Editor: tè ré re
---
Dường như ở cửa đang có tranh chấp.
Nhân viên bảo vệ canh cửa lớn tiếng, dù xuyên qua cánh cửa kính dày cũng có thể thấy là đang cãi nhau, những vị khách đứng gần nhìn sang thì thấy một thiếu niên, có vẻ là học sinh cấp ba đang đứng ở cửa, đang trừng mắt cãi nhau gì đó với bảo vệ.
Thiếu niên đứng đó, trên lưng đeo chiếc cặp màu đen, một tay nắm lấy dây đeo của chiếc cặp, nghiêng người cố gắng nhìn qua cửa kính, so với những người ăn mặc hở hang đi lại xung quanh thì cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, trông ngoan ngoãn như chú thỏ con đi lạc vào hang sói.
Nhưng giây tiếp theo, nhân viên bảo vệ bước tới che trước mặt cậu, cau mày trách mắng: "Trẻ con ở đây làm gì? Về đi về đi!"
Hắn xua tay đuổi Lê Thầm đi, biểu tình có chút không kiên nhẫn, nhưng Lê Thầm cố tình cố chấp không lui nửa bước.
Cặp sách phía sau phồng lên, khi cử động có thể nghe thấy tiếng túi nhựa bên trong cọ sát vào nhau, Lê Thầm nắm lấy dây đeo cặp của mình, các đốt ngón tay trắng bệch, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi tới tìm người."
Nơi này cách cao trung 11 một con phố, Lê Thầm vốn tới đây đề mua đồ giúp bạn cùng phòng của mình, không ngờ trên đường về lại thấy xe của Thời Tễ.
Vì thế Lê Thầm đi tới, nhìn chằm chằm bảng hiệu đèn neon chói lóa trên đầu mình, ánh sáng mập mờ đan xen trong cửa kính dễ dàng chiếu xuyên qua, Lê Thầm không cần suy nghĩ cũng biết Thời Tễ đang ở bên trong.
"Tìm người cũng không thể vào." Nhân viên bảo vệ liếc nhìn cậu rồi chỉ vào tờ thông báo dán trên tường bên cạnh, "không thấy sao? Trên này viết nơi này cấm trẻ vị thành niên."
Lê Thầm cau mày, không phục mà trả lời: "Một tháng nữa tôi sẽ thành niên."
"Tôi không quan tâm khi nào thì cậu thành niên." Nhân viên bảo vệ cười khẩy, rút ra một điếu thuốc và châm lửa, chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, làn khói dày đặc bị gió cuốn đi và thổi về phía Lê Thầm, Lê Thầm bị sặc mấy cái, ho khan mãnh liệt vài tiếng.
Cậu cau mày rồi lùi lại, giơ tay quạt đi làn khói ngột ngạt.
"Anh trai tôi đang ở trong đó."
"Nếu anh ấy không ra đón tôi, tôi không thể về nhà."
Lê Thầm mặt vô biểu tình mà nói.
Nhân viên bảo vệ nheo mắt nhìn cậu: "Vậy cậu cứ ngồi xổm bên ngoài đợi đi."
Lúc này, tình cờ có một cặp đôi bước ra, vừa mở cửa quán bar, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc mà trút ra.
Trùng hợp thay, chỉ trong vài giây, Lê Thầm đã nhìn thấy Thời Tễ ngồi cạnh một người đàn ông tóc vàng, người đàn ông này dựa sát vào Thời Tễ, thậm chí còn đưa ly rượu lên bên miệng Thời Tễ.
Ngay sau đó, cánh cửa kính đóng lại, những giọng nói và âm nhạc ồn ào lại bị chặn lại bên trong.
Lê Thầm mím môi, sắc mặt càng lạnh lùng, cắn chặt răng hàm, nhân lúc bảo vệ không để ý mà mở cửa xông vào.
"Này! Cậu......!!"
Nhân viên bảo vệ sợ đến mức điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, hắn vỗ nhẹ vết tro trên quần rồi chạy ngay vào trong bắt lại đứa trẻ không vâng lời đó.
