Editor: tè ré re
---
Những giọt nước trên vòi hoa sen rơi xuống sàn gạch, tiếng "lạch tạch" trong phòng tắm yên ắng trở nên đặc biệt chói tai.
Lê Thầm hơi cúi đầu, giọt nước đọng lại trên chóp tóc rơi xuống sống mũi cao của cậu, khóe mắt ửng hồng, tin tức tố ngọt ngào của hoa diên vĩ tràn ngập trong không gian chật hẹp, cơ thể cậu khẽ run rẩy, dù nước lạnh có thể hạ nhiệt độ trên làn da nhưng vẫn không thể ức chế sự hưng phấn trong máu cậu.
Cậu thoáng ngước mắt lên nhìn chằm chằm người đàn ông cách đó không xa, hắn đứng đó, một tay gắt gao nắm chặt vòi sen, các đốt ngón tay nhô ra trắng bệch nhưng lòng bàn tay lại nóng hổi, thậm chí còn ửng hồng.
Tuyến thể Thời Tễ vừa chạm vào trong nháy mắt lại bắt đầu sinh ra phản ứng kịch liệt, Lê Thầm thậm chí không cần hồi tưởng lại, cảm giác vừa rồi đầu ngón tay của hắn ấn vào tuyến thể như ấn thẳng vào xương cốt cậu, nhớ lại như thế làm cậu càng run rẩy mãnh liệt hơn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở như muốn đốt nóng không khí bằng tình ý.
Thời Tễ thấy tình trạng của Lê Thầm càng trở nên tồi tệ hơn, thiếu niên nhìn hắn như một dã thú đang phát tình, hắn cau mày khó hiểu, Lê Thầm như thế nào lại trở nên như vậy?
Tình huống của cậu ta rất giống với trạng thái trong kỳ phát tình, nhưng dường như lại có một số điểm khác biệt, bản thân Lê Thầm nói rằng đây không phải là phát tình, vậy thuốc ức chế có hữu dụng với cậu ta không?
Thời Tễ đang suy nghĩ bỗng nhiên cảm thấy ống quần mình bị kéo, Thời Tễ cụp mắt xuống nhìn chỉ thấy Lê Thầm không biết từ lúc nào đã dịch đến bên chân hắn, ngón tay thon dài túm lấy quần âu của hắn, tay kia thì chống trên mặt đất.
Cậu không hề đứng dậy mà vẫn quỳ trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thời Tễ với đôi mắt tràn đầy tình dục.
Khát vọng, cầu xin.
Thời Tễ có cảm giác như đang nhìn một chú chó con đang tuyệt vọng cầu được chủ nhân vuốt ve, nếu hắn không làm, cậu ta thậm chí sẽ nắm lấy tay Thời Tễ để tự an ủi chính mình.
Cậu xác thực đã làm vậy, Lê Thầm duỗi ngón tay ra cố gắng nắm lấy ngón tay của Thời Tễ, Thời Tễ phát hiện được thì né tránh, Lê Thầm bắt trúng khoảng không, cậu quơ quơ tay trong không trung, sau đó đầu ngón tay mềm mại nắm lấy vạt áo Thời Tễ, Lê Thầm khuôn mặt đỏ bừng, phát ra một tiếng nức nở.
"Còn chưa bình tĩnh lại?" Thời Tễ cúi đầu nhìn cậu, đầu xù xù của thiếu niên tựa ở bụng hắn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
"Bình tĩnh của em không xuống tới dưới được." Giọng nói của cậu có chút khàn khàn, hơi nóng tỏa ra khi nói chuyện xuyên qua lớp vải mỏng, hong nóng làn da bên dưới của người đàn ông, "Giúp em với."
Lê Thầm nói, ngẩng đầu nhìn Thời Tễ, lần này hưng phấn mãnh liệt, thậm chí còn khó chịu hơn so với kỳ phát tình lần trước, cậu cảm nhận được từng mảng da, từng mạch máu, từng thớ thịt trên cơ thể mình trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Mà người đàn ông trước mặt này là người duy nhất có thể an ủi cậu.
