Bởi vì sợ chết nên hai người kia dùng đủ mọi chiêu trò.
Bọn họ biết đồng xu có độc, mục đích của bọn họ chính là để thằng bé ăn mày ném đồng xu đó lên người Lâm Hành Chi.
Những đứa trẻ ăn mày lang thang trên đường rất thông minh, vì nuôi sống bản thân nên cũng sẽ có một số bản lĩnh trộm cắp, chỉ cần người kia không quá cảnh giác thì bọn chúng có thể thành công.
Thằng bé ăn mày còn một muội muội đang bị bệnh, hai người này đến tìm nó để nó làm giúp họ một chuyện, còn đưa bạc để muội muội nó chữa bệnh, nó cũng không biết đồng xu này có độc nên đã đồng ý ngay lập tức.
Nhưng không ngờ độc tính quá mạnh, còn chưa chạm vào Lâm Hành Chi đã ngã xuống.
Mà hai người này căn bản không muốn cho nó sống sót, dù sao Lâm Hành Chi cũng là Lệ Vương phi, nếu Lệ Vương đến tìm ra thủ phạm thật sự gây ra cái chết của Vương phi của hắn, đồng thời tìm được thủ phạm thực sự từ thằng bé ăn mày, nó lại khai bọn họ ra thì chắc chắn rằng bọn họ sẽ phải chết.
Chỉ là bây giờ bọn họ vẫn là phải chết, mưu hại Vương phi, còn để thằng nhóc ăn xin thế mạng, ai sẽ để cho bọn họ sống?
“Nói đi, ai sai sử các ngươi?”
Hai người mặt xám như tro tàn, biết hôm nay mình trốn không thoát, nhưng đều lắc đầu không khai ra người sai sử bọn họ.
Lâm Hành Chi: “Là nhận bạc hay là người nhà bị bắt giữ?”
Vẻ mặt kích động của bọn họ chỉ xuất hiện trong một thoáng, lại cúi đầu, bọn họ nghĩ chết thì chết, không thể làm hại cả nhà, đặc biệt là con cái của họ, bọn họ không muốn tuyệt hậu.
Lâm Hành Chi vỗ tay, “Có nghĩa là người đứng sau đang lợi dụng cả nhà các ngươi để uy hiếp. Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ có người phía sau sai sử có thể, còn bổn vương phi thì không thể? Muốn tra thân phận của các ngươi, tìm được người nhà các ngươi ở đâu. Cũng chỉ cần một câu của bổn vương phi."
“Hơn nữa giống như các ngươi bịt miệng thằng bé ăn xin này, thì các ngươi có xác định được kẻ sai sử sẽ dễ dàng cho người nhà các ngươi sống sót?"
“Cho các ngươi một cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất, nói ra sai sử phía sau màn là ai, bổn vương phi sẽ cho người giữ một mạng cho người nhà các ngươi, có bá tánh ở đây làm chứng."
Vừa nghe có thể làm chứng cho Vương phi, sự nhiệt tình của bá tánh lập tức tăng lên, hết người này đến người khác khuyên hai người mau nói ra.
Còn nói người sai sử bọn họ đến Vương phi còn dám giết, thì làm sao có thể đặt mạng sống của người thân hai người vào trong mắt, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Nhiều giọng nói khác nhau vang lên bên tai, hai người bắt đầu do dự, nhưng Lâm Hành Chi không cho bọn họ nhiều thời gian suy nghĩ mà bắt đầu đếm:"Ba, hai..."
“Ta nói, cái gì cũng nói, là một nữ nhân ép chúng ta làm!”
Không chờ đếm tới một, một trong số họ đã lên tiếng.
Chỉ là bọn họ cũng không muốn chết nên đã cố gắng thương lượng điều kiện với Lâm Hành Chi, “Nếu như chúng ta nói, Vương gia Vương phi có thể tha cho chúng ta một mạng không.”
“Các ngươi có hai lựa chọn, chết ngay bây giờ hoặc chết sau khi đến nha môn,” Sở Chiêu trả lời vấn đề của gã.
Thạch Mặc phối hợp rút kiếm trong tay ra, trường kiếm sắc bén phản chiếu ánh sáng, chỉ một động tác nhẹ cũng có thể cắt đứt cổ bọn họ.
