Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 9: Chương 9 :




Tạ thiếu gia ngây người mất hai giây, giờ khắc này so ra, anh thậm chí còn bối rối hơn cả Phó tiên sinh nữa kìa.

Thế... thân?

Đây lại là cái tuyên bố kỳ lạ gì vậy chứ?

“Anh không bị làm sao đấy chứ?” Giọng Tạ Lăng có hơi run rẩy mất tự nhiên, đồng tử hơi phóng đại.

Nếu như bạn bị kích thích, bạn có thể sẽ tưởng tượng ra cấp độ của cốt truyện ma thuật sao?

Phó tiên sinh chắc không phải bị bệnh đến ngu người rồi đi!

“Có phải đầu lại đau hay không?” Tạ Lăng nhẹ giọng hỏi.

Ngày đó, đáng lẽ ra anh không nên bước ra khỏi cửa mới phải chứ, nếu mà có bước ra khỏi cửa đi chăng nữa thì cũng đáng lẽ anh phải tìm một người đáng tin cậy để trông chừng Phó tiên sinh, chứ không phải để cho hắn ở nhà với Ôn Tử Nhiên!

Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Phó Minh Thành vươn tay chạm vào mặt Tạ Lăng, bình tĩnh nói: “Anh đã nhớ ra mọi chuyện rồi, vì vậy Lăng Lăng không cần phải cảm thấy có lỗi và đối xử tốt với anh...”

Tạ Lăng: “...”

Tự nhiên lại nhớ tới cây búa!

“Thân ái, nghe lời nào, giờ chúng ta cùng nhau đi gặp bác sĩ.”

Tạ Lăng nói rất nhanh, anh cảm thấy, nếu ngay bây giờ không đi gặp bác sĩ, não của Phó tiên sinh chắc chắn cũng không thể tốt lên được!

Thật lòng mà nói, trước đây Tạ Lăng cực kỳ xem trọng Phó Minh Thành, thứ nhất là anh đau lòng vì Phó tiên sinh có xuất thân thê thảm, thứ hai là Phó tiên sinh chính xác thì chỉ có một thân nhân duy nhất chính là anh, nhưng ngoài ra vẫn còn một nguyên nhân cực kỳ quan trọng khác nữa.

—— lần này Phó tiên sinh gặp phải tai nạn xe cộ nhất định là do Vinh gia gây ra.

Hôn nhân của anh và Phó Minh Thành kỳ thật là quá bí mật, chưa từng để cho quá nhiều người ngoài biết được, nhưng cũng không khó để đoán được, Vinh gia vẫn có thể điều tra ra.

Vinh gia coi nhà bọn họ chính là cái gai trong mắt, Vinh gia lão tử lại là một người tàn nhẫn, độc ác không từ thủ đoạn, mà Vinh Hạ so ra còn điên rồ hơn cả Vinh gia lão tử nữa kìa.

Nếu đám người đó không tìm được cơ hội giở trò với anh thì chắc chắn có khả năng lớn sẽ nhằm vào bạn đời của anh.

Với những chuyện mà vị Phó tiên sinh này đã gặp phải ít nhiều cũng do anh liên lụy vào, anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với hắn, nhưng thật sâu trong đáy lòng anh vẫn mong rằng đầu óc của Phó tiên sinh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì không hay!

“Anh tuyệt đối đừng suy nghĩ linh tinh nữa, trước tiên chúng ta phải đến gặp bác sĩ đã.”

Tạ Lăng thật sự có cho vàng cũng không dám chạm vào đầu của Phó Minh Thành, hiện tại hắn đã ngốc thành như vậy rồi, nếu không may lại vỗ phải hắn hai cái, thật sự là sợ hắn không may qua đời luôn á!

“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành nắm chặt lấy hai tay Tạ Lăng, thái độ trở nên mạnh mẽ hiếm có.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt của cậu thanh niên, cất giọng nói đầy tự tin: “Không hề có dấu vết tồn tại của anh trong căn nhà này, ngay cả đồ vệ sinh cá nhân cũng là do trợ lý của Lăng Lăng mang tới, và thiết bị, công văn làm việc trong văn phòng cũng là của Lăng Lăng, vì vậy... chắc chắn anh còn chưa bao giờ ngủ lại nơi này một lần nào có đúng không?”

Bởi vì anh chỉ là một kẻ thế thân.

Nghe hắn phân tích cũng thật là có lý! Tạ Lăng gật đầu theo bản năng khen ngợi hắn, sau đó anh lập tức bắt gặp ánh mắt ngày càng ảm đạm của Phó tiên sinh.

Tạ thiếu gia lập tức hoảng loạn: “Không phải đâu! Ngày nào anh mà chẳng ở nơi này chứ!”

Nhận thấy được sự biện hộ của mình có chút vội vàng, Tạ Lăng nhanh chóng bình tĩnh lại, anh ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Thành, mở ra wechat của bác sĩ soạn thảo tin nhắn gửi đi.

Vừa rồi do quá hoảng loạn, Phó tiên sinh chính xác là chưa từng ngủ lại nơi này, anh thật sự là giấu không nổi sự thật, ban nãy lúng túng giải thích chẳng khác nào là “lạy ông tôi ở bụi này”, hiện tại anh phải nghĩ cách khác để chống chế mới được.

Tạ Lăng gửi tin nhắn cho bác sĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Phó tiên sinh mà mỉm cười: “Đúng vậy, thật ra từ trước đến giờ anh chưa từng ngủ lại nơi này, bởi vì công việc của hai người chúng ta đều rất bận rộn, bình thường thời gian ở nhà cũng không nhiều lắm, ngay cả tôi cũng không có ở lại đây quá nhiều, trước kia chúng ta đều sống ở khách sạn!”

Ánh mắt của Tạ thiếu gia chân thành lại tha thiết, thậm chí lừa người còn không thèm chớp mắt.

Điện thoại khẽ rung lên, Tạ Lăng cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ra là tin nhắn của bác sĩ gửi tới, anh rất nhanh đã đọc xong tin nhắn của bác sĩ, bèn hỏi thử thăm dò Phó tiên sinh: “Sao tự nhiên anh lại có suy nghĩ kỳ quái như thế? Sao lại cho rằng bản thân mình chỉ là một thế thân?”

Khi Lăng Lăng nói dối, anh sẽ không tự chủ được mà vô thức nhìn thẳng vào mắt của đối phương. Phó Minh Thành tự nghĩ.

Hắn cụp mắt xuống, rồi thấp giọng nói: “Anh đã nhớ ra rồi.”

Tạ Lăng lập tức nghĩ nghĩ một chút, hai giây sau đã hồi âm lại cho bác sĩ đúng bốn chữ ——— [Rối loạn trí nhớ.]

Bác sĩ nhanh chóng đã trả lời lại: [Người khuyết thiếu cảm giác an toàn thì rất hay suy nghĩ lung tung, bệnh nhân đang trong giai đoạn mất trí nhớ, rối loạn trí nhớ có thể là do quá trình căng thẳng của não bộ gây mất trí nhớ. Trí nhớ hỗn loạn bắt nguồn từ tiềm thức, mà lúc này đây, tiềm thức của bệnh nhân lại tự cho rằng trí tưởng tượng của mình đã đúng và dần dần bệnh nhân sẽ phát hiện ra trí nhớ của mình là không chính xác, thôi thì tạm thời cứ làm cho bệnh nhân tin rằng mình đúng đi.]

Tinh thần của Tạ thiếu gia ngay lập tức xảy ra một trận chấn động, may mắn là anh đã hỏi qua ý kiến của người có chuyên môn từ trước rồi, nếu không có thể sẽ gây ra sai lầm!

Nếu Phó tiên sinh đã có suy nghĩ quỷ quái kia, thì đầu tiên chắc anh phải tự mình thừa nhận rằng hắn đúng là thế thân!

.... Này, hình như hơi thái quá rồi thì phải?

Nếu chính miệng anh thừa nhận Phó tiên sinh là thế thân, chắc chắn anh ta sẽ bị kích động đến ngất xỉu luôn đấy!

Tạ thiếu gia cảm thấy chuyện này là không thể, tuyệt đối không thể nói ra!

Anh chủ động nắm lấy tay Phó Minh Thành, lấy cử chỉ tình cảm tạo ra lý trí cho hắn: “Cái suy nghĩ kia của anh, ừm.... rất là phong phú, nhưng nó hoàn toàn không phải là sự thật, nếu anh là thế thân thì trước tiên tôi phải có người để mà thay thế anh vào chứ, nhưng mà cái người kia đâu có tồn tại đâu, cho nên anh tuyệt đối không phải là thế thân.”

Tạ Lăng cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng thực tế lại chứng minh rằng lý luận với người bệnh là một điều rất vô dụng!

Ánh mắt của Phó Minh Thành cực kỳ kiên định, thoạt nhìn rất dễ thấy được hắn không hề tin những gì mà Tạ Lăng đã nói, Phó tiên sinh là một người cực kỳ cứng đầu!

Hắn đột nhiên có chút tức giận, lời nói ra lại tủi thân đáng thương vô cùng, “Chẳng lẽ anh còn không có tư cách để biết hắn là ai sao?”

Tạ thiếu gia cảm thấy, ngay lúc này đây, anh thật sự lập tức muốn hôn mê con mẹ nó luôn: “...”

Anh có thể không tin nhưng tôi thậm chí còn không có tư cách để biết được anh ta là ai đây này!

“Anh biết rồi, anh biết hắn ta là ai rồi.” Phó Minh Thành đột nhiên nói.

Tạ Lăng: “...”

Tôi thậm chí còn không biết hắn ta là ai, anh dựa vào cái gì mà biết hả!

Anh sai rồi, anh thật sự đã sai rồi, anh tuyệt đối không nên nghi ngờ chuyên môn của bác sĩ a!

“Đúng vậy, những lời anh nói đều đúng, từ trước đến giờ đều là tôi lừa anh, tôi thật sự quá tồi tệ.” Đôi mắt của Tạ Lăng trống rỗng, lời nói ra thật sự rất bình đạm.

Trong lòng anh thật sự quá mệt mỏi rồi, nhưng Tạ thiếu gia vẫn muốn phản kháng lại hắn: “Tôi muốn anh trở thành thế thân, anh cũng có thể làm thế thân? Anh cũng không có thiếu tiền mà!”

“Anh thích em.”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, âm thanh vang lên cực kỳ gợi cảm, vang lên bên tai khiến Tạ Lăng có cảm giác như muốn nổ tung, vừa lúc ánh mắt của hắn cũng nhìn anh một cách thâm tình.

Tạ Lăng thất thần trong giây lát, đôi mắt của Phó tiên sinh quả thật rất đẹp.

Thanh tỉnh qua đi, trái tim của anh lại càng thêm mệt mỏi, thiếu chút nữa anh đã quên mất rằng, Phó tiên sinh là một người tình nhỏ đáng thương.

Tạ Lăng khẽ thở dài, tình huống của Phó tiên sinh không thể nói là rối loạn trí nhớ đơn thuần nữa rồi. Cái “thích” kia của Phó tiên sinh dành cho anh là đoạn tình cảm còn non trẻ mới xuất hiện do động lòng mà thôi, và cả việc hắn nghĩ bản thân mình là “thế thân” cũng là do sự tự tin trong tiềm thức gây ra. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app -

Sự thiếu tự tin này có thể xuất phát từ chấn thương tâm lý thời thơ ấu đi, hoặc nó có thể là cách tự vệ nào đó.

