Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 82




Không mất nhiều thời gian để Kiến Nguyên Đế chuyển từ lửa giận ngập trời chuyển sang bình tĩnh, hơn nữa không khó để nhận ra từ lời chất vấn của Kiến Nguyên Đế, ông ta đã đến từ sớm, chỉ là khi Trần hoàng hậu muốn diệt khẩu Lệ phi mới bước ra.

Bởi vì không xác định được khi Kiến Nguyên Đế tới và nghe được những gì, Trần hoàng hậu vốn đã có chút hoảng sợ lại càng nhiều thêm, trong lòng trầm xuống.

Cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nàng dẫn người đến hành lễ với Kiến Nguyên Đế, sau đó nói:"Sao có thể, thần thiếp chỉ nghĩ Lệ phi và Trần Kiều đã làm ra chuyện xấu hổ như vậy, nên trừng phạt bọn họ, để cho bọn họ ăn chút đau khổ, huống hồ thần thiếp cũng đã phân phó không được mạnh tay gây ra mạng người."

“À, phải không?” Kiến Nguyên Đế chậm rãi đi về phía Trần hoàng hậu, “Hoàng Hậu cảm thấy những gì cháu trai nàng và Lệ phi làm là xấu hổ mất mặt? Nhưng tại sao trẫm lại cảm thấy cái này kêu là đại nghịch bất đạo?"

Tim nàng ngừng đập trong giây lát, Trần hoàng hậu cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nàng cố gắng để tránh nhắc đến điểm này, nhưng Kiến Nguyên Đế hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Đầu gối của Trần hoàng hậu mềm nhũn trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu nói: “Là thần thiếp không biết dạy dỗ.”

Kiến Nguyên Đế dừng ở trước mặt Trần hoàng hậu, Trần hoàng hậu cúi đầu vừa lúc có thể thấy rõ ràng mũi giày của Kiến Nguyên Đế, nàng nghe thấy Kiến Nguyên Đế nói, “Hoàng Hậu nói lời này là không đúng, Trần Kiều là người của Trần gia, khi nào đến lượt Hoàng hậu dạy dỗ, không phải Hoàng hậu sinh cho ta một Thái tử sao, chẳng lẽ Trần Kiều này..."

“Hoàng Thượng!” Mắt thấy Kiến Nguyên Đế càng nói càng hoang đường, Trần hoàng hậu lập tức đánh gãy lời ông ta, “Thần thiếp biết sai, là thần thiếp nói sai rồi, thần thiếp chỉ là cảm thấy Trần Kiều là cháu trai của thần thiếp, thần thiếp thân là trưởng bối nên phải chịu trách nhiệm dạy dỗ, huống chi là chuyện xảy ra ở hậu cung, vậy mà trước đây lại không nhận ra, là thần thiếp có tội."

Kiến Nguyên Đế gật đầu, "Quả thực nàng có tội, bất quá cũng không vội, trẫm sẽ tính với nàng sao, hiện tại..."

Kiến Nguyên Đế xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Lệ phi, “Hiện tại trẫm phải xử trí tiện nhân lả lơi ong bướm này!”

Kiến Nguyên Đế thay đổi giọng điệu, dùng sức nhấn mạnh từ"tiện nhân".

Lệ phi thoát khỏi người đang bắt giữ mình, nhìn thẳng vào Kiến Nguyên Đế đang đi về phía mình, không những không sợ hãi mà còn chủ động mỉm cười nói: “Thần thiếp thật sự đã rất lâu không gặp Hoàng Thượng, không nghĩ tới lần gặp cuối cùng sẽ trong trường hợp này."

“Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách thần thiếp, ai bảo Hoàng Thượng vứt bỏ thần thiếp, làm cho thần thiếp cả ngày phòng không gối chiếc, thật sự rất cô đơn.”