Hai người rụt cổ không dám cò kè mặc cả, thành thật miêu tả hình dáng của nữ nhân tìm bọn họ làm việc, khẩu âm và tuổi tác có thể nhìn ra nghe thấy, trừ vẻ ngoài ra, bởi vì nữ nhân này mặc áo choàng nên bọn họ không nhìn rõ đối phương như thế nào.
"Mùi hương trên người nàng ta rất kỳ quái, giống như mùi thuốc, hơn nữa rất thơm. Còn nữa, chất liệu quần áo cũng rất tốt, nhìn giống như tiểu thư nhà có tiền."
Ở kinh thành, nữ nhân muốn gây rối y cũng không nhiều, à không, nữ nhân muốn giết y cũng không nhiều, Lâm Hành Chi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Manh mối chính là mùi thuốc trên người nàng ta, Lâm Hành Chi nghiêng đầu nói với Sở Chiêu:"Ngoại trừ lần đầu tiên, hai lần sau đó ta gặp nàng ta đều là lúc nàng ta bị đánh."
Nếu bị thương, sẽ cần thuốc, đặc biệt là gần đây tâm trạng của chủ tử nàng ta không tốt.
Trong lòng Lâm Hành Chi đã xác định người được chọn, bất quá để tránh ngộ thương, y vẫn phải kiểm tra.
“Vậy tìm xem đêm nay Tôn Vũ San có ra cửa hay không?” Lâm Hành Chi nói.
Thạch Nghiên ở phía sau tức giận bất bình, “Nữ nhân này, sao lại xấu xa như thế chứ? Nàng ta không biết xấu hổ, tư thông với người khác, bị vạch trần là đáng, sao có thể đem chuyện nó ném lên đầu thiếu gia."
“Thiếu gia, lúc này bắt được nàng ta, nhất định không thể buông tha cho nàng ta, nàng ta đã muốn mạng của người rồi, tuyệt đối không được mềm lòng nữa."
Lâm Hành Chi trả lời, “An tâm,” đồng thời nhìn xuống đất, “Mặc dù không hại đến ta, nhưng mạng của đứa nhỏ này phải tính trên đầu nàng ta."
Tiếp theo y quay đầu nhìn về phía Sở Chiêu, “Vương gia, ta cần chàng cho người đi tìm nàng ta.”
“Ừm,” Sở Chiêu gật đầu, chỉ một động tác, ám vệ trong bóng tối sẽ đi truyền tin tức.
Vừa vặn, lúc này Thập Nguyệt mang theo sai dịch và đại phu tới, Thạch Nghiên đi lên giải thích cho sai dịch chuyện đã xảy ra, đại phu kiểm tra thi thể của thằng nhóc ăn mày qua tấm khăn, nói với sai dịch kết quả chẩn đoán: “Là trúng độc mà chết, nếu tiếp xúc sẽ chết. Chất độc này phát tác rất nhanh, chỉ cần uống thuốc giải trước hoặc uống ngay lập tức khi chạm vào đều có thể giải được, không ảnh hưởng đến tính mạng."
Hai tên đưa đồng xu cho thằng bé ăn xin đã uống thuốc giải từ trước.
Tóm lại, loại độc này chết mau, giải cũng mau.
Nếu Lâm Hành Chi thật sự chạm vào đồng xu, có lẽ giờ đây y đã trở thành một cỗ thi thể.
Nữ nhân này, quả thật độc ác.
Sở Chiêu gãi vào lòng bàn tay Lâm Hành Chi, cho y một ánh mắt trấn an, "Đêm nay ta sẽ để nàng ta chết."
Không chỉ như vậy, hắn còn muốn treo xác của Tôn Vũ San trước cửa lớn Tề Vương phủ.
Tề Vương không quản tốt con chó của mình, để Tôn Vũ San chạy ra hạ độc Vương phi nhà hắn, thì cũng đừng trách hắn giận chó đánh mèo.
Thi thể của thằng nhóc ăn mày được sai dịch nâng đi, mặc dù không có hậu tán nhưng vẫn có thể an nghỉ, nhưng mà Lâm Hành Chi đã nhờ nha môn hỗ trợ để muội muội của thằng nhóc được nhìn ca ca của nó lần cuối.
Hai tên bị sai sử, cũng bị đưa đến nha môn chờ xét xử, trước khi đi quỳ trên mặt đất thật mạnh dập đầu với Lâm Hành Chi, muốn Lâm Hành Chi nói lời giữ lấy lời, bảo vệ tính mạng của cả nhà bọn họ, còn nói địa chỉ nhà cho Lâm Hành Chi.