Không những thế, Phó tiên sinh còn là một người cứng đầu đến bất ngờ về vấn đề “thế thân”, có lẽ Phó tiên sinh cảm thấy an toàn không phải chỉ nhìn cách mà người khác đối xử tốt với mình, mà hắn còn dựa vào cách người khác hành động để mà hình dung.

— Ngay cả khi bản thân hắn đang ở thế yếu, thì tiềm thức của Phó tiên sinh vẫn hi vọng mình luôn có thể kiểm soát được tình hình chung.

Mặc dù phương pháp có thể kiểm soát này có vẻ hơi có vấn đề....

Nhưng đó hoàn toàn không thể trách là Phó tiên sinh đã sai, hắn chỉ đang bị bệnh mà thôi.

Tạ Lăng nhận ra một điều, là mình phải làm theo những hướng dẫn của bác sĩ chuyên môn, vì vậy anh thở ra một hơi rồi châm chước nói: “Tôi sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu của anh ở trong thời gian này.”

Hàng lông mi dài của Phó Minh Thành khẽ run lên, trong mắt hắn hiện rõ vẻ u buồn, hắn chậm rãi gật đầu, giọng nói của hắn thấp đến mức Tạ Lăng gầngần như không thể nghe rõ.

“Được.”

Hừ, thực sự đã đáp lại rồi.

“Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra lại thân thể thêm một lần nữa!” Tạ thiếu gia đã nếm được ngon ngọt, giọng nói càng thêm cứng rắn, “Đây chính là mệnh lệnh!”

Tạ thiếu gia lần đầu tiên được trải qua cảm giác “Tổng tài bá đạo nuôi dưỡng thế thân tình nhân”, Tạ thiếu gia thật sự không quen với phong cách của một kim chủ bá đạo trong truyền thuyết, nhưng bây giờ Phó tiên sinh đang bị bệnh! Anh tin là không có chuyện gì xảy ra đâu.

Bởi vì báo cáo của bệnh viện gửi đến khẳng định là Phó Minh Thành ngoại trừ đầu óc có vấn đề ra thì toàn bộ cơ thể đều vô cùng bình thường nên, “chim hoàng yến” - Phó tiên sinh đã tự mình nói ra ý muốn quay trở về công ty để làm việc, vì thế Tạ Lăng liền chủ động bỏ công việc của mình qua một bên và đưa người tự nhận mình là... thế thân - Phó tiên sinh đến tập đoàn Lăng Vân.

Tập đoàn Lăng Vân là một cái tên khá hot đang trên đà phát triển những năm gần đây, trong số các công ty công nghệ, Lăng Vân chính là công ty duy nhất dựa vào việc gom tiền từ việc phát hành trò chơi mà dần chuyển mình, thậm chí nó còn vươn mình lên dẫn đầu thị trường và chuyển đổi thành một công ty cơ sở với số vốn hàng đầu.

Các công ty công nghệ cao thường không dựa vào công nghệ cao để kiếm tiền, đó chính là lẽ thường tình ở trong ngành, các công ty công nghệ thường kiếm tiền dựa vào khoa học dưới sản phẩm phụ và Lăng Vân lại làm rất tốt công đoạn làm việc của các sản phẩm phụ kia.

Từ các phương tiện chuyên nghiệp như máy bay không người lái hợp tác với quân đội, cảnh sát, công an cho tới các sản phẩm điện tử có uy tín và chất lượng cao như điện thoại di động, máy tính và các sản phẩm ảo như game, có thể nói, các sản phẩm công nghệ được nghiên cứu và chế tạo sản xuất ở trong Lăng Vân đều sẽ trở thành một sản phẩm thực sự.

Tuy nhiên, sản phẩm mới ra mắt trong năm ngoái của Lăng Vân lại cho là thất bại của nghiên cứu về robot thông minh.

Ví dụ. Đánh máy có ý thức, chân tay giả có thể điều khiển được bằng các dây thần kinh, đồ tạo tác cho vật nuôi tự động...

