Người bắt quả tang Lệ phi và Trần Kiều yêu đương vụng trộm là một vị hậu phi, còn là hậu phi từng có thù với Lệ phi.
Trần hoàng hậu giữ kín mọi chuyện, ngoại trừ người nàng ta tín nhiệm và Thái y ra, không ai biết chuyện này, thậm chí một chút dị thường cũng không nhận thấy.
Hoàng hậu thậm chí còn không để Lệ phi và Trần Kiều biết chuyện vụng trộm của bọn họ đã bị nàng ta biết được.
Nhưng dù có tính toán chu toàn đến đâu cũng không có cách nào thoát khỏi tình huống bất ngờ, đáng tiếc là bị Tề Vương bắt được, đoán cũng có thể đoán được là đang nhằm vào hắn, cho nên đương nhiên hắn phải đánh trả.
Cho dù là không phải nhắm vào hắn, thì Trần Kiều cũng là người Trần gia, nếu có thể nhân cơ hội này diệt trừ Trần gia chẳng khác nào chặt đi một cánh tay của Thái tử, trong khoảng thời gian Trần hoàng hậu mất hồn mất vía lại cho người độc chết, hoặc là khiến Trần hoàng hậu bị liên lụy khiến cho Kiến Nguyên Đế phải phế hậu, thì cánh tay phải của Thái tử cũng không còn nữa.
Thái tử chắc chắn sẽ chịu một đòn đả kích nặng nề, rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đây chẳng phải là cơ hội của hắn tới rồi sao.
Đối với Tề Vương mà nói, điều này tương đương với việc đưa nhược điểm đến tay hắn, hắn sao có thể phụ lòng đối phương, phải tận dụng thật tốt. . ngôn tình ngược
Sau vài lần bàn bạc với tâm phúc, Tề Vương bắt đầu hành động, hắn cho người tìm kẻ thù cũ của Lệ phi, mặc dù hiện tại hậu phi này cũng không cần tranh sủng, nhưng ủy khuất lúc trước chắc chắn sẽ không dễ quên được.
Tề Vương biết, vị này hậu phi sẽ rất vui lòng dẫm Lệ phi một chân, đặc biệt ngóng trông Lệ phi chết.
Tề Vương tra xét thời gian Trần Kiều ở trong cung, biết được bao lâu hắn ta sẽ đi hò hẹn với Lệ phi, lại chọn một ngày mà Kiến Nguyên Đế thương nghị chính sự với triều thần mà vạch trần chuyện này. Quan trọng là hắn phải có mặt, để có thể chạy đến hậu cung càng sớm càng tốt, để tránh cho Hoàng hậu có cơ hội diệt khẩu.
Kiến Nguyên Đế ở trước mặt thần tử cùng nhi tử bị người khác nói ông ta bị nữ nhân của mình đội nón xanh. Với tính nóng nảy của mình, Kiến Nguyên Đế nhất định sẽ tức giận đến máu chảy ngược, thất khiếu bốc khói.
Các đại thần nếu biết người khiến Kiến Nguyên Đế đội nón xanh là ai, thì sao có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Trần gia chính là con quái vật khổng lồ, nếu Trần gia không còn, cũng không biết những người khác có thể chia cắt bao nhiêu chỗ tốt.
Tề Vương đã suy nghĩ nhiều ngày, mới nghĩ ra một kế hoạch mà hắn cảm thấy chu đáo chặt chẽ.
Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, Tề Vương thậm chí còn có lòng cho gửi tin tức đến Lệ Vương phủ.
Sau khi Lâm Hành Chi và Sở Chiêu nghe Thập Nguyệt bẩm báo, sau lưng người của Tề Vương đã tới, nói Tề Vương thỉnh bọn họ vào cung.
Đương nhiên, loại kịch hay này hai người cũng không có ý định bỏ qua, cho nên rất tích cực lên xe ngựa.
Trên đường, hai người thảo luận về dụng ý của Tề Vương.
“Để tỏ thiện chí?” Rốt cuộc kẻ bị Tề Vương nhắm vào là Trần gia, đó cũng chính là kẻ thù của Sở Chiêu.