Những bá tánh xem náo nhiệt cũng bắt đầu giải tán, những người trước đó bị Lâm Hành Chi gọi tên để xuất bạc cũng muốn lặng lẽ lẻn vào đám đông rời đi.
Nhưng mà dưới ánh mắt nhanh nhạy của Thạch Mặc, lại có thêm Thập Nguyệt hỗ trợ, một tên cũng không bỏ qua.
Cũng không làm gì quá đáng với bọn họ, chỉ trói bọn họ ngay trên đường lớn, để người nhà đem bạc đến trao đổi.
Việc này có người vương phủ tới làm, Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu lúc này cũng không còn tâm trạng đi ngắm đèn lồng, mà chuẩn bị đi đến nhà của hai người bị Tôn Vũ San sai sử.
Đi đến một nửa, liền có ám vệ tới bẩm báo đã tìm được Tôn Vũ San, Tôn Vũ San đang ở trong nhà của một trong hai người kia.
Ám vệ nói: “Nghe thấy trưởng bối trong nhà gọi hắn là Đại Tráng.”
Có lẽ vì biết mình không thể trốn thoát, hoặc vì đang toan tính điều gì khác nên Tôn Vũ San trói người nhà Đại Tráng, treo đứa nhỏ nhà bọn họ lên xà nhà, đợi bọn người Lâm Hành Chi đi.
“Tìm được rồi, vậy thì xử lý đi,” Sở Chiêu nói.
Bất quá khi gặp được nàng ta cũng chỉ uy hiếp xúc phạm Vương phi của hắn, hà cớ gì phải tự làm bẩn tai mình, vẫn là người chết tốt hơn, thanh tịnh. . truyện tiên hiệp hay
Những nghi ngờ trước đó đã được hành vi hiện tại của Tôn Vũ San chứng thực, không cần phải giữ người lại.
Ám vệ nhận lệnh đi về phía trước, bọn họ ở cách đó không xa nghe được Tôn Vũ San trước khi chết không cam lòng tru lên, còn có câu kia, “Lâm Hành Chi, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!”
Lâm Hành Chi gãi tai, "Vậy trước tiên ngươi phải có cơ hội làm quỷ."
Sở Chiêu cảm thấy y nói rất có lý, liền giao việc tiếp theo cho ám vệ, còn hắn thì dẫn Vương phi đến một góc ăn tối.
……
Ngày hội Nguyên tiêu, có người vui vẻ, có người không vui, có người lại càng u ám hơn.
Tỷ như Tề Vương nhìn thấy thi thể của Tôn Vũ San đang nhỏ máu trước cửa lớn phủ mình.
Hắn sai người đi tra chuyện gì đã xảy ra, rất nhanh hắn đã biết Tôn Vũ San tự làm tự chịu, hắn hung tợn mắng hai câu tiện nhân xứng đáng, lại tức giận vì nữ nhân này làm liên lụy mình.
Trước đây hắn là người gây chuyện với Sở Chiêu và Lâm Hành Chi, nhưng bây giờ nữ nhân này lại chết vì gây chuyện, thì hoàn toàn ngược lại.
Tuy nhiên, Tề Vương không hề có ý cúi đầu trước Sở Chiêu tỏ ra yếu mềm, dù sao cũng vô dụng.
Chỉ là hắn hiện tại đã bị Sở Chiêu nhắm đến, lại luôn là cái gai trong mắt của Thái Tử, hai phía đều bị địch nhìn chằm chằm, lại không có chỗ dựa đáng tin cậy bên ngoài, muốn thành công lại càng khó hơn.
Tề Vương trong lòng oán trách mẫu phi mình không phải xuất thân cao quý, đồng thời cũng oán trách một đám người đối đầu với hắn là không biết điều.
Hắn nhìn thi thể Tôn Vũ San ở cửa phủ một lúc lâu, cuối cùng một đao cắt đôi thi thể.
Có thị nữ Vương phủ sợ đến mức hết lên, có nội thị bị dọa mềm nhũn hai chân trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Tề Vương cũng không thu thập bọn họ, chỉ lạnh giọng cảnh cáo, “Nếu có người dám tiết lộ nửa phần, nữ nhân này chính là kết cục của các ngươi!”
Những người còn lại đương nhiên chỉ dám tuân lệnh, không nói với bên ngoài một chữ.