“Không,” Lệ phi duỗi tay chỉ chỉ Trần Kiều bên cạnh, “Đã không cẩn thận lừa một dã nam nhân bằng dăm ba câu đã bắt được linh hồn đó của gã."

Thấy Lệ phi chẳng những không biết điều, còn dám nhắc đến chuyện gièm pha giữa nàng và Trần Kiều trước mặt mình, cơn tức giận vốn được Tề Vương khuyên bảo bình tĩnh lại của Kiến Nguyên Đế lại dâng lên, bình tĩnh trên mặt lập tức bị lửa giận thay thế.

Lệ phi nhìn thấy phản ứng của Kiến Nguyên Đế, cười khẩy,“Hoàng Thượng đừng nóng giận, tội thiếp biết mình sai, cũng không định xin tha, gọi Hoàng Thượng ra tới chỉ là có mấy lời muốn nói cho Hoàng Thượng nghe mà thôi.”

“Rốt cuộc Hoàng Thượng cũng sủng ái thần thiếp hai ba năm, tội thiếp tri ân báo đáp, bất quá tin hay không thì tùy chính bản thân Hoàng Thượng.”

Nụ cười của Lệ phi khiến Kiến Nguyên Đế ngẩn người, ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Lệ phi, khi đó nàng ta cũng cười như vậy.

Khi đó ông ta chỉ cần nhìn thoáng qua Lệ phi xinh đẹp, quyến rũ, dịu dàng, từ đó trở đi Lệ phi là người duy nhất được ông ta sủng ái.

Không ngờ được, trong vòng ba năm, liền đi đến tình cảnh này, nữ nhân mà ông ta sủng ái nhất lại câu dẫn nam nhân khác lên giường.

Kiến Nguyên Đế đã không còn muốn suy nghĩ vì sao mình lại lạnh lùng với Lệ phi, vì sao mọi chuyện đến nước này, ông chỉ cảm thấy tức giận, tức đến muốn lập tức giết chết hai tên tiện nhân này.

Nữ nhân của ông dùng thân thể đã quấn người ông ta để quấn lên người khác, nhất định nàng ta đã cười như vậy với dã nam nhân kia, nghĩ đến đây, ánh mắt Kiến Nguyên Đế dừng trên người Lệ phi và Trần Kiều như muốn lột da rút gân.

“Nói!” Kiến Nguyên Đế lạnh lùng phun ra một chữ, lần cuối cùng ông ta tin vào loại tiện nhân không biết xấu hổ này.

Lệ phi dịu dàng nói tạ ơn, “Trần Kiều nói thích tội thiếp, còn nói sau khi Thái Tử đăng cơ hắn sẽ cầu tình với tân đế để tân đế cho tội thiếp xuất cung cùng hắn bên nhau lâu dài. Hắn còn nói Hoàng Thượng lớn tuổi, cũng đã đến lúc giao quyền, Thái Tử và bọn người Trần gia đều đã chờ không kịp, nếu Hoàng Thượng không biết điều, bọn họ chỉ có thể âm thầm dùng thủ đoạn để Hoàng Thượng sớm ngày băng hà...”

“Im miệng, tiện nhân, ngươi đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ vu tội Trần gia, Hoàng Thượng ngài đừng tin ả ta, thần chưa bao giờ nói những lời đó, Thái tử hiếu thuận, Trần gia luôn trung thành và tận tâm với Hoàng thượng sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy."

Kiến Nguyên Đế liếc nhìn Trần Kiều đang hoảng loạn sốt ruột, nói hai chữ, “Vả miệng.”

Lập tức có Kim Vũ Vệ tiến lên, bắt lấy Trần Kiều kéo sang bên cạnh rồi bắt đầu vả miệng, Trần Kiều muốn xin tha để biện giải cho mình, nhưng mỗi lần há mồm đều bị Kim Vũ Vệ đánh câm miệng.

Nghe tiếng tát, trong lòng Lệ phi vui không tả, thậm chí còn muốn cảm tạ Kiến Nguyên Đế.