“Cũng là vì khoe khoang,” Sở Chiêu không nhanh không chậm nói, “Khoe ra hắn có thể trong kế của đám người Trần hoàng hậu chuyển bại thành thắng, khoe ra hắn có thể diệt trừ kẻ thù mà ta vẫn không thể làm được gì."
Lâm Hành Chi đánh giá, “Có tâm cơ, vậy hy vọng Tề Vương có thể thành công.”
Dù sao Trần gia xảy ra chuyện, y cũng muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mà giờ phút này trong cung, đang rơi vào trạng thái giằng co, trong không khí tràn ngập vui sướng khi người gặp họa, lẫn phẫn nộ cùng với sợ hãi.
Người tới bắt gian chính là Văn phi, nàng ta đang vẫy chiếc khăn tay của mình với Lệ phi đang quỳ trên mặt đất với nụ cười trên môi:"Ai nha, thật không hổ là phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất từ trước, quả thật rất có bản lĩnh. Có thể dụ dỗ chất nhi thanh tuấn tài giỏi của Hoàng hậu lên giường, Lệ phi nương nương quả thật là tài giỏi."
“Không biết hai vị đã thông dâm với nhau bao lâu rồi, cũng không biết trong bụng Lệ phi đang mang có phải là thứ nghiệt chủng hay không? Đó cũng là một mạng người nha, cũng không biết Hoàng thượng có đồng ý để nương nương giữ lại hay không, chờ khi sinh ra lại giúp nương nương nuôi lớn."
Văn phi tới bắt gian cũng có mang theo người, mà hậu cung này chính là địa bàn của Hoàng hậu, Trần Kiều lại là cháu ruột của nàng ta, để bảo vệ Trần gia, Trần Hoàng Hậu chắc chắn sẽ giết nàng trước khi Hoàng thượng đến, hoặc có thể giết Lệ phi trước.
Vì vậy, khi nàng bước vào tẩm cung của Lệ phi, có mang theo người, không chỉ có nội thị và cung nữ, mà còn có Kim Vũ Vệ và các nương nương của các cung khác, đều ở cửa đợi người, khi nàng bước vào nếu chỉ cần kêu to, những người này lập tức xông vào vừa lúc bắt gặp được đôi gian phu dâm phụ.
Chờ khi Trần hoàng hậu nhận được tin tức tới đây, muốn diệt khẩu cũng không có khả năng, giết một hai phi tử thì còn được, nhưng nhiều người như vậy, Trần hoàng hậu không có cái gan diệt khẩu hết tất cả những người ở đây.
Lần đầu tiên nàng ta phải chịu cảm giác ngậm bồ hòn.
Văn phi nhìn rõ ràng sắc mặt trắng bệch lại mạnh mẽ bình tĩnh của Lệ phi, lại nhìn Trần hoàng hậu đang phải kìm nén vẻ mặt tức giận, cảm thấy rất thống khoái.
Văn phi cười đến có bao nhiêu xán lạn, ánh mắt Trần hoàng hậu dừng ở trên người nàng liền có bấy nhiêu hận, như là muốn trực tiếp dùng ánh mắt đâm thủng nàng, hận không thể lóc thịt người đang sống.
Theo kế hoạch của Trần hoàng hậu, Lệ phi mang thai con của Trần Kiều, khi tháng lớn hơn một chút, lại cho người trong lúc vô tình phát hiện Lệ phi có thai, khi đó nàng sẽ đứng ra giữ mạng Lệ phi hoặc đứa nhỏ trong bụng. Với điều kiện, Lệ phi nhất định phải khẳng định người cùng nàng ta tư thông là Tề Vương, tách khỏi sự liên quan đến Trần gia, dùng một chiêu để loại bỏ Tề Vương.
Trần hoàng hậu còn an bài người bí mật theo dõi ở phụ cận tẩm cung Lệ phi, cũng theo dõi xem có người người khác tiếp cận nàng ta hay không.
Nhưng không hiểu sao, khi Ôn phi dẫn người xâm nhập vào tẩm cung của Lệ phi, người của nàng ta không hay biết gì, cho đến bây giờ cũng không có tin tức.