Thời Tễ mím môi, mi rũ xuống che đi con ngươi đen như khói, so với đôi mắt rực lửa của Lê Thầm, đôi mắt của hắn trông lãnh đạm dị thường.
Lê Thầm nhìn chằm chằm biểu tình lãnh đạm của người đàn ông, không làm gì cả, chỉ nhìn hắn, khi cảm nhận được ánh mắt của Thời Tễ, toàn bộ cơ thể của Lê Thầm như bốc cháy.
Hơi thở cậu không ổn định, từng ngón tay túm quần áo của Thời Tễ đều run rẩy, chiếc cổ áo rộng thùng thình để lộ xương quai xanh của cậu, làn da mỏng manh bao phủ xương cốt ửng hồng xinh đẹp.
Thời Tễ vô tình ngước nhìn, sau đó hô hấp cứng lại, dáng vẻ của Lê Thầm quá mức câu nhân, bất luận là ai nhìn thấy cũng không thể khống chế được.
Hắn trộm nhéo nhéo đùi mình, cơn đau đớn đuổi đi những ý nghĩ làm người khác đỏ mặt.
Một giây tiếp theo, Lê Thầm không kiêng nể gì mà cọ cọ bụng Thời Tễ, cảm giác kỳ lạ khiến Thời Tễ theo phản xạ siết chặt cơ bụng, hắn nghiến răng đẩy đầu Lê Thầm ra, thiếu niên lại cọ cọ lòng bàn tay hắn.
"Nơi này không có thuốc ức chế." Thời Tễ vẻ mặt gần như không chịu nổi, "Tôi không giúp cậu được."
"Vô dụng." Lê Thầm đáp: "Thuốc ức chế vô dụng."
"Kỳ tình nhiệt." Giọng điệu cậu đứt quãng, cố gắng kết nối những việc đã xảy ra mà nói cho logic.
"Anh vừa chạm vào tuyến thể của em."
Cậu khẽ nhếch nhếch đôi môi làm lộ một chút đầu lưỡi phấn hồng, đôi mắt ngập nước chớp chớp: "Cho nên, anh chạm vào em đi."
Lê Thầm cuối cùng cũng nắm được tay của Thời Tễ, ngay lúc cậu chạm vào nó Thời Tễ đã muốn hất ra nhưng Lê Thầm đã giữ thật chặt, trực tiếp lưu lại vài vệt đỏ trên ngón tay trắng nõn của hắn.
Cậu chủ động nắm lấy tay Thời Tễ chạm vào gò má nóng bừng của mình, thậm chí còn dùng ngón tay của Thời Tễ cào cào cằm của mình, đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông cọ xát vào làn da của cậu, Lê Thầm thoải mái đến híp híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Thời Tễ lại mang chút dục vọng.
Thời Tễ nhíu chặt mày, hắn biết Lê Thầm hiện tại đã bị tình dục khống chế lý trí, bị tra tấn gần như sắp phát điên, cả người không mấy tỉnh táo.
Thiếu niên nắm lấy tay hắn chạm vào đầu, cổ thậm chí cả xương quai xanh của cậu, ngay khi cậu muốn tiếp tục, Thời Tễ đã thu tay lại.
Lê Thầm sửng sốt, sau đó ngơ ngác nghiêng đầu.
Thời Tễ nhắm mắt, hắn phải làm Lê Thầm tỉnh lại mới được.
Vì vậy, sau khi mở mắt lần nữa, Thời Tễ cong lưng, nắm lấy cằm Lê Thầm.
Lực trên ngón tay không hề nhẹ, Lê Thầm không khỏi hít một hơi nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn ẩn chứa trong đáy mắt.
Thiếu niên trợn to hai mắt, nhìn Thời Tễ cúi người, kề sát tai cậu.
Sau đó, người đàn ông mấp máy đôi môi mỏng, thả ra ba chữ: "Cầu xin tôi."