Kiến Nguyên Đế không biết nàng đang nghĩ gì, hỏi nàng, “Chứng cứ đâu?”

Lệ phi nếu dám nói ra những lời này, nhất định có chứng cớ, nàng nói:" Hoàng Thượng sao không ngẫm lại xem đã bao lâu rồi ngài chưa đến hậu cung, vì sao lại không tới?"

Là từ khi săn thu trở về vẫn chưa đặt chân vào hậu cung, sở dĩ ông không đến là vì không nạp được một phi tử nào, những lời ông ta nói với Trần hoàng hậu cũng không xong. Một nguyên nhân khác là ông ta bị thương còn thêm trúng độc, lại không có chút tinh thần nào, xử lý chuyện triều chính cũng là mơ mơ màng màng.

Mà không có tinh thần cũng không phải là phản ứng bắt đầu từ khi trúng độc mà là xảy ra sau đó...

Kiến Nguyên Đế cũng không ngu ngốc, rất nhanh đã hiểu được, sự mơ màng hồ đồ của ông ta là có người động tay động chân.

Thái Tử, Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi còn có gia chủ Trần gia đều ở đây, Tề Vương cũng ở đó, hơn nữa Trần hoàng hậu, chỉ có những người này mới có thể làm hại ông hoặc sẽ làm hại ông.

Ánh mắt của Kiến Nguyên Đế nhìn thẳng vào Hoàng hậu, Hoàng hậu là người duy nhất mà ông ta tin tưởng trong những ngày đó và luôn ở bên cạnh để hầu hạ ông ta, vì vậy, Kiến Nguyên Đế không cần nghĩ nhiều, đã xác định người ra tay là Trần hoàng hậu.

Kiến Nguyên Đế có thể thông qua vài câu của Lệ phi nghĩ đến điểm này, Trần hoàng hậu cũng hiểu Lệ phi là đang ám chỉ cái gì, đặc biệt là chuyện nàng làm, nàng đặc biệt nhớ rõ ràng.

Khi Kiến Nguyên Đế nhìn sang, trái tim Trần hoàng hậu đập thình thịch, biết chuyện hôm nay sẽ rất khó khăn.

Nàng không dám nhìn Kiến Nguyên Đế, chỉ có thể nhìn về phía huynh trưởng đứng ở phía xa, Trần Hoài Cao.

Trần Hoài Cao giờ phút này cũng toát mồ hôi lạnh ròng ròng, Trần Kiều đang làm cái gì ông ta cũng biết, hơn nữa chắc chắn Hoàng Hậu cũng biết, thấy Hoàng Hậu không chỉ không ngăn cản còn bao che cho Trần Kiều, Trần Hoài Cao liền đoán được Hoàng Hậu tất có dụng ý, cho nên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, còn giả vờ không biết việc này.

Nhưng lại không ngờ chuyện này lại bị phát hiện trước, là loại đi vào ngõ cụt không thể bào chữa.

Trần Hoài Cao biết Trần hoàng hậu hạ độc Kiến Nguyên Đế, đây là kế hoạch mà huynh muội bọn họ sau khi cân nhắc kỹ lưỡng định ra, bọn họ muốn nhanh chóng để Thái tử cầm quyền, chỉ khi Hoàng thượng không có tinh thần xử lý chuyện triều chính, như vậy Thái tử mới có cơ hội được phân chia quyền lực trong tay Kiến Nguyên Đế.

Kế hoạch ban đầu của Trần Hoài Cao là để Kiến Nguyên Đế trầm mê nữ sắc bỏ phế triều chính, nhưng Kiến Nguyên Đế lại chướng mắt các phi tử trong hậu cung, mà những người ông ta coi trọng đều dính dáng đến võ tướng, mà nhà của những nữ tử đó cũng không có ý muốn để nữ nhi nhà mình tiến cung, Trần hoàng hậu cũng không muốn thế Hoàng thượng đắc tội mấy nhà đó.