Nếu chỉ kế hoạch bị phá hư, Trần hoàng hậu còn không đến mức tức giận nghiến răng nghiến lợi như thế, nàng hận chính là Ôn phi đã liên lụy đến Trần gia, nàng quá rõ ràng Kiến Nguyên Đế là cái dạng người gì, nhiều năm trước Nguyệt Tịch công chúa, còn có Nguyệt Tịch quốc bị diệt toàn bộ, đó chính là kết cục của việc phản bội Kiến Nguyên Đế.
Lần này Trần gia...Trần hoàng hậu không muốn cũng không dám suy nghĩ đến hậu quả.
Nàng thậm chí không dám uy hiếp Ôn phi, bởi vì có nhiều người như vậy, không có khả năng mỗi người đều sợ nàng, bọn họ đều không phải là kẻ ngốc, chỉ cần nàng lộ ra một chút manh mối, những người này khẳng định sẽ nhân cơ hội này dẫm lên nàng và Trần gia.
Không được, không có khả năng!
Trần hoàng hậu lập tức phủ định suy nghĩ trong lòng, vì Thái Tử, nàng tuyệt đối không thể bị liên lụy.
Mà Trần gia, nàng có thể cầu tình, hoặc là nghĩ biện pháp giữ được huyết mạch Trần gia, chờ Thái Tử đăng cơ, Trần gia nhất định có thể Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó...
Sự hận thù của Trần hoàng hậu đối với Ôn phi càng thêm mãnh liệt, nữ nhân này, còn có những người có mặt hôm nay, đều phải chết!
Trong lòng có quyết định, Trần hoàng hậu đi đến trước mặt Trần Kiều, “Ngẩng đầu lên, nhìn bổn cung.”
Thời điểm phong lưu khoái hoạt là bị ma quỷ ám ảnh, nhưng giờ khắc này chuyện bị bại lộ, cũng chỉ còn lại sợ hãi vô tận.
Trần Kiều bắt lấy vạt áo của Trần hoàng hậu, khóc lóc khẩn cầu nói: “Cô cô, cô cô, chất nhi biết sai rồi, chất nhi là vô ý, cô cô cứu ta.”
Trần hoàng hậu lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.
Trần Kiều lập tức duỗi tay chỉ vào Lệ phi, “Là nàng, đều là do con hồ ly tinh này, là nàng ta câu dẫn ta, cô cô ngài nhất định phải làm chủ cho chất nhi.”
“Đủ rồi!” Trần hoàng hậu tát một cái thật mạnh trên mặt Trần Kiều, “Chuyện đã đến nước này mà ngươi còn không biết hối cải."
Càng là như vậy, Trần Kiều liền nói càng lớn, kể lại toàn bộ quá trình Lệ phi câu dẫn mình.
“Là nàng cố ý dẫn dụ chất nhi tới trong phòng còn cởi hết quần áo chủ động nhào lên tới ôm lấy chất nhi, nàng còn uy hiếp chất nhi nếu như không nghe lời nàng, nàng sẽ hét lên, cô cô, ngài nhìn chất nhi lớn lên chẳng lẽ không biết chất nhi là cái dạng người gì sao, chất nhi nào có lá gan lớn như vậy dám đi gặp riêng một vị nương nương."
Trần Kiều khóc lóc thảm thiết, nói một câu lại khóc một tiếng, đổ hết mọi sai lầm lên đầu Lệ phi, còn hắn là kẻ vô cùng oan ức và vô tội.
“Cô cô, ngài nhất định trừng phạt nữ nhân lả lơi ong bướm này, nếu không phải nàng câu dẫn uy hiếp, chất nhi làm sao lại phạm phải sai lầm lớn như vậy?”
"Nhìn dáng vẻ thuần thục đó của nàng ta, không biết đã câu dẫn bao nhiêu người rồi."
Cái khác không đề cập tới, Trần Kiều quả thật rất giỏi trốn tránh trách nhiệm.
Trần hoàng hậu nhìn người xung quanh một vòng, thấy phản ứng của những người này khác nhau, biết lời này của Trần Kiều ít nhiều có chút tác dụng, cái danh hồ ly tinh này của Lệ phi cũng đã có từ lâu, cũng gây thù oán với không ít người. Có người tin chính nàng ta chủ động câu dẫn Trần Kiều.
