Nếu Tạ Lăng biết hắn chỉ vắng nhà một ngày, cốt truyện sẽ bay từ Sơn Hải Quan* đến Thung lũng Great Rift** Đông Phi, thì hôm nay hắn sẽ nhất quyết không ra khỏi cửa.
(*Sơn Hải quan, cùng với Gia Dục quan và Cư Dung quan, là một trong các cửa ải chính của Vạn lý trường thành.
*Hay còn gọi là Thung lũng tách giãn lớn)
Đáng tiếc là lúc này đây Tạ thiếu gia vẫn còn chưa hề hay biết chuyện gì.
Khu biệt thự, nhà họ Tạ.
Trong phòng khách, Ôn nữ sĩ lôi kéo Bạch nữ sĩ ôn lại chuyện xưa. Nhìn vẻ bề ngoài thì sẽ không nghĩ hai vị nữ sĩ này đây đều đã có hai cậu con trai tuổi ngoài hai mươi rồi đâu, lúc hai bà cười lên trông vẫn trẻ trung như thiếu nữ.
Ba Tạ đi theo hàn huyên cùng trong chốc lát, rồi quyết định rời khỏi nhóm trò chuyện ba người này, thành lập một nhóm trò chuyện mới do mình làm trưởng nhóm.
“Tiểu Hà, gần đây con đang làm về hạng mục gì?”
“Trò chơi và thể thao điện tử ạ. Gần đây con còn tổ chức thi đấu nữa.” Hà Thành đáp.
Diện mạo của Hà Thành thiên về hiền lành, ngũ quan không hề có lực công kích, là mẫu người dễ khiến người ta yêu thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Tục xưng là khuôn mặt mối tình đầu ấy.
Ba Tạ: “Thi đấu game à, cũng liên quan đến phát sóng trực tiếp nhỉ? Hai năm gần đây phát sóng trực tiếp cũng nổi lắm, khá ổn đấy.”
Tạ Lăng nghe vậy thì nhíu mày, ngước mắt lên nhìn về phía ba anh.
Khá ổn? Trong cái vòng này có nhiều đại lão như vậy, dưới tình huống không có hiểu biết gì mà trực tiếp nhảy vào, ấy không phải là tìm đường chết à?
Đồng chí Tạ Vinh Quang bắt được ánh mắt của con trai mình, đáp lại là ánh mắt vô tội.
Bớt lộ liễu đi, ba mày ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm đấy.
Tạ thiếu gia yên tâm, ba anh đây là đang đề phòng Hà Thành.
Tạ Vinh Quang ném ánh mắt ra hiệu cho Tạ Lăng: “Không phải công ty con đang có chuyện sao? Ở đây cũng không cần con phải ở đâu, mau đi đi.”
Tạ thiếu gia nhận được bậc thang liền tính rời đi, vừa mới nhấc được một nửa cái mông lên thì đột nhiên quản gia lại xuất hiện, nói với ba Tạ: “Thưa tiên sinh, Ôn nhị thiếu đến.”
Tạ Lăng trầm tư mất hai giây, lại lần nữa đặt mông về sô pha, vẻ mặt rất chi là đứng đắn: “Không cần gấp đâu ạ, ở đây con vừa khéo có mấy hạng mục muốn thỉnh giáo ba một chút.”
Tạ Lăng vừa nghe thấy ba chữ ‘Ôn nhị thiếu’ liền cảm thấy hứng thú.
Cái tên nhóc Ôn Tử Nhiên này là con thứ hai nhà họ Ôn, từ khi còn nhỏ đã luôn được gọi là nhị thiếu rồi, nhiều năm như vậy vẫn chưa thay đổi.
Từ sau khi Tạ Lăng kể lại cho Ôn Tử Nhiên nghe về nguyên nhân anh kết hôn, con hàng này vẫn cứ luôn xoa tay hầm hè muốn tìm Hà Thành giáp mặt nói chuyện một phen. Chuyện hôm nay dì Bạch về nước Ôn Tử Nhiên cũng biết, cậu ta đến đây, nhất định là muốn làm cho to chuyện.
Nếu trò hay như này mà anh bỏ lỡ mất, thì phải nói lời xin lỗi với hành động vĩ đại rời giường lúc 5 giờ hôm nay của anh rồi!
Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng Ôn Tử Nhiên vui vẻ gọi: “Cô nhỏ! Cô nhỏ ơi! Cô nhỏ!”
Mẹ của Tạ Lăng – Ôn Khinh Nhu là cô của Ôn Tử Nhiên, dựa theo bối phận mà nói, đáng lý ra Tạ Lăng phải gọi Ôn Tử Nhiên là anh họ.
“Oa, nhà cô có khách ạ?”
Kỹ thuật diễn của Ôn Tử Nhiên tệ hại đến mức Tạ Lăng không nỡ nhìn thẳng.
Thậm chí anh còn bắt đầu nghi ngờ mấy bộ phim mà Ôn Tử Nhiên đóng vai chính có phải là đã trộm làm số liệu rồi hay không? Chứ cái kỹ thuật diễn thế này mà cũng có mấy trăm triệu lượt share được á?
Ôn nữ nữ còn chưa có mở miệng, Bạch nữ sĩ ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên chen vào: “Tử Nhiên đã lớn chừng này rồi.”
Ôn Tử Nhiên không quên thiết lập nhân vật hôm nay của mình là ‘bé ngoan mà trưởng bối yêu nhất’, rất đoan chính chào: “Con chào dì Bạch.”
Ôn nữ sĩ không chút dấu vết mà nhìn Bạch nữ sĩ, sau đó cười nói: “Mình nhớ Tử Nhiên với Tiểu Thành bằng tuổi nhau đúng không nhỉ? Hình như là Tiểu Thành lớn hơn nó mấy tháng.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app -
“Đúng rồi, nhoáng cái đã qua rất nhiều năm.” Bạch nữ sĩ thở dài, ám chỉ: “Nơi này trở nên không còn quen thuộc với mình nữa rồi.”
Ôn nữ sĩ giả vờ nghe không hiểu: “Sau này còn rất nhiều thời gian để làm quen mà, cũng không cần phải sốt ruột.”
Ôn Tử Nhiên hôm nay đến cũng không phải là đến xem các trưởng bối nói chuyện phiếm, cậu nhân cơ hội chen mồm vào: “Cô nhỏ ơi cô nhỏ, con đến tìm Lăng Lăng có chút chuyện á, ngài xem xem cậu ta có rảnh rỗi không, cho con mượn cậu ta một lát.”
“Con đã nói như vậy rồi, nó hẳn là không bận gì đâu.”
Bỗng nhiên Ôn nữ sĩ nhớ ra còn có chuyện này: “À đúng rồi, cái vòng phỉ thúy mà lần trước cô bảo với mẹ con đã làm xong rồi đấy, lát nữa con mang về đi.”
“Vâng ạ, không thành vấn đề!” Ôn Tử Nhiên quay sang phía Tạ Lăng, “Chú, buổi sáng tốt lành ạ.”
“Gọi là dượng*.” Ba Tạ ngáp một hơi.
(*Ở ngoài miền Bắc mình thì chồng của cô gọi là chú á, nhưng ở một số nơi như miền trong gọi là dượng.)
Quan hệ giữa nhà họ Tạ với nhà họ Ôn khá là vi diệu. Ôn Tử Nhiên gọi Ôn nữ sĩ là cô, nhưng vẫn gọi ba Tạ là chú, ngần ấy năm rồi vẫn không sửa miệng.
“Gọi là dượng nhỏ thì khó nghe lắm chú ơi.” Ôn Tử Nhiên lẩm bẩm theo thói quen, sau đó quay đầu nói với Tạ Lăng, “Đi thôi Lăng Lăng.”
Trong lúc cậu quay đầu, ánh mắt lập tức từ tùy ý biến thành kinh ngạc, như thể vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của Hà Thành.
Sau đó cậu cười lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần cố tình châm chọc: “Oa, đây không phải là anh Hà Thành sao? Khách ít đến khách ít đến nha.”
Màn diễn này thì lại rất tự nhiên. Tạ thiếu gia khen ngợi từ tận đáy lòng.
Hà Thành cười cười: “Tiểu Nhiên, đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt Ôn Tử Nhiên khó chịu như ăn phải phân: “Không thân thì đừng gọi nhũ danh.”
Tạ Lăng ngồi thẳng lên, biết là trò hay đã bắt đầu rồi.
“Mà tôi nói này người anh em, cậu ngồi gần em họ tôi vậy để làm gì hả?” Ôn Tử Nhiên khoanh tay ôm ngực, vẻ mặt kiêu căng, “Vừa khéo, hôm nay tôi đến tìm Lăng Lăng cũng là có liên quan đến cậu đấy.’
Ôn thiếu gia hếch hếch cằm, “Tôi mới vừa điều tra ra có người theo dõi em họ tôi, mua bán hành trình của nó.”
“Điều tra ra thì là chuyện tốt, cần phải để ý nhiều đến phương diện an toàn của Lăng Lăng, về phía người theo dõi cũng cần điều tra cẩn thận.” Vẻ mặt Hà Thành vẫn như cũ, như không nghe hiểu Ôn Tử Nhiên đang nói ý gì, trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa, thái độ cũng rất thản nhiên.
Ôn Tử Nhiên nhíu mày, người không biết xấu hổ đúng là khó đối phó thật đấy. Hắn ta gian trá như vậy mà vẫn cồn có thể bất động như núi!
Không được, hôm nay mình đến là để báo thù cơ mà.
Cậu dùng dư quang nhìn thoáng qua Tạ Lăng, bỗng nhiên nhớ đến vị kia trong nhà Tạ Lăng.
Chính là anh ta!
Ôn Tử Nhiên bỗng trầm mặt xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Hà Thành trở nên lạnh lẽo, hóa thành một cỗ âm u dõi sát theo.
Cậu cố ý đè giọng, mang theo ý uy hiếp: “Đừng có ở đây giả ngu với tôi, ở trước mặt trưởng bối tôi còn chừa cho cậu chút mặt mũi.”
Một màn này của Ôn Tử Nhiên dọa cho ba Tạ sợ hãi. Trong lòng ba Tạ âm thầm nói, muốn đánh nhau cũng không thể làm trò mà đánh ở trước mặt mẹ người ta chứ. Ông vừa định can ngăn lại thì thấy trong ánh mắt con trai cưng nhà mình lộ ra vài tia hứng thú, vì thế ông thu hồi lại động tác can ngăn ngay, thay vào đó còn đổ thêm dầu vào lửa: “Ài, này là sao vậy hả? Tiểu Thành với Tử Nhiên...”
“Tử Nhiên... Có phải chúng ta có hiểu lầm gì rồi không?” Hà Thành giật giật khóe miệng.
“Có hiểu lầm hay không thì trong lòng cậu tự rõ.” Ôn Tử Nhiên cố gắng duy trì vẻ mặt, “Nếu không có chứng cứ thì tôi có thể ở trước mặt trưởng bối đối chất với cậu chắc? Tên họ Hà kia, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là nên thu lại cái tâm tư ấy trong lòng cậu đi. Hôm nay dì Bạch ở đây nên tôi chừa cho cậu chút thể diện, chứ lần sau thì đừng có hòng.”
Ôn thiếu gia cảm thấy mắt có hơi khô, nếu không đi nhanh thì cậu sẽ phải chớp mắt mất! Cậu không cho Hà Thành có thời gian phản ứng, vung tay lôi Tạ Lăng đang đứng bên cạnh xem trò vui đi.
“Không phải ngày thường mày khôn khéo lắm sao, bị người lẽo đẽo sau lưng mà cũng không biết.”
“Lần này là theo dõi, lần sau có khi là cưỡng gian luôn. Mấy lời anh nói mày đều coi như gió thoảng bên tai đúng không!”
“Có kẻ không muốn làm người, mày còn cho hắn chút mặt mũi làm gì cái.”
Giọng Ôn Tử Nhiên không lớn không nhỏ, vừa đủ để tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Đương nhiên Hà Thành cũng nghe thấy rất rõ ràng, gã nắm chặt nắm tay, đáy mắt hiện lên một tia hung ác không dễ phát hiện, sau đó xấu hổ cười cười: “Chú, có phải Tử Nhiên lầm với ai rồi phải không? Con thà tổn thương chính mình chứ không bảo giờ làm tổn thương đến Lăng Lăng.”
Ba Tạ cười ha ha đánh trống lảng: “Tính Tử Nhiên nó như vậy đấy, bênh vực người nhà.”
Vừa rời khỏi biệt thự Tạ gia, Tạ Lăng liền thoát ra khỏi móng vuốt của Ôn Tử Nhiên, “Đi nhanh như vậy làm gì.”
“Anh mày có ngầu không? Có phải đã vớt cưng ra khỏi đống lửa rồi? Cái tên Hà Thành mặt người dạ thú này, cậu không cần phải cho hắn mặt mũi làm gì cả. Cậu cảm thấy khó nói với ba mẹ thì cứ chạy sang bảo thằng anh họ này đây, đảm bảo sẽ khiến cho tên họ Hà này chết dần chết mòn. Tớ nói với cậu này, Hà Thành người này từ nhỏ đã gian gian tà tà, cậu còn nhớ không, hồi nhỏ cậu tổ chức sinh nhật ấy, rõ ràng là hắn một hai đòi ra ngoài chơi, cuối cùng làm hỏng lễ phục, hắn chẳng nói chẳng rồi ụp luôn cái nồi lên đầu ông đây...”
Vẻ mặt Ôn Tử Nhiên xán lạn, tâm trạng sảng khoái, lải nhải không ngừng.
Tạ Lăng không kiên nhẫn là ngắt lời cậu ta: “Chứng cứ đâu?”
Ôn Tử Nhiên bị chặn họng cũng không tức giận, chỉ là có hơi mờ mịt: “Chứng cứ gì cơ?”
Tạ Lăng nói: “Không phải là Hà Thành cho người theo dõi tớ à?”
“À. Cái đó hả?” Ôn Tử Nhiên hờ hững nhún vai.
“Tớ không có chứng cứ.”
Tạ Lăng: “...”
Cậu không có chứng cứ mà còn dám to mồm như vậy?!
Ôn Tử Nhiên liếc mắt một cái liền biết Tạ Lăng nghĩ gì: “Ài, nhất định là hắn ta đó. Cậu không thấy lúc hai bọn mình rời đi, mặt hắn đen như cái đít nồi đâu. Hơn nữa tớ đã nói ra chuyện này rồi, nhất định chú Tạ sẽ đi điều tra, đến lúc đó không phải muốn bao nhiêu chứng cứ liền có bấy nhiêu sao?”
“Cho nên...” Tạ Lăng nhìn Ôn Tử Nhiên, một lời khó nói hết, “Vừa nãy cậu chạy nhanh như vậy là vì chột dạ à?”
Ôn Tử Nhiên cười ngượng ngùng: “Cưng à, đừng có nói toạc ra thế chứ.”
Tuy có hơi thiết sót nhưng kết quả cũng không tệ.
Tạ Lăng vỗ vai Ôn Tử Nhiên, cổ vũ: “Thằng nhóc này làm không tệ nha, ông chủ sẽ tăng lương cho cưng.”
Sau khi ông chủ Tạ ra khỏi Tạ gia liền quay người đi về Tinh Thành, xử lý công việc xong xuôi rồi mới nhớ ra cần phải về nhà.
Bận rộn đến độ quên mất ở nhà còn có người bệnh.
Lúc Tạ Lăng về đến nhà thì Phó tiên sinh đã cơm nước xong xuôi cả, bốn món mặn một món canh được bày biện sẵn lên bàn, chỉ chờ Tạ Lăng về thưởng thức thôi.
“Phó Minh Thành.” Tạ Lăng nhíu mày, anh kéo tay Phó tiên sinh lại, không ngoài dự đoán mà thấy băng gạc lại nhuốm đỏ, anh có hơi tức giận, “Không phải tôi đã nói là nếu vết thương chưa lành thì đừng có hoạt động nhiều sao?”
Lần trước Phó tiên sinh lén nấu cơm đã khiến miệng vết thương trên tay rách ra, Tạ Lăng cực kỳ nghiêm túc nói cho Phó Minh Thành biết hắn không thể không yêu quý cơ thể của mình, cấm Phó Minh Thành vào phòng bếp lần nữa.
Nhưng hình như Phó tiên sinh coi lời anh nói như gió thoảng bên tai rồi.
“Không ngoan gì cả.” Tạ Lăng vội vàng lấy hòm thuốc ra xử lý miệng vết thương cho Phó Minh Thành, “Bị chảy máu không đau à? Không biết gọi bác sĩ hả? Nếu không thì gọi trợ lý Trương đến cũng được mà. Không được nấu cơm, nếu không quen ăn đồ bên ngoài thì để tôi bảo dì bảo mẫu qua đây nấu cơm cho...”
“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành bỗng nhiên ngắt lời Tạ Lăng.
Tạ Lăng cúi đầu giúp Phó tiên sinh băng bó: “Hửm?”
“Anh có thể gọi em là Lăng Lăng không?” Phó Minh Thành nhỏ giọng hỏi.
“Hả? Có thể.” Tạ Lăng gật gật đầu.
Anh cũng đã gọi đến thuận mồm vậy rồi mà giờ mới hỏi thì có phải là hơi chậm không?
Tạ thiếu gia sợ kích thích đến người bệnh nên không có nói lời này ra khỏi miệng, chỉ âm thầm nói trong lòng.
Là bởi vì ‘người đó’ cũng gọi em như vậy sao?
Tưởng tưởng đến việc Lăng Lăng đối xử với hắn rất tốt trong khoảng thời gian này đều là vì một người khác, Phó Minh Thành liền nhịn không được mà ghen ghét.
Lý trị bị cảm xúc ăn mòn, hắn không nhịn được mà hỏi: “Anh rất giống ‘người đó’ sao?”
Phó tiên sinh hỏi một câu không đầu không đuôi, Tạ Lăng cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: “Giống ai cơ?”
Phó Minh Thành nhấp môi, đè thấp giọng: “... Là người mà Lăng Lăng thích.”
“Người tôi thích?” Tạ thiếu gia vẻ mặt mờ mịt, theo bản năng hỏi một câu.
Tôi có người mình thích ấy hả? Sao tôi lại không biết nhỉ???
“Lăng Lăng không cần phải gạt anh...”
“Lăng Lăng đồng ý kết hôn với anh, chính là vì anh rất giống với người mà Lăng Lăng thích...” Phó Minh Thành thấp giọng nói tiếp, “Anh đã nhớ ra rồi.”
Lăng Lăng quá thiện lương, chỉ bởi vì hắn mất trí nhớ liền dung túng hắn muốn làm gì thì làm.
Rõ ràng là hắn chủ động tìm tới Lăng Lăng, cam tâm tình nguyện trở thành thế thân của người kia, nhưng hiện tại hắn lại làm cho Lăng Lăng khó xử.
Tạ Lăng: “???”
Cái quái gì vậy???