Hai người không đạt thành thỏa thuận, nhưng cũng biết không thể nóng vội, cho nên đành phải như vậy.

Kết quả, lại trở thành nhược điểm để người khác nắm trong tay.

Lệ phi được Kiến Nguyên Đế độc sủng một thời gian dài như vậy, cho dù trầm mê trong những lời ngon tiếng ngọt của Trần Kiều cũng không bị hắn mê hoặc thành đứa ngu ngốc, nàng vẫn chú ý đến những tin tức bên ngoài.

Từ lúc Trần Kiều đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu nàng, đầu óc của Lệ phi xoay chuyển rất nhanh, kết nối nhiều chuyện mà bình thường nàng không để ý đến nhiều, lúc này, Kiến Nguyên Đế bắt đầu hoài nghi Trần hoàng hậu.

Lệ phi quay đầu, cười đắc ý với Hoàng Hậu, sau đó lại quay lại hỏi Kiến Nguyên Đế, “Hoàng Thượng, tội thiếp có sai, nhưng chuyện trên giường từ trước đều là nam nhân chủ động, nếu Trần Kiều không muốn thì tội thiếp một nữ tử yếu đuối khẳng định không thể bắt ép hắn."

“Hơn nữa,” Lệ phi ưỡn bụng, “Tội thiếp mang thai hài tử của Trần Kiều, đây không thể là lỗi của một mình tội thiếp phải không?"

Lệ phi nhìn thấy lửa giận trong mắt Kiến Nguyên Đế, không chút do dự giơ tay tát nàng một cái, khiến khóe miệng nàng chảy máu.

Lệ phi vẫn cười như cũ, giờ phút này biến thành yêu mị, nàng giơ tay lau máu trên khóe miệng, chớp mắt với Kiến Nguyên Đế, “Cho nên, Hoàng Thượng có thể sau khi tội thiếp chết khiến Trần Kiều còn có toàn bộ Trần gia chôn cùng tội thiếp không?”

Vẻ mặt của Trần Hoài Cao, Trần hoàng hậu và Thái tử đều có thay đổi lớn, bọn họ muốn mắng Lệ phi, nhưng mở miệng lại không phát ra âm thanh nào, giờ phút này nếu bọn họ nói ra lời ngụy biện nào cũng sẽ khiến Kiến Nguyên Đế không vui.

Lệ phi quyết tâm chết cũng phải kéo vài người làm đệm lưng cho mình, nàng vẫn đang đàm phán điều kiện với Kiến Nguyên Đế, “Nếu Hoàng Thượng đáp ứng lời tội thiếp nói, tội thiếp sẽ tiết lộ thêm cho Hoàng Thượng một vài bí mật, nếu không...nếu tội thiếp không nói, có khả năng Hoàng thượng nằm xuống quan tài cũng không hề hay biết."

"Những người xung quanh mình là người hay là quỷ."

Lệ phi nói nói ra những lời này rất nhẹ nhàng, đè giọng tạo ra bầu không khí đáng sợ, khiến cho Kiến Nguyên Đế đột nhiên cảm thấy những người này đều giống quỷ.

Đôi mắt ông ta nheo lại và hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.

Kiến Nguyên Đế: “Trẫm làm như thế nào cũng không tới lượt ngươi dạy!" Giọng điệu không tốt chút nào.

Lệ phi lắc đầu, “Được rồi, vậy cứ coi như tội thiếp thiện tâm, niệm tình mấy năm tình cảm phu thê nói cho Hoàng thượng biết."

“Kỳ thật tội thiếp trước khi tiến cung trước là nữ nhân mà Trần đại nhân bồi dưỡng cho bản thân.”

Trần Hoài Cao lập tức quỳ xuống giải thích với Kiến Nguyên Đế không có việc này, đều là Lệ phi nói bậy.

