đó vẫn được bao phủ dày đặc bởi các dây thần kinh cảm giác, Lê Thầm không biết nặng nhẹ mà xoa bóp, làm Thời Tễ cảm thấy sau cổ mình vừa ngứa lại vừa đau.

Hắn hít một hơi, để ngăn chó con không biết tốt xấu này này tiếp tục làm xằng làm bậy, Thời Tễ đặt tay lên cổ Lê Thầm, một tay lặng lẽ di chuyển đến vị trí tuyến thể của cậu.

Sau đó, trong lúc Lê Thầm không chú ý, hắn ấn mạnh tuyến thể của Lê Thầm, thiếu niên trước mặt không khỏi phát ra một tiếng kêu ren khe khẽ, tin tức tố trong căn phòng lại thêm nồng đậm.

Lê Thầm mở to mắt, đôi má vốn đã đỏ bừng giờ lại càng đỏ hơn, tuyến thế bị người khác chạm vào trở nên cực kỳ yếu ớt, cho dù có một cơn gió lạnh lướt qua cũng làm cho Lê Thầm theo phản xạ mà toàn thân nhũn ra.

Lê Thầm biết đây là phản ứng sinh lý của Omega, bình thường có tác dụng với Alpha, tin tức tố hấp dẫn lẫn nhau sẽ đưa Alpha và Omega bước vào giai đoạn cuồng nhiệt, lúc này Omega sẽ rất cần sự an ủi của bạn tình, chỉ có thể cảm nhận được cảm giác an toàn khi ở bên đối phương.

(Đoạn này là phần giới thiệu về giả thiết cốt truyện.)

Đây là một kỳ đặc biệt khác ngoài kỳ phát tình.

Nhưng trước mặt cậu rõ ràng chỉ là một Beta hết sức hết sức là bình thường.

Tình nhiệt mãnh liệt dâng trào khiến Lê Thầm mơ mơ màng màng, thậm chí quần có chút ướt, cậu vô thức tựa người vào Thời Tễ, chỉ cần chạm nhẹ vào làn da của đối phương cũng khiến Lê Thầm hưng phấn rất lâu.

Cậu túm lấy tóc gáy của Thời Tễ, buộc người đàn ông phải nhìn lên, Lê Thầm đưa tay tháo kính của Thời Tễ xuống, khi người đàn ông nhướng mí mắt lên, để lộ đôi mắt đen khói lạnh lùng, Lê Thầm đột nhiên cảm thấy trái tim mình run lên, hắn nắm chặt ngón tay trắng bệch, quần bị ướt nhẹp dán trên người có chút khó chịu.

"Cậu phát tình?" Thời Tễ cuối cùng cũng nhận ra Lê Thầm có gì đó không đúng, "Ở đây không có thuốc ức chế."

Thiếu niên dán đến rất gần, cánh môi liên tục cọ lên một bên cổ hắn.

"Không phải." Lê Thầm khàn khàn trả lời: "Không phải phát tình."

Cậu là một Omega thấp kém, trời sinh đã khuyết thiếu cơ quan sinh sản bình thường của Omega, nên kỳ phát tình cũng sẽ không nghiêm trọng như các Omega khác.

Nhưng đó vẫn là sự tra tấn, cậu không ngừng khao khát có người an ủi mình.

Lê Thầm run rẩy đôi môi, nắm lấy tay Thời Tễ ôm lấy má anh, cau mày rên rỉ.

Sau đó, cậu thấp giọng thì thầm: "Anh có thể, hôn em, hay là......chạm vào em một chút không?"

Yêu cầu của Lê Thầm có chút, giọng điệu gần như là khát cầu, Thời Tễ khó tin nhìn cậu, nâng tay đẩy đầu Lê Thầm ra.

"Tránh xa tôi ra!" Hắn hô lên.

Điều kỳ lạ là mặc dù Omega trước mặt khó có thể đứng vững nhưng cậu ta vẫn có thể ôm chặt Thời Tễ, thậm chí còn dùng sức mạnh hơn để gắt gao giữ chặt hắn trong lồng ngực.

Lê Thầm hoàn toàn không nghe lời hắn, hoàn toàn bị tình nhiệt đột ngột khống chế, hắn dùng đôi môi nóng bỏng hôn lòng bàn tay Thời Tễ, sau đó khi người đàn ông né tránh, cậu cúi người liếm môi Thời Tễ.

"Ong" một tiếng, Thời Tễ hoàn toàn choáng váng, hơi ấm bao phủ đôi môi gần như lấn át sợi dây căng cứng trong não hắn.

Hắn không biết Lê Thầm bị sao mà lại hôn liếm môi hắn, đầu lưỡi mềm mại ấm áp lướt qua đường viền môi, sau đó tham lam mút lấy môi hắn.

Lê Thầm cụp mi nhìn thẳng Thời Tễ trong ngực, Thời Tễ bị ép ngẩng đầu hôn, hơi thở nóng hổi trong miệng trở nên hỗn độn.

Người trước mặt cố ý dùng đầu răng cắn chặt đôi môi mỏng, mút đến khi môi đỏ mọng, Thời Tễ cảm thấy trong đầu một trận đau nhức xuyên qua, sau đó không khỏi rên rỉ.

Hắn lung tung vỗ lưng Lê Thầm, vô thức dùng ngón tay cào cào hai lần, hắn không cảm nhận được mùi tin tức tố lan tỏa trong phòng, chỉ biết động tác của Lê Thầm rất hung hãn và gấp gáp, như muốn xé xác hắn ra từng mảnh mà nuốt trọn.

Hắn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trạng thái của Lê Thầm... có chút kỳ quái.

Cậu cướp đi gần như toàn bộ oxy trong miệng hắn, khi đầu lưỡi lướt qua răng của Thời Tễ, Thời Tễ khẽ rùng mình.

Lê Thầm dường như đã phát điên hoàn toàn, không quan tâm đến sự sống chết của Thời Tễ, như một đã thú muốn đoạt hết tất thảy của Thời Tễ.

Đây không phải là Omega sao?

Tại sao lại hứng tình mãnh liệt hơn cả Alpha thế này?

Thời Tễ cảm thấy phổi mình bắt đầu đau, hắn không thể không túm lấy tóc Lê Thầm, mạnh mẽ kéo cậu ra.

Hắn giơ tay lên chặn đôi môi đỏ mọng sưng tấy của mình, sau đó không biết lấy sức lực ở đâu, Thời Tễ đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Lê Thầm, kéo cổ áo sau gáy của thiếu niên kéo đi, túm cậu ta vào phòng tắm.

Thời Tễ bắt lấy vòi sen, mở vòi nước ra, nước lập tức phun ướt đẫm Lê Thầm từ đầu đến chân.

Lê Thầm ngồi trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm nước lạnh, chớp chớp mắt, chậm rãi nhướng mi nhìn Thời Tễ đang đứng trước mặt.

Đối phương sắc mặt đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng như nước, lúc mở ra khép lại trông đặc biệt xinh đẹp.

"Cậu ở chỗ này, để tôi bình tĩnh một chút."

"Khi nào cậu bình tĩnh lại thì hãy đứng lên."