Tề Vương vào cửa, truyền những thân tín của mình, thương nghị kế hoạch tiếp theo.
Tâm phúc nhắc tới một người, “Lệ phi nương nương, Vương gia từ trước cố kỵ thân phận không chạm vào nàng, nhưng trong cung, gió thổi bên gối là cách tốt nhất."
“Nàng ta đã thất sủng,” Tề Vương nhắc nhở tâm phúc.
“Không sao không sao,” tâm phúc lắc đầu, “Chỉ cần người có thể nhìn thấy Hoàng Thượng thì sẽ có một số việc rất hữu dụng, tỉ như phương pháp đầu đọc sủng thiếp của một Vương gia chẳng hạn."
“Huống hồ, cũng không nhất định là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Tử, còn có Trần gia, ai cũng đều đều được, chỉ cần người đã chết, chẳng phải dù có bao nhiêu quyền lực cũng vô dụng sao?"
“Bất quá Vương gia muốn khiến cho Lệ phi nương nương giúp ngài làm việc, phải làm nàng đối với ngài khăng khăng một mực và không thể nói với nàng ta biết được chân tướng."
Tề Vương trầm ngâm một lát, “Bổn vương hiểu.”
Hắn không thể động Kiến Nguyên Đế cùng Thái Tử, nhưng có thể dùng Lệ phi để đổi Trần hoàng hậu.
Không có Trần hoàng hậu, Thái Tử sẽ bị tổn thất thảm trọng.
Tề Vương nói: “Ngày mai bổn vương sẽ tìm cơ hội tiến cung một chuyến.”
Nữ nhân kia không phải vẫn luôn muốn hắn lên giường nàng ta sao, vậy thỏa mãn nàng.
……
“Chủ tử, Vương phi, đã xảy ra chuyện!”
Tôn Vũ San đã được giải quyết, gia đình của Đại Tráng cũng đã được cứu mạng, còn lại lời hứa của Lâm Hành Chi sẽ chăm sóc những đứa nhỏ ăn xin trong kinh thành.
Đêm Nguyên tiêu, kẻ có bạc cầm bạc đến chuộc người, kẻ không đến thì trói người cả đêm, cũng không bị lạnh cứng người hay bị gì, nhưng bài học này khiến bọn họ nhớ kỹ cái gì nên nói cái gì không nên nói.
Số bạc thu được cũng không nhiều lắm, phần lớn đều do chính Lâm Hành Chi và Vương phủ trợ cấp, nhưng y cũng không hối hận khi đã đồng ý việc này, ăn xin cũng là người, nếu có giáo dưỡng thì tương lai sẽ có trọng dụng.
Lâm Hành Chi gả đến Vương phủ, mẫu thân cũng chuẩn bị của hồi môn cho, tuy là bất động nhưng cũng khá thiết thực.
Trong đó có một thôn trang ở ngoài thành, có tới 300 mẫu đất, nông hộ cũng không nhiều lắm, phần lớn là lão binh đã từ giã chiến trường, đều là trồng lương thực, trái cây và nuôi cá.
Lâm Hành Chi định đem mấy đứa nhỏ ăn xin cho những nông hộ ở đó chăm sóc và xây dựng một trường học tư thục, lão binh có thể dạy mấy đứa nhỏ công phu, tiên sinh thì sẽ dạy học, y và Vương gia thì ra bạc phụ trách cho bọn họ ăn no mặc ấm bình an lớn lên.
Lâm Hành Chi thậm chí còn đánh chủ ý lên Gia Cát Thẩm Đồng, cảm thấy chờ sau khi hắn trở về có thể chọn cho hắn mấy đứa nhỏ có thiên phú đi theo học y, sau khi lớn lên có thể cho chúng đến biên quan làm quân y, tất cả đều là người một nhà.
Lâm Hành Chi cũng bảo Thạch Mặc đi xem qua, tiểu cô nương cũng không nhiều lắm, hầu hết đều có khiếm khuyết.
Kỳ thật cũng bình thường, tiểu cô nương lưu lạc bên ngoài nếu không phải ngu dại có khiếm khuyết, thì nào có cơ hội làm ăn mày có khu đã sớm bị người ta bán đi.
Tiểu cô nương có thể học thêu thùa, làm son phấn, cũng có thể học nấu ăn, huống chi trở thành đầu bếp thì về sau có thể làm nữ đầu bếp cho người ta, có nghề trong người cũng có thể nuôi sống bản thân.