Xoay người lại, Trần hoàng hậu nhìn về phía Lệ phi, “Lệ phi, lời Trần Kiều nói có phải là sự thật hay không? Tất cả những điều này đều là bởi vì ngươi không chịu được cô đơn, nên tính kế dụ dỗ hắn để gây ra chuyện này sao?"
“Lệ phi, còn không mau nói ra sự thật!” Trần hoàng hậu đột nhiên hét lớn một tiếng, ý đồ dùng khí thế uy hiếp Lệ phi.
Lệ phi vốn rất sợ hãi, sự việc đã bại lộ, nàng cùng hài tử của nàng đều không thể sống được, nàng khẽ vuốt bụng, đây là đứa con đầu lòng của nàng, cũng là duy nhất nhưng đáng tiếc là không thể sinh ra được.
Bất quá, khi nghe được nam nhân ở bên tai nàng nói vô số câu lời ngon tiếng ngọt, nói thích nàng tâm duyệt nàng đều đem hết mọi chuyện đẩy lên người nàng, Lệ phi đột nhiên không có gì sợ hãi nữa, chỉ muốn bật cười.
Nếu Trần Kiều bất nhân, thì đừng trách nàng bất nghĩa.
Nếu hài tử không thể sinh ra, vậy thì để phụ mẫu bồi nó, một nhà ba người trên đường xuống hoàng tiền sẽ không cô đơn.
Vì thế Lệ phi mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Trần hoàng hậu, cười đến khiến trong lòng Trần hoàng hậu hốt hoảng.
“Đúng vậy, là thần thiếp câu dẫn hắn, câu dẫn hắn lên giường ta, câu dẫn hắn cởi từng lớp áo của ta, sau đó dụ hắn để lại hạt giống trong bụng ta."
Giọng điệu của Lệ phi rất nhẹ nhàng, khi nói những lời này không chút ngượng ngùng nào mà lại có một cổ mị ý.
“Nhưng Hoàng Hậu nương nương có biết vì sao ta phải câu dẫn hắn không?” Lệ phi cười khẽ ra tiếng, “Bởi vì……”
“Đủ rồi!” Ý thức được lời nói tiếp theo của Lệ phi sẽ khiến bọn họ rơi vào thế bất lợi, Trần hoàng hậu đột nhiên ngắt lời, mắng Lệ phi.
“Lệ phi, ngươi thật sự là không biết xấu hổ, làm ra chuyện xấu hổ như vậy, làm xấu mặt Hoàng thượng, vậy mà ngươi còn dám nói ra. Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy!"
Vẻ mặt của Trần hoàng hậu một bộ bổn cung cũng thấy xấu hổ khi nói đến ngươi.
Nhưng điều này lại khiến Lệ phi cười càng vui hơn:"Vì sao không dám nói? Thần thiếp tuy là nữ nhân nhưng là người dám làm dám nhận, không giống như loại nam nhân ở trên giường cởi quần gọi thần thiếp là tiểu tâm can, xuống giường thì nói là thần thiếp câu dẫn hắn."
"Trong cung này có nhiều Kim Vũ Vệ như thế, vì sao ta phải đi câu dẫn hắn mà không phải là người khác? Chẳng lẽ hắn không khống chế được nghiệt căn của mình?"
Đã tới bước này rồi, Lệ phi bất chấp tất cả, dứt khoát đứng lên, “Vừa rồi Hoàng Hậu kích động ngắt lời thần thiếp, chẳng lẽ là biết thần thiếp muốn nói gì, hay là nói Hoàng hậu nương nương đã sớm biết thần thiếp và cháu trai của nương nương làm ra chuyện tốt này?"
Mắt thấy Lệ phi muốn kéo mình vào trong đó, Trần hoàng hậu xụ mặt lại quát lớn nàng một tiếng, “Làm càn, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, đã chết đến nơi mà vẫn không biết hối cải.”
“Biết,” Lệ phi nhanh chóng trả lời, “Lúc trước mắt của ta có bị mù hay không mà để thứ như vậy lừa gạt."
“Hoàng Hậu nương nương đừng tức giận, dù nương nương có ngăn cản thế nào, thần thiếp vẫn có lời muốn nói, Trần gia các ngươi quả là gan rất lớn."
Nói xong lời này, Lệ phi đột nhiên quay đầu lại nhìn, “Cũng đã đến lúc Hoàng thượng đến, những lời tiếp theo của thần thiếp phải để Hoàng thượng nghe một chút, mới biết có bao nhiêu người thèm muốn ngai vàng của mình, còn hy vọng Hoàng thượng chết sớm một chút."
Hiện trường im lặng một lúc, nhưng Hoàng hậu và Trần Kiều rất nhanh đã có phản ứng, Trần hoàng hậu yêu cầu Lệ phi không được hồ ngôn loạn ngữ.
Trần Kiều nhảy dựng lên, muốn động thủ đánh người, lời trong miệng càng không khách khí, “Tiện nhân ngươi câm miệng! Ngươi đừng vội vô căn cứ vu tội Trần gia ta, cái gì ta cũng chưa nói, ngươi nữ nhân ác độc này sẽ không thể chết tử tế được!"
Lệ phi đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt cũng là vẻ không sợ hãi chút nào, nếu không phải hàng mi run rẩy bán đứng nàng, có lẽ người ta sẽ cho rằng nàng không hề sợ hãi.
“Đánh đi,” Lệ phi cười mị hoặc, “Ngủ với nữ nhân của Hoàng Thượng, đội nón xanh cho Hoàng thượng, hiện tại còn muốn đánh ta, hay là giống như như ngươi nói vậy, Trần gia các ngươi mới là người có tiếng nói cuối cùng ở Đại Sở này, ngay cả mặt của Hoàng thượng cũng có thể tùy tiện đánh?"
Đôi mắt Trần hoàng hậu rụt lại, lập tức kêu người ngăn Trần Kiều lại, “Đồ hỗn trướng, còn không mau quỳ xuống."
Trần Kiều vẫn cảm thấy mình rất vô tội, “Cô cô, ta chưa bao giờ nói những lời đó, là ả ta vu oan ta."
Trần hoàng hậu có chút đau đầu, Lệ phi đây là muốn cá chết lưới rách, mặc kệ Trần Kiều nói thật hay là Lệ phi bịa đặt, chỉ cần là lời Lệ phi nói ra, mọi người đều sẽ tin, đặc biệt là Hoàng thượng.
Trần hoàng hậu nhìn vào bụng Lệ phi, hiện giờ chỉ có thể xem nàng để ý hài tử trong bụng hay không.
Trần hoàng hậu hô: “Người đâu, đem hai tên phạm tội lớn lớn này ra đánh. Đánh thật mạnh cho bổn cung, trừng phạt trước, sau đó chờ Hoàng thượng đến để định tội bọn chúng!"
Nàng còn rất tri kỷ bổ sung, “Không cần đánh chết.”
Thấy Trần hoàng hậu ngay cả cháu của mình cũng không buông tha, có một số người cảm thấy Trần hoàng hậu là người công tư phân minh.
Càng nhiều người cũng là đang xem kịch, dù ai chết bọn họ cũng không đau lòng.
Chỉ có trong lòng Lệ phi là rõ ràng, Trần hoàng hậu là hướng về hài tử trong bụng nàng.
Nhưng có thể nói là nàng có làm gì đi nữa cũng không thể sống sót, Lệ phi sờ bụng, quay đầu nhìn lại, "Hoàng thượng, ngài còn không ra sao?"
“Ngài không muốn biết hiền hậu của ngài cùng Trần gia đang âm mưu gì sao?"
“Hoặc là nói, ngài không muốn biết khi nào bọn họ sẽ giết ngài."
Lệ phi liên tiếp hỏi ba câu, làm Hoàng Hậu càng thêm hoảng loạn, bắt đầu thúc giục người, “Còn thất thần cái gì, còn không mau đem nữ nhân điên khùng hồ ngôn loạn ngữ này kéo xuống!"
Lệ phi rất thuận theo bị bắt được, nói với Hoàng hậu:"Hoàng hậu, ngươi đang hoảng sợ."
Lúc này, Kiến Nguyên Đế mang theo một đám người xuất hiện ở cửa, "Hoàng hậu đang nóng lòng muốn giết người diệt khẩu?"