Tạ Lăng đang ngồi đọc tạp chí ở trong văn phòng làm việc của Phó Minh Thành, nhưng anh không hề biết rằng nhóm thư ký ở ngoài phòng làm việc đã nổ tung.

“Ông chủ đưa Tạ thiếu gia tới đây?? Trợ lý Trương cậu véo tôi một cái đi, chẳng lẽ tôi đang nằm mơ hay sao??”

Vẻ mặt của trợ lý Trương cực kỳ lạnh nhạt, “Lại muốn nằm mơ trong giờ làm việc rồi, trừ tiền thưởng.”

“Quái, ngay cả ông chủ Phó Minh Thành cũng đã theo đuổi người thành công rồi?? Khi nào tôi mới có thể gặp oppa của đời mình đây!!” Thư ký A cực kỳ không cam lòng.

“Chắc chắn không ngừng theo đuổi đã thành công rồi, ban nãy tôi còn thấy ông chủ nắm tay đại thiếu gia của chúng ta đó nha! Đó là tay của đại thiếu gia bạc tỷ đó! Có khi nào sờ một chút rồi ra cửa liền trúng được vé số không?” Bí thư B căm phẫn kêu gào.

Trợ lý Trương trợn trắng mắt, cái gì mà theo đuổi thành công chứ? Ông chủ và người kia thậm chí còn cùng nhau đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi kia kìa!

Tất cả những ai theo dõi Phó Minh Thành đều có thể biết được, ông chủ của bọn họ có một bí mật nha — đó chính là Tạ Lăng thiếu gia!

Không phải mở miệng ra đều gọi tên Tạ Lăng nhưng mà... đôi khi một vài thư ký vẫn nói đùa với nhau sau giờ làm việc như thế này này.

Ví dụ như đi hỏi ông chỉ nhà bọn họ: “Ông chủ, trong số những người mà ngài biết, ngài quan tâm đến ai nhất?”

Ông chủ của bọn họ tuyệt đối chỉ trả lời đúng hai chữ, gần như là tuyệt đối luôn: “Tạ Lăng.”

Lại thêm một ví dụ khác, nếu bọn họ hỏi hắn: “Ai là người có tính cách tốt nhất mà ngài từng gặp.”

Không cần suy nghĩ nhiều, ông chủ của bọn họ sẽ trả lời ngay lập tức: “Tạ Lăng.”

Trong mắt của ông chủ nhà bọn họ ấy mà, bất cứ điều gì Tạ Lăng làm cũng đều tốt, Tạ Lăng thế nào cũng là tốt nhất, cực kỳ giống như là....

Fan của ba ba!

Ông chủ là một tấm gương rất tốt, không cẩn thận cũng đem bọn họ sa chung vào hố luôn.

“Thiếu gia nhà chúng ta thật là đẹp trai, nhưng hồi nhỏ anh ấy rất rất là không thích cười.” Thư ký C là fan ma ma của Tạ Lăng, “Con trai cũng đã tới tuổi tìm đối tượng rồi, hi vọng có thể tìm về được một đứa con dâu có tính cách thật là tốt, tốt nhất là vẫn nên làm thiếu gia cười thêm nhiều một chút nha.”

“Đề nghị giữ thái độ nghiêm túc trong giờ làm việc.” Trợ lý Trương vỗ bàn, cắt ngang suy nghĩ của thư ký C.

Thấy y bày ra gương mặt nghiêm nghị đó, mấy thư ký khác không dám nói chuyện phiếm nữa.

Trợ lý Trương nhìn đám đồng nghiệp hoàn toàn không biết một cái gì cả trong lòng nổi lên một trận ghen ghét cực kỳ, y âm thầm kinh thường trong lòng mà hừ một tiếng, đúng thật là không biết một cái gì cũng tốt.

Các người làm sao mà tưởng tượng được, thiếu gia nhà các người không chỉ không có bạn tình mà còn đã có gia đình rồi kia kìa.

Không chỉ là kết hôn thôi đâu mà còn là bị lừa kết hôn đó!