“Kỳ thật Tề Vương cũng là nhập mạc chi tân* của tội thiếp.”

(*Nhập mạc chi tân - 入幕之宾: Nghĩa gốc là những người có quan hệ thân cận/những người tham gia cơ mật, trong truyện chỉ người "vô cùng thân cận", ý nói Lệ phi cũng có một chân với Tề Vương.)

Sắc mặt của Tề Vương thay đổi, lạnh giọng trách cứ Lệ phi vu hãm hắn.

Lệ phi lại càng nói càng cao hứng, “Bí mật cuối cùng là chuyện cũ đã bị đóng bụi nhiều năm."

“Kỳ thật Nguyệt Tịch công chúa trừ Hoàng Thượng ra chưa bao giờ có liên quan đến bất kỳ nam nhân nào khác."

Cảm xúc của Kiến Nguyên Đế dâng trào, lồng ngực cũng phập phồng, Lệ phi giơ tay sờ đầu, trước khi có người phản ứng đã rút trâm cài ra đâm một nhát vào Kiến Nguyên Đế.

Hiện trường lập tức hỗn loạn, Lệ phi bị Tề Vương gần Kiến Nguyên Đế nhất kéo văng ra, Kim Vũ Vệ bắn liên tiếp mấy mũi tên về phía nàng.

Lệ phi phun ra một ngụm máu, cười thê lương, nàng nhìn về phía Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi, dùng hết sức lực cuối cùng nói: “Lệ Vương điện hạ…vì ta… nói sự thật… giúp ta… an táng…”

Lệ phi hoàn toàn tắt thở.

Hiện trường càng thêm hỗn loạn, nữ nhân mà Trần Hoài Cao dâng lên cho hoàng thượng hoá ra là chuẩn bị cho chính mình hưởng thụ.

Tứ nhi tử vốn luôn hiếu thảo, khiêm tốn ngoan ngoãn nghe lời lại có một chân với nữ nhân của ông ta.

Chỉ có Lệ Vương, tam nhi tử mà trước giờ ông căm ghét, bị ông bỏ đi như đôi giày rách, còn hạ độc tính kế khắp nơi để nó chết sớm, lại là người trong sạch và vô tội nhất.

Ngay cả mẹ đẻ của nó cũng là bị oan uổng mà chết.

Kiến Nguyên Đế bị Lệ phi dùng trâm cài đâm vào hông, lại nghĩ đến chuyện này phun ra một ngụm máu già.

Mọi người cuống quít kêu truyền thái y, tụ tập xung quanh, đều đang lo lắng cho Kiến Nguyên Đế.

Chỉ có Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi vẫn đứng ở chỗ cũ, chân giống như đã cắm rễ xuống đất, không chút động đậy.

Lâm Hành Chi nhìn thi thể của Lệ phi, nghĩ tới kiếp trước của nàng, cũng là kết cục như vậy.

Khác biệt ở kiếp này, Lệ phi giết toàn diện, dùng sức mình kéo xuống nước tất cả những người có thể kéo xuống.

Phút cuối cùng còn có thể đâm Kiến Nguyên Đế bị thương, khiến người ta ngạc nhiên đồng thời lại làm Lâm Hành Chi bội phục.

Lâm Hành Chi nói cho Sở Chiêu nghe cảm tưởng của chính mình, lại nói: “Vậy chúng ta lại làm người tốt, cho người giúp nàng ta an táng."

Lâm Hành Chi đoán Lệ phi khẩn cầu bọn họ giúp đỡ cũng không phải vì chính mình, mà là vì đứa con trong bụng còn chưa chào đời của mình.

Sở Chiêu gật đầu đồng ý, cho người mang thi thể của Lệ phi đi.

Sở Chiêu nhìn Kiến Nguyên Đế đang được nâng vào giường, nói:"Ông ta sẽ sống không được bao lâu, cho nên ta phải tiến hành kế hoạch của mình trước."