Lê Thầm chạy thẳng đến vị trí của Thời Tễ, cậu dừng lại bước chân, đứng yên thở dốc rồi la lớn: "Thời Tễ!"
Cậu kêu lớn như vậy trực tiếp thu hút ánh mắt của nhiều người ở đây, những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Lê Thầm, thậm chí có một số Alpha nhận thấy được đây là một Omega không hề phòng bị, ánh mắt tức khắc trở nên nghiền ngẫm
Thời Tễ nhìn cậu, hơi sửng sốt trong giây lát.
Không phải ảo giác, Lê Thầm thật sự đã tìm được nơi này!
Cậu ấy đến đây bằng cách nào?!
Thời Tễ đột nhiên nghĩ tới những gì Lê Thầm đã nói trước đó.
Chẳng lẽ cậu ta thật sự có mũi chó sao?
Hắn vô thức giơ tay lên ngửi ngửi cánh tay mình, nhưng lại không ngửi thấy mùi gì.
"Anh bạn nhỏ, cậu tới gặp ai?" Trong nhóm bạn Phong Dụ đột nhiên có người lên tiếng.
Lê Thầm đảo mắt nhìn người nọ một cái, sau đó ánh mắt lại rơi xuống Thời Tễ, đồng thời nhìn về phía người đàn ông đang dựa sát vào Thời Tễ.
Đó là một Alpha, bởi vì say rượu nên không thể điều khiển được tin tức tố của mình, mùi rượu vang đỏ khiến không khí có chút cảm giác say nhàn nhạt, Thời Tễ, mà Thời Tễ ngồi cạnh hắn, cũng bởi vì ngồi kế mà tự nhiên nhiễm phải mùi vị của Alpha.
Khó ngửi.
Lê Thầm nhăn mũi.
Khi Thời Tễ nhìn thấy Lê Thầm tiến lên vài bước, đôi môi mím chặt của cậu giãn ra.
"Tìm anh trai."
Cậu nhẹ nhàng nói, nhưng ba chữ thốt ra từ đôi môi mỏng lại vô cùng ngoan ngoãn, cộng với khuôn mặt xinh đẹp vô hại của Lê Thầm, cậu lập tức chiếm được cảm tình của nhiều người ở đây.
Nói xong, Lê Thầm giơ tay chỉ vào Thời Tễ.
"Anh Thời, đó thực sự là em trai của anh sao?!" Phong Dụ ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên mở to mắt nhìn Lê Thầm, "Xem ra chúng ta khá có duyên, hay là, anh Thời, anh bảo em trai anh cùng em về nhà đi."
Hắn vừa nói vừa lay lay cánh tay Thời Tễ, kết quả giây tiếp theo bị Thời Tễ bắt lấy mà vung ra thật mạnh.
Thời Tễ bị mùi rượu huân đến khó chịu, Phong Dụ xoa xoa cánh tay một cách đau đớn, đầu óc hỗn loạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lê Thầm, sau đó nghe được thiếu niên trả lời: "Không."
Lê Thầm nhấc chân lên, đang định đi về phía trước, nhưng chưa kịp tiến lên một bước thì cánh tay của cậu đã bị hung hăng giữ chặt từ phía sau.
"Nhãi ranh, cậu chạy nhanh quá đấy!" Khuôn mắt của bảo vệ đỏ gay, mũ trên đầu nghiêng đi, hắn thở hồng hộc mà quát: "Ai cho phép cậu vào?! Cùng tôi ra ngoài!"
Vừa nói, nhân viên bảo vệ đã dùng vũ lực kéo Lê Thầm ra ngoài, nhưng Lê Thầm vẫn kiên trì muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, vì thế một cuộc giằng co khốc liệt giữa hai người bắt đầu.
"Thả tôi ra!" Lê Thầm liều mạng dùng một tay kéo ngón tay của đối phương ra, không chút khách khí dùng sức mà bẻ, lực của cậu không hề nhỏ, trong hoàn cảnh như vậy, âm thanh "tách, cạch, cạch" vang lên cực kỳ quái dị, khuôn mặt nhân viên bảo vệ đỏ bừng rồi trắng bệch vì đau, hắn không còn cách nào khác đành phải buông cánh tay của Lê Thầm ra.
Sau khi Lê Thầm được buông ra, cậu lập tức vòng qua mọi người, không nói một lời nhanh chóng chen vào giữa Thời Tễ và Phong Dụ.
Động tác mạnh mẽ của cậu khiến Phong Dụ bên cạnh không thể ngồi yên, suýt chút nữa ngã xuống đất, Phong Dụ ngơ ngác nhìn sườn mặt lạnh lùng của thiếu niên, Lê Thầm quay đầu đón tầm mắt của hắn, trong tròng mắt Vụ Lam Sắc nổi lên sóng gió mãnh liệt, ánh mắt hung dữ như thể cậu đang che chở cho người mà mình âu yếm đến khắc cốt ghi tâm.
Phong Dụ nuốt khan.
Hắn như thể bị một học sinh cao trung Omega hù cho hoảng sợ.
Một lúc sau, Phong Dụ nâng tay vòng qua phía sau Lê Thầm, vỗ nhẹ vai Thời Tễ nói nhỏ: "Tính khí thật hoang dã, em thích."
Thời Tễ:?
Hương vị rất độc đáo.
Sau đó, Phong Dụ thay đổi mục tiêu trong tay và đáp xuống vai Lê Thầm.
Lê Thầm cau mày, hơi quay đầu liếc nhìn bàn tay đang nhéo vai mình, người đàn ông bên cạnh mang theo tin tức tố nồng nặc tiến lại gần, Lê Thầm chán ghét cau mày cử động cánh tay, để tay người đàn ông đó rớt xuống.
Sau đó hắn chen về phía Thời Tễ, giữ khoảng cách với người đàn ông tóc vàng.
Bảo vệ che ngón tay bị Lê Thầm bẻ gãy, đau đến trán toát mồ hôi, hít mấy hơi khí lạnh, vẻ mặt thống khổ nhìn Lê Thầm, run rẩy nói: " Cậu... cậu nhóc......"
"Được rồi, lão Từ." Phong Dụ rời mắt khỏi khuôn mặt của Lê Thầm, giơ tay lên vẫy tay, "Đây là em trai của anh tôi, cũng là em trai của tôi, em trai chỉ đến tìm anh trai mình thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hắn nhếch môi, đáy mắt nồng đậm ý cười, trêu đùa nói: "Hơn nữa sau này cũng có thể trở thành người của tôi......Ôi!"
Phong Dụ tức giận dựa vào lưng ghế, vừa nói lời này xong liền cảm giác được một giây sau chân mình đã bị ai đó giẫm mạnh, Lê Thầm quay lại trừng mắt nhìn hắn, nắm đấm gần như muốn rơi xuống mặt hắn.
"Xin lỗi, xin lỗi, chỉ đùa chút thôi." Phong Dụ xấu hổ gãi gãi ót.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy có chút sợ hãi khi đụng phải thiếu niên trước mặt.
Nhân viên bảo vệ do dự vài giây rồi quay người rời đi, trước khi rời đi còn không quên trừng mắt nhìn Lê Thầm, nhưng Lê Thầm lại làm như không nhìn thấy, sau đó quay đầu nhìn Thời Tễ. "Khi nào anh về?"
Thời Tễ chưa kịp trả lời, Phong Dụ ở bên kia đã chống lại Lê Thầm: "Anh Thời vừa mới hứa với chúng tôi, đêm nay không say không về."
Thời Tễ nhàn nhạt liếc nhìn Phong Dụ, không nói gì.
Người đàn ông nói, Lê Thầm không muốn đáp lại hắn, cậu nhìn chằm chằm Thời Tễ, hỏi ngược lại: "Thật không?"
"Tất nhiên là thật" Phong Dụ tiếp tục nói, "Nhưng mà..."
Hắn nhìn Lê Thầm từ trên xuống dưới, cười xấu xa.
"Nếu cậu nguyện ý cùng chúng tôi ở lại chơi, chúng tôi đây liền thả anh trai của cậu đi."
Lê Thầm mất kiên nhẫn chậc lưỡi: "Kk chơi."
Nói xong, cậu cởi cặp, mở khóa kéo lấy ra mấy cuốn bài tập rồi đặt lên bàn trước mặt một tiếng "bụp", thậm chí còn lấy ra một cây bút, nghiêng người về phía trước, và bắt đầu viết.
Mấy người xung quanh vừa thấy hành động này của cậu liền trầm mặc.
Có lẽ nhận ra không khí đang đọng lại, Lê Thầm ngẩng đầu lên, chậm rãi chớp mắt.
"Các người tiếp tục đi."
Vừa dứt lời, Lê Thầm lại cúi đầu.
Cậu dường như không nghe thấy tiếng nhạc rock ồn ào chói tai, ngón tay mảnh khảnh cầm bút, từ lúc bắt đầu viết thì không dừng lại, chẳng mấy chốc, cậu đã lấp đầy trang giấy trắng bằng chữ viết, sau đó Lê Thầm lại móc ra một cuốn sách giáo khoa tiếng Anh, bắt đầu viết từ đơn.
Đám người Phong Dụ nhìn nhau, hồi lâu cũng không biết nên tiếp tục như thế nào, thậm chí có người còn âm thầm đẩy chai bia chất trên bàn ra, dọn chỗ sạch sẽ cho Lê Thầm.
"À..." Phong Dụ chớp chớp mắt, khóe miệng cứng ngắc co giật, "Cậu nhóc còn nhỏ, học tập là quan trọng nhất, chúng ta uống rượu thôi, đừng quấy rầy cậu ta."
Nói xong, Phong Dụ đẩy ly rượu mà Thời Tễ chưa chạm vào đến trước mặt Thời Tễ: "Anh Thời! Ly này em kính anh!"
Lời nói của hắn còn chưa dứt, lúc này Lê Thầm đột nhiên xoay người, đưa sách giáo khoa tiếng Anh của mình cho Thời Tễ.
Thời Tễ nhướng mày.
"Nghe viết." Lê Thầm nói.
Thời Tễ thuận thế đẩy ly rượu của Phong Dụ ra.
Tay đang treo trên không trung của Phong Dụ đột nhiên ngừng lại, hắn sửng sốt vài giây rồi cười haha nói: "Được! Lát nữa em lại kính!"
Đợi Lê Thầm nghe viết xong, Phong Dụ lại nâng ly rượu lên, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Lê Thầm đã đặt một tờ giấy khác trước mặt Thời Tễ.
"Giáo viên yêu cầu phụ huynh kiểm tra những câu hỏi sai." Lê Thầm tiếp tục.
Phong Dụ nhìn chằm chằm vào điểm đỏ tươi trên tờ bài thi, chớp mắt.
Một cổ cảm giác kỳ quái quanh quẩn trong lòng hắn.
Thằng nhóc này......Là muốn phá hắn hả?
Hứng thú của Phong Dụ hoàn toàn bị Lê Thầm phá hỏng, sau khi Lê Thầm đặt bút xuống viết những chữ cuối cùng, cậu thu dọn cặp sách và quay lại nhìn Thời Tễ: "Có thể về không?"
Ly rượu đầy vẫn còn ở đó, bởi vì Lê Thầm như vô tình cố ý ngăn trở nên Phong Dụ không có cơ hội nâng ly.
Người đàn ông tóc vàng buồn bực nghiêng người sang một bên, ngay cả khi bạn bè rủ hắn chơi game hắn cũng không có hứng thú, Phong Dụ nhìn chằm chằm vào Lê Thầm đang thu dọn cặp sách, trộm cúi xuống từ phía sau lưng cậu, thì thầm vào tai Thời Tễ "Trước đây em có chọc vào em trai của anh hả?"
Thời Tễ liếc hắn một cái, sau đó lại nhìn Lê Thầm, thiếu niên động tác dừng lại, hơi nghiêng đầu, không kiêng nể gì mà nghe lén Phong Dụ nói chuyện.
Sau đó, Lê Thầm kéo khóa cặp sách của mình hung hăng vung ngược ra sau, chiếc cặp sách nặng nề màu đen vô tình đập thẳng vào mặt Phong Dụ.
Phong Dụ kêu rên một tiếng, cố gắng đứng dậy xoa xoa má, đôi môi hé mở liên tục, nhưng chỉ một giây trước khi hắn định nói thì Lê Thầm đã quay lại và lao về phía Phong Dụ, chớp mắt với vẻ mặt đầy ngây thơ vô tội.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Một câu xin lỗi trực tiếp chặn lại những lời Phong Dụ định nói ra.
Nói xong, Lê Thầm đeo cặp đứng dậy, quay đầu nói với Thời Tễ: "Ngày mai em còn phải đến lớp, anh ơi, bây giờ cũng đã muộn rồi."
Lê Thầm thẳng thẳng lưng, bày ra dáng vẻ học sinh ngoan, thậm chí còn giả vờ ngáp một cái, khiến những người khác không dám kéo Thời Tễ ở lại nữa mà chỉ có thể giục bạn nhỏ mau về nhà sớm nghỉ ngơi thật tốt.
Vì vậy, lúc mười một giờ tối, Thời Tễ thành công bước ra khỏi quán bar.
Bầu trời bên ngoài đã là tối khuya, nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày rất nhiều, gió thu ảm đạm xuyên thấu cổ áo, dấy lên cảm giác lạnh thấu xương.
Thời Tễ ngồi trong xe thở ra một hơi sau đó quay đầu nhìn Lê Thầm ngồi ở ghế phụ, thiếu niên đang thắt dây an toàn, ngoan ngoãn ôm cặp sách trong tay, ánh đèn trên nóc xe từ trên cao rơi xuống mái tóc đen của cậu, tạo thành một vầng sáng mềm mại.
Đại khái là nhận ra được ánh mắt của Thời Tễ, lông mi Lê Thầm run lên, cậu nhướng mi nhìn sang, con ngươi Vụ Lam Sắc bình tĩnh như nước, cậu hơi mím môi, chớp chớp mắt với Thời Tễ.
Bộ dạng vô hại bây giờ trông hoàn toàn khác với vừa rồi.
Thời Tễ im lặng dời đi ánh mắt, hắn đạp chân ga chuyển động tay lái, nhẹ nhàng nói: "Diễn rất khá."
Thính lực của chó con luôn rất tốt, nghe được lời này, cậu cúi đầu ôm chặt chiếc cặp trong tay, âm thanh của túi nhựa bên trong đột nhiên trở nên cực kỳ đột ngột, Thời Tễ nghe thấy thì cau mày hỏi: "Cái gì đó?"
Lê Thầm không nói gì, lặng lẽ mở cặp sách ra, nhấc túi lên, lộ ra một con gấu bông đầy lông.
"Ngày mai em đi ăn sinh nhật của bạn cùng lớp" cậu nói, "Em sẽ về hơi trễ."
Thời Tễ nhún vai, tỏ thái độ thờ ơ.
Lê Thầm nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, cậu không cần lo lắng đến lúc đó mình sẽ không thể vào nhà.
Dù sao thì Thời Tễ cũng không nỡ để cậu ở ngoài.
Nghĩ tới đây, Lê Thầm không khỏi nhếch nhếch khóe môi, hai tay ôm cặp sách, xuyên qua lớp vải mỏng có thể cảm nhận được trái tim dưới lồng ngực đang nhảy nhót.
Chiếc xe màu đen phóng nhanh trên đường, tốc độ ngày càng tăng khiến khung cảnh đường phố tối tăm bên ngoài trở thành một đạo tàn ảnh.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Ngày hôm sau, khi Thời Tễ mở mắt ra, Lê Thầm đã đi ra ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc trống rỗng, một lúc sau Thời Tễ mới bình phục lại, hắn xoa xoa thái dương rồi đứng dậy, vừa giơ tay lên hắn đã vô tình đụng phải một vật gì đó lông xù xù lại cực kỳ mềm mại.
Thời Tễ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sang, tình cờ đụng phải một con gấu bông.
Con gấu bông được bao phủ bởi bộ lông màu nâu nhạt, nó nhìn thẳng vào Thời Tễ bằng một đôi mắt to tròn, Thời Tễ trừng lớn hai mắt cùng nó đối diện vài giây, hai tay bắt lấy đầu nó rồi nâng đến trước mặt.
Nhìn nhìn, Thời Tễ bỗng nhớ ra, này không phải là đồ chơi trong cặp Lê Thầm tối qua sao.
Kỳ lạ.
Không phải nói là quà sinh nhật cho bạn cùng lớp sao?
Làm thế nào mà xuất hiện ở đây?
Hắn nhéo nhéo đầu thú bông xoa mạnh mấy cái, lớp lông tơ mềm mại sờ vào lòng bàn tay khiến Thời Tễ có ảo giác rằng hắn đang xoa đầu Lê Thầm.
Sợi dây căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, Thời Tễ thở ra, nhẹ nhàng đặt con gấu bông xuống.
Hắn xoay người xuống giường, xỏ dép đi xuống lầu uống nước, đúng lúc này điện thoại trong túi rung lên hai cái, môi Thời Tễ dán nhẹ ở mép cốc, thuận tay lấy di động ra nhìn.
Là tin nhắn của Nghiêm Quảng Thịnh.
Nghiêm Quảng Thịnh: [ Thời tiên sinh, có tin tốt và tin xấu, ngài muốn nghe cái nào trước? 】
Nhưng trước khi Thời Tễ kịp trả lời, Nghiêm Quảng Thịnh lại bắt đầu lẩm bẩm một mình.
Nghiêm Quảng Thịnh: [Tin tốt là tôi phát hiện ra Omega đỉnh cấp mà Kỷ Thời Sơ giao dịch đêm qua quả thực sẽ được bán đấu giá, mà người giao dịch với họ không thể tìm thấy bên thứ ba nào khác ngoại trừ tổ chức chuyên đào tạo Omega đỉnh cấp, vì vậy tôi có thể chắc chắn rằng người lấy văn kiện của chúng ta nhất định là tổ chức này. 】
Nghiêm Quảng Thịnh: [Tin xấu là... Ờ, tiên sinh, nghe tin dữ xong ngài có thể đừng tức giận được không? 】
Giọng điệu của người bên kia rất thận trọng, mặc dù là tin nhắn nhưng Thời Tễ có cảm giác như nhìn thấy vẻ mặt nhát gan của Nghiêm Quảng Thịnh.
Hắn có chút không nói nên lời, những ngón tay mảnh khảnh nhảy lên màn hình vài lần.
Thời Tễ: [Nói. 】
Một lúc sau, Nghiêm Quảng Thịnh gửi vài lời:
[Tôi đã bị Kỷ Thời Sơ phát hiện. 】
Thời Tễ đột nhiên cảm thấy cổ họng mình như bị nước sôi đáp vào, sặc đến ho khan.
Sau đó, chiếc điện thoại trên tay anh tiếp tục rung.
Nghiêm Quảng Thịnh: [ Kỷ Thời Sơ nói muốn gặp ngài. 】
Ngay sau đó là một chuỗi địa chỉ.
Nghiêm Quảng Thịnh: [ Thời tiên sinh, ngài có đến không? 】
Thời Tễ im lặng nhìn màn hình một lúc lâu rồi mới trả lời: [Kỷ đại thiếu gia yên âm, đúng giờ tôi sẽ đến. 】
Nghiêm Quảng Thịnh nhanh chóng trả lời "Được".
Thời Tễ đặt điện thoại di động xuống và thở dài nặng nề, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy liền phải diễn phối hợp cùng với vai công chính hai rồi.
Trong ấn tượng của hắn, bởi vì gia đình kinh doanh đã nhiều đời nên nhân vật chính công hai Kỷ Thời Sơ phi thường khôn khéo, những lời nói dối thông thường không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn, trong nguyên văn cũng là dưới sự tính kế của hắn mà nguyên chủ mới không cẩn thận rơi vào bẫy rập, dẫn đến kết cục bi thảm.
Nếu nói vai chính công Giang Mặc là mặt trời nhỏ, thì Kỷ Thời Sơ chính là bóng dáng đứng sau lưng Lê Thầm, thủ đoạn của hắn cao minh, tâm tư kín đáo, vì Lê Thầm mà ngấm ngầm dẹp sạch không biết bao nhiêu là chướng ngại vật.
Vì vậy nếu gặp hắn, tinh thần Thời Tễ phải cảnh giác mười hai phần, không được phạm sai lầm nào.
Trước khi đến cuộc hẹn, Thời Tễ cảm thấy có chút bất an, hắn một tay cầm lấy ly, không ngừng suy nghĩ nên đối phó với Kỷ Thời Sơ như thế nào.
Đột nhiên, điện thoại di động lại vang lên, toàn thân Thời Tễ khẽ run, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiển thị một dãy số lạ lẫm.
Hắn cụp mắt xuống, do dự nhận cuộc gọi.
Thời Tễ khẽ nhíu mày, áp điện thoại lại gần bên tai, đầu bên kia truyền đến vài tiếng nhạc cùng tiếng hò reo ầm ĩ, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
Một lúc sau, hắn cảm nhận được tiếng trong điện thoại dần dần yếu đi, kèm theo hơi thở và tiếng bước chân nhẹ, sau đó tiếng nhạc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là giọng nói của Lê Thầm.
"Alo?"
Lê Thầm gắt gao nắm chặt di động, cẩn thận lắng nghe tiếng thở của người đàn ông trong điện thoại.
"Em sẽ không về quá muộn." Giọng nói của cậu có chút chật vật, tốc độ nói cũng nhanh hơn một chút, "Anh không cần đợi em, em mượn điện thoại di động của bạn học, có chuyện gì anh cứ gọi số này là được."
Lê Thầm nhanh chóng nói xong, Thời Tễ chưa kịp đáp lại lời nào đối phương đã cúp máy.
Thời Tễ cau mày nghi hoặc.
Ý cậu ta là sao?
Mặc dù Thời Tễ không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lê Thầm, nhưng thời gian dần dần rút ngắn khiến hắn không còn suy nghĩ nữa, hắn nhanh chóng thay quần áo chỉnh tề, khi bước ra ngoài, tài xế đã đợi hắn ở cửa.
Hắn bước nhanh đến cửa xe, tài xế hơi cúi đầu chào rồi mở cửa cho Thời Tễ, Thời Tễ ngồi vào, gật đầu nói: "Đi thôi."
Người tài xế gật đầu đáp lại rồi nhấn ga phóng đi.
Thời tiết hôm nay không tốt, bầu trời bị mây đen dày đặc che khuất, xe chạy được nửa đường, mấy hạt mưa từ trên trời rơi xuống, từng hạt một đập vào cửa kính.
Kỷ Thời Sơ hẹn gặp hắn ở một khách sạn cao cấp, khoảng cách càng gần, Thời Tễ cảm thấy tim mình càng đập mạnh hơn, cho đến khi xe dừng lại trước cửa khách sạn, Thời Tễ quay đầu liếc nhìn cổng vào tráng lệ.
Cơn mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, chỉ để lại những giọt nước còn sót lại trượt xuống tấm kính trơn nhẵn, Thời Tễ nhìn chằm chằm hai vệ sĩ đứng hai bên cửa, giây tiếp theo, cửa xe của hắn từ bên ngoài mở ra, một người đàn ông với chiếc cà vạt đỏ sau khi nhìn thấy Thời Tễ thì kính cẩn nói: "Thời tiên sinh, thiếu gia của chúng tôi đã đợi ngài ở bên trong, xin hãy đi cùng tôi."
Nói xong liền lùi lại một bước nhường đường cho Thời Tễ, Thời Tễ liếc nhìn chung quanh rồi gật đầu với người đàn ông.
Hắn theo người kia vào cửa, sau đó đi lên thang máy, sau khi thang máy dừng ở tầng ba, cửa từ từ mở ra, vật đầu tiên đập vào mắt hắn chính là tấm thảm nhung lông trải khắp cả tầng.
Thời Tễ cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chiếc thảm xa xỉ, nhàn nhạt mở miệng: "Kỷ thiếu gia có tâm."
"Chỉ cần là khách quý, thiếu gia chúng tôi sẽ luôn đối đãi chu toàn." Người đàn ông dẫn đường trên mặt nở nụ cười.
Sau khi ra khỏi thang máy, họ đi về phía trước vài bước, sau đó người đàn ông dừng lại, rẽ sang trái và mở cửa phòng riêng.
"Thời tiên sinh, mời."
Hắn dựa lưng vào cửa, một bàn tay duỗi ra làm tư thế nghênh đón.
Phòng riêng bên trong rất rộng rãi, trên tường treo hai chiếc đàn tỳ bà và mấy bức tranh thủy mặc, mỗi bức tranh đều có dấu ấn cùng tên của họa sĩ, giữa phòng có một trản huân hương, khói trắng lượn lờ bốc lên, bên trái treo một tấm màn trong suốt, đằng sau có một nhạc công chơi đàn tranh đang ngồi.
Khi giai điệu du dương rót vào tai, Thời Tễ bước vào cửa được vài bước đã nhìn thấy Kỷ Thời Sơ đang ngồi trên ghế.
Người đàn ông ôm một con mèo trắng nhỏ trong lòng, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa đầu con mèo, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, hắn lười biếng ngước mắt lên, khóe môi nở nụ cười.
"Thời tiên sinh quả thực rất đúng giờ."
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không nghe ra cảm xúc, Thời Tễ nghênh đón tròng mắt đỏ thẫm của Kỷ Thời Sơ, thần sắc tự nhiên mà đi vào.
"Không biết Kỷ tiên sinh muốn gì ở tôi?"
Kỷ Thế Sơ cười khẽ, đặt con mèo trắng trong tay xuống, sau đó đứng dậy đi về phía Thời Tễ: "Kỳ thật cha tôi luôn thích nhắc đến Thời tiên sinh trước mặt tôi, nói ngài làm việc dứt khoát, không làm việc gì dơ bẩn, nói tôi phải học tập ngài."
"Thời tiên sinh, mời ngồi." Hắn đích thân kéo ghế cho Thời Tễ rồi nói tiếp: "Thật trùng hợp, hình như tối hôm qua tôi đã gặp qua Thời tiên sinh, nên tôi nghĩ hôm nay nhất định phải hẹn được ngài."
Kỷ Thời Sơ nói xong liền nhờ người phục vụ bên cạnh rót cho Thời Tễ một tách trà, chất lỏng bốc khói chảy vào trong tách trà, Kỷ Thời Sơ thừa dịp nói: "Bố tôi bảo tôi mang cái này đến đây, đây là loại trà Long Tỉnh đích thân gia phụ chọn mua, mong Thời tiên sinh thử xem."
Thời Tễ nghe xong cũng không trốn tránh, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, trong miệng đột nhiên nổ tung một mùi thơm nồng nặc của trà.
"Có vẻ như Kỷ lão tiên sinh đặc biệt chú trọng về phương diện lá trà." Thời Tễ cụp mắt xuống nói.
"Rãnh rỗi nên nghiêng cứu chơi chơi thôi." Kỷ Thời Sơ mỉm cười, nhưng trong mắt hắn nhìn về phía Thời Tễ lại không có ý cười.
Người trước mặt chính là một tiếu diện hổ, dù gặp nhau trong một căn phòng riêng ấm áp cũng vẫn không che đậy được dã tâm của đối phương.
"Kỷ tiên sinh có việc gì cứ nói thẳng."
Thời Tễ không muốn cùng hắn đùa giỡn nhiều như vậy, càng nói nhiều càng dễ bị lộ.
Kỷ Thời Sơ cụp mắt, nhẹ nhàng đẩy tách trà trong tay ra: "Được rồi, vậy tôi sẽ không nói chuyện vòng vo với Thời tiên sinh nữa."
Lời này vừa nói ra, Kỷ Thời Sơ liền giơ tay ra hiệu cho những người xung quanh ra ngoài, sau khi trong phòng riêng chỉ còn lại hắn và Thời Tễ, giọng nói bình tĩnh của Kỷ Thế Sơ truyền tới.
"——Không biết Thời tiên sinh phái người đi theo chúng tôi, là vì hỏi thăm chuyện gì?"