Ba chữ này tựa hồ có ma lực mê hoặc, Lê Thầm rùng mình, vô thức vươn ra đầu lưỡi nhỏ, xuyên qua khe hở giữa môi.
"Cầu xin anh." Thiếu niên mắt đỏ hoe: "Giúp em với."
"Anh ơi."
Vừa dứt lời, Thời Tễ cuối cùng bố thí mà đặt ngón tay của mình lên khuôn mặt của Lê, đầu ngón tay từng tấc từng tấc lướt trên gương mặt Lê Thầm.
Thiếu niên chủ động phối hợp với hắn, hơi ngẩn đầu lên khiến cho Thời Tễ chạm vào hầu kết cậu.
Phần nhô ra cuộn lên cuộn xuống, sắc hồng trên mặt Lê Thầm càng đậm hơn, cậu chăm chú nhìn chằm chằm Thời Tễ như thể muốn nuốt trọn người đàn ông bằng đôi mắt của mình.
Lúc này, cậu bất ngờ đứng dậy, Thời Tễ bị động tác của cậu làm cho không kịp phản ứng, theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau đó lưng tựa vào mép bồn rửa phía sau.
Lê Thầm đưa tay ra chống ở hai bên, vây Thời Tễ trong lòng mình.
Trong mắt Thời Tễ thoáng hiện lên vẻ khủng hoảng, sau đó bị hắn đè xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ai cho phép cậu đứng lên?"
Lê Thầm lại gần, chóp mũi gần như chạm vào mũi Thời Tễ.
"Em không khống chế được"
Âm cuối của cậu nhẹ nhàng rơi xuống.
"Em muốn hôn anh."
Nói xong, Lê Thầm thậm chí còn không cho Thời Tễ cơ hội phản ứng mà nghiêng người về phía môi Thời Tễ, đồng tử của Thời Tễ co lại, trước khi Lê Thầm đến gần, hắn đã giơ ngón tay lên đặt trước môi mình, đôi mắt của Lê Thầm tối sầm lại trong giây lát, cậu dùng môi cọ xát ngón tay của Thời Tễ, động tác vô cùng ái muội.
Sau đó, cậu kéo tay Thời Tễ ra, hơi nghiêng đầu, cướp lấy đôi môi lạnh lùng của đối phương.
---
тrυyện мìnн cнỉ đăng dυy nнấт ở waтpaтт của @ngcngυyn743, мấy вạn rãnн rỗι тнì gнé nнà мìnн cнơι nнa ( ꈍᴗꈍ) đừng đọc ở мấy cнỗ ĸнác, мìnн pùn lắм ó (。•́︿•̀。)
---
Khi kỳ tình nhiệt của Lê Thầm trôi qua, bên ngoài đã là đêm khuya, Thời Tễ cụp mắt xuống nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngủ say trên ghế sofa, cảm thấy khóe môi đau rát.
Hắn không khỏi đưa tay lên xoa xoa khóe môi.
Lê Thầm chính là một con chó con, căn bản không biết hôn, chỉ có thể tóm lấy liếm liếm cắn hắn, nhe răng nanh sắc nhọn gặm nhấm đôi môi mỏng manh của hắn, trong lúc kịch liệt, Thời Tễ vô tình cắn môi Lê Thầm, Lê Thầm lại càng dán lên, đem máu của chính mình độ vào trong khoang miệng Thời Tễ.
Nghĩ đến đây, Thời Tễ loáng thoáng cảm giác được miệng mình còn lưu lại một chút mùi máu tươi.
Hắn không phát hiện ra lượng tin tức tố hoa diên vĩ nồng đậm trên người mình, lại thắc mắc tại sao mình cách Lê Thầm một chút, thiếu niên liền cau mày, cho dù mắt nhắm nghiềng cũng vươn tay nắm chặt vạt áo của Thời Tễ.
Mà khi hắn đến gần, lông mày của Lê Thầm sẽ lại giãn ra, biểu cảm trên mặt cũng trở nên an tâm hơn một chút.
Thật là kỳ quái.
Tim hắn đập thình thịch, còn thuận tiện nghi hoặc vì sao hệ thống giám thị hết thảy lần này lại không nhảy ra cảnh cáo hắn.
Có phải vì việc này được thực hiện dưới sự ép buộc của Lê Thầm?
Hay là nguyên chủ trong nguyên văn cũng sẽ làm loại chuyện này với Lê Thầm?
Dù nghĩ thế nào đi nữa, hắn vẫn cảm thấy không ổn, cho đến khi Thời Tễ nghe thấy một âm thanh——
[Hệ thống bị nhiễu bởi tín hiệu không xác định, đang kết nối lại với ký chủ... Kết nối thành công. 】
"Ngươi mà cũng bị nhiễu sao?"
Thời Tễ hoang mang hỏi.
Hắn nhớ lần đầu tiên Lê Thầm mất khống chế hệ thống cũng bị nhiễu.
[Gần đây hệ thống thường xuyên bị tín hiệu không xác định quấy nhiễu, khả năng là có thứ gì đó đã xâm nhập vào cuốn sách, khả năng khác là trong cuốn sách còn có những xuyên thư khác. 】
Hệ thống trả lời.
[Nhưng hệ thống vừa mới che chắn tín hiệu, hiện tại đã ổn định. 】
[Hệ thống sẽ nỗ lực tìm kiếm nguồn tín hiệu, nên ký chủ hãy yên tâm. 】
[Tuy nhiên, yêu cầu kí chủ duy trì tính cách của nguyên chủ trong thời gian hệ thống ngoại tuyến, cốt truyện trong sách không dựa vào sự phát triển của hệ thống, nếu kí chủ không duy trì tính cách, cốt truyện sẽ tiếp tục sai lệch. 】
Nói xong, hệ thống lặng lẽ offline.
Thời Tễ đứng tại chỗ một lúc, nhìn Lê Thầm lần cuối rồi quay người rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.
Cùng lúc cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lê Thầm mở mắt ra, im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông.
Một tháng rất nhanh đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Thời Tễ hầu như không nói chuyện với Lê Thầm, hắn rời giường khi Lê Thầm đã đi học và đi ngủ trước khi Lê Thầm về nhà, mặc dù khoảng cách giữa hai người là ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy nhưng Thời Tễ lại cưỡng ép duy trì khoảng cách với Lê Thầm.
Hắn nhận ra rằng một khi đến gần Lê Thầm, hắn sẽ không khống chế được mà OOC, cũng may Lê Thầm không chủ động tìm hắn, ở phương diện không nói lời nào, hắn và Lê Thầm luôn có một sự ăn ý chết tiệt.
Nhiệt độ không lại hạ xuống, những chiếc lá cuối cùng trên thân cây rơi xuống đất, Thời Tễ mặc chiếc áo len mỏng cổ lọ màu trắng đứng trước cửa sổ, một làn sương trắng nhàn nhạt bay ra từ cốc cà phê trên tay.
Vài phút sau, hắn đóng cửa sổ lại, cầm cốc cà phê lên quay người thì tình cờ bắt gặp ánh mắt Lê Thầm ở phía sau.
Thời Tễ cau mày, theo bản năng nhìn nhìn cửa phòng đang đóng chặt.
Thằng nhóc này vào đây khi nào vậy?
Bây giờ thì tôi xem như đã tin cậu có năng dị dị thường đi không phát ra tiếng động rồi đó?!
Thời Tễ đè nén sự kinh ngạc trong mắt, đặt chiếc cốc trong tay xuống, đẩy ghế ra rồi ngồi xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Hắn tự trấn tĩnh lại, đôi mắt sau tròng kính hạ xuống, nói chuyện cũng không thèm nhìn Lê Thầm.
Thiếu niên cắn môi, bước tới vài bước, đặt hai tay lên chiếc bàn gỗ gụ, nhìn chằm chằm Thời Tễ một lúc lâu rồi hỏi thẳng:
"Sao anh lại không để ý đến em?"