Việc giáo dục mấy tiểu cô nương này, Lâm Hành Chi liền giao cho Nam Tinh, quản gia trẻ này trừ bỏ việc tìm kiếm thoại bản từ bên ngoài cho chủ tử, còn biết rất nhiều thứ, đủ để dạy dỗ những tiểu cô nương kia.
Ban ngày đi thăm thôn trang, sau khi trở về liền vội vàng lập kế hoạch, thẳng đến đêm đã khuya bị Sở Chiêu thúc giục mới đi nghỉ.
Kết quả mới vừa cởi quần áo, giường còn chưa nằm xuống, Thập Nguyệt đã hét lên ngoài cửa.
Lâm Hành Chi lại đành phải đem quần áo tròng lên đi mở cửa.
Thập Nguyệt mới vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ánh mắt đầy cảnh cáo của chủ tử, ý nói—— nếu không phải chuyện quan trọng, thì ngươi xong rồi!
Thập Nguyệt không dám trì hoãn chút nào, không ngừng kể lại chuyện đã xảy ra:"Trong cung truyền đến tin tức Tề Vương đến tìm Lệ phi, tình cờ gặp được Lệ phi đang yêu đương vụng trộm với Trần Kiều, cũng đã biết chuyện Lệ phi có thai!"
Lâm Hành Chi hoan hô, “A, vậy thì đúng là trùng hợp."
“Tề Vương nổi giận ngay tại chỗ?” Lâm Hành Chi hỏi.
Thập Nguyệt lắc đầu, “Cái đó thì không có, dù sao ban đêm hắn chạy vào tẩm cung của nữ nhân Hoàng đế, nếu tức giận thì sẽ khó mà thoát tội."
“Ừ, rất có lý, cho nên ngươi hét lên ngay ban đêm chính là vì để nói chuyện này?" Lệ Vương điện hạ bị quấy rầy giấc ngủ có vẻ không vui.
Thập Nguyệt: “Ặc...” Hắn cho rằng chủ tử cùng Vương phi sẽ rất muốn nghe.
Thật kích thích, gian phu gặp được gian phu.
Hơn nữa vốn là thủ đoạn do phái của Thái Tử dùng để tính kế gã, nhưng lại bị gã phá vỡ trước, Tề Vương nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết, chuyện này sẽ rất thú vị.
Thập Nguyệt cúi đầu nhận sai, “Là thuộc hạ tới không đúng thời điểm, thuộc hạ cáo lui.”
Hắn hẳn là nên để ngày mai mới đến bẩm báo, hoặc là để phía Tề Vương có động tĩnh tới cũng không muộn.
Thập Nguyệt ủ rũ cụp đuôi lui đi ra ngoài, cũng thức thời đóng cửa lại.
Còn nghênh diện Nam Tinh đi tới ghét bỏ, “Khờ ghê, cũng không nhìn xem đang là thời điểm nào, hơn nữa hiện tại chủ tử chỉ có một mình sao?”
“Nếu chủ tử cùng Vương phi không đơn thuần là đang ngủ, bị quấy rầy, ngươi sẽ phải gánh chịu.”
Nam Tinh dặn hắn nhớ kỹ, “Có việc ban ngày nói, buổi tối đừng gõ cửa, mạng là quan trọng nhất.”
Thập Nguyệt ngoan ngoãn thụ giáo, nhưng hắn đối với việc Lệ phi cùng người khác tư thông bị gian phu trước đó bắt quả tang vẫn tràn ngập hiếu kỳ, lôi kéo Nam Tinh thảo luận.
Trong phòng, Lâm Hành Chi cũng đang hỏi Sở Chiêu, “Vương gia, ngươi cảm thấy Tề Vương có thể nhẫn bao lâu?”
Sở Chiêu nói: “Sẽ không lâu lắm, chờ hắn điều tra rõ ràng thì sẽ hành động, tiên hạ thủ vi cường,” dù sao tình thế hiện tại đối với gã rất bất lợi.
Lâm Hành Chi trở mình, rúc người vào lòng Sở Chiêu, “Vậy hy vọng hắn nhanh lên, ta còn đang chờ xem kịch vui.”
……
Nửa tháng sau
“Chủ tử, Vương phi, đã xảy ra chuyện!”
“Lệ phi cùng Trần Kiều bị người khác bắt gặp khi đang gian díu!”
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu liếc nhìn nhau, Tề Vương quả thực là chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng.