Sau Khi Mất Trí Nhớ Chồng Tôi Luôn Cho Rằng Mình Là Thế Thân

Chương 7: Chương 7 :




Hà Thành là ai? Chuyện này nói ra thì rất là dài.

Ba của anh, Tạ Quang Vinh, khi còn trẻ thích nhất là kết giao bạn bè, khi đó, Tạ gia cũng chưa có giàu có và quyền quý như hiện tại, vì vậy nên ông kết giao bạn bè thật sự rất thoải mái không hề phải kiêng kỵ như bây giờ, mắt thấy duyên tới rồi thì đều rất vui vẻ, chưa đầy nửa giờ thậm chí cũng có thể cùng người khác xưng huynh gọi đệ.

Tạ Lăng từ nhỏ lớn lên lại là một đứa trẻ có khuôn mặt đẹp, ai thấy anh cũng đều rất thích, đều muốn nói đùa với ba Tạ là muốn kết thông gia với nhà ông.

Vì vậy những người đòi nhận anh làm con dâu nuôi từ nhỏ thậm chí còn có thể xếp từ thành phố phía Nam đến tận thành phố phía Bắc cũng là chuyện hết sức bình thường.

Sau đấy, Tạ gia đuổi kịp theo xu hướng của thời đại, tài sản tăng vọt gấp mấy trăm lần, nháy mắt từ khu nhà giàu mới nổi lập tức thăng cấp thành đại gia hàng đầu.

Lúc bấy giờ không ít người tới bắt quàng làm họ — lời nói đùa kết thông gia còn giữ lời không?

Ba Tạ: Chỉ là nói đùa thôi, không có tính à nha!

“Thông gia hờ” có hàng bao nhiêu người, mà tôi lại chỉ có một đứa con trai thôi!

Hà Thành cũng chính là một thành viên nằm trong cái đám “thông gia hờ” kia.

Không giống như Tạ gia làm ăn phát đạt, Hà gia phải rút lui khỏi thị trường Ninh Thành do quyết định sai lầm một vài năm trước đã dẫn tới thua lỗ lớn.

Mười năm qua, Tạ gia và Hà gia là hàng xóm của nhau, quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ, vậy nên ba Tạ rất sẵn lòng giúp đỡ gia đình họ.

Thế mà ba Hà lại âm thầm đâm cho ba Tạ một nhát đao vào lưng, ông ta đã lén lút bán một dự án quan trọng của ba Tạ cho nhà họ Vinh, sau đó ôm tiền bỏ trốn, để mặc hai vợ con mình là Bạch Tuyết cùng với đứa con trai là Hà Thành lại, hai cô nhi quả phụ phải đối mặt với những vấn đề khó khăn này.

Năm đó, cuối cùng Ôn nữ sĩ phải chủ động ra tay trả nợ cho nhà họ Hà trước, sau đó bà nói chuyện với Bạch Tuyết mới biết được thực ra hai vợ chồng họ đã ly hôn từ lâu, chỉ là họ đang chờ cho con trai là Hà Thành trưởng thành rồi mới chính thức công khai mỗi người một nơi, những chuyện này Bạch nữ sĩ cũng không rõ cho lắm, tất cả đều là do một tay người đàn ông phụ bạc kia làm ra.

Ôn nữ sĩ và Bạch nữ sĩ có mối quan hệ rất tốt đẹp, bà không ngờ người bạn thân nhất của mình lại phải gánh chịu nhiều bất công đến vậy.

Vì thế bà đã cho bà Bạch hai sự lựa chọn - một là vẫn lưu lại trong nước, hai là ra nước ngoài.

Bạch nữ sĩ đã lựa chọn ra nước ngoài, và khẳng định nhất định bà sẽ trả hết nợ.

Hà Thành cũng là một người rất có năng lực, bằng nỗ lực của chính bản thân mình, gã đã được nhận vào một trường đại học top đầu, và khả năng kinh doanh của gã cũng rất tốt. Trước đây, mấy công ty của gã chủ yếu chỉ hoạt động ở nước ngoài, mấy năm gần đây mới bắt đầu chuyển về trong nước.

Việc đầu tiên mà Hà Thành làm khi trở về nước là liên lạc với ba Tạ để trả lại món nợ năm xưa ba gã đã làm ra.

Sau đó, Hà Thành không hề báo trước mà lại bắt đầu theo đuổi Tạ Lăng.

Hà Thành lớn hơn Tạ Lăng 5 tuổi, hồi nhỏ hai người rất hay chơi cùng nhau, ấn tượng của Tạ Lăng về người này luôn là: anh trai hàng xóm nhà giàu

Chuyện Hà Thành bắt đầu theo đuổi anh thật sự quá đột ngột, nhưng thái độ và mục tiêu của anh ta đều nhắm trúng chỗ ngứa của anh, vừa cẩn thận lại không bao giờ vượt quá giới hạn, mà còn mang theo một cảm giác cưng chiều khó giải thích, ngoài cái lý do theo đuổi này ra thì có phần giống như là anh trai đang chăm sóc cho em của mình vậy.

Nếu là người khác ở chung với Hà Thành thì nhất định sẽ vô cùng thoải mái và hoà hợp.

Nhưng trong tiềm thức của Tạ Lăng luôn cảm thấy có chút khó chịu không vui.

Mỗi một hành động của Hà Thành giống như là kế hoạch đã được tính toán từ trước, rất giả tạo!

Rất nhiều lần Tạ Lăng muốn làm rõ mọi chuyện nhưng Hà Thành rất khôn khéo, luôn “trùng hợp” mà thay đổi đề tài nói chuyện, khiến anh không thể nào mở miệng nói ra lời từ chối với anh ta, cuối cùng Tạ Lăng quyết định chủ động hẹn gặp riêng, làm rõ những chuyện này từ đầu tới cuối, nhưng kết quả, địa điểm mà anh “hẹn gặp” Hà Thành lại vô tình bị Ôn nữ sĩ phát hiện.

Tạ thiếu gia trong giây lát đã hiểu ra, anh cũng không phải là kẻ ngốc, đã rõ ràng hết mọi chuyện.

Bà Ôn nghĩ Hà Thành là một người rất tốt, hiểu tận xuất thân, dung mạo cũng không tồi, tính cách lại tốt, mà cũng hay giúp đỡ người khác, thiếu chút nữa thôi là đã đồng ý cuộc hôn nhân này ngay tại chỗ rồi.

Ngay lúc ấy Tạ thiếu gia có cảm giác người này làm phiền anh tới mức phiền chết luôn rồi, trực tiếp hoảng hốt nói ra: “Mẹ, con đã có đối tượng rồi.”

Sau đó.... sau đó chính là Phó tiên sinh tìm được anh, hai người hỏa tốc cùng nhau đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, không nhanh không chậm đạt được kết quả trước mắt, Hà Thành vì vậy mà cũng tự động rút lui khỏi cuộc sống của anh đã được một năm, làm cho anh thấy thoải mái hơn không ít.

Nếu lúc này Phó tiên sinh không bị mất trí nhớ, Tạ Lăng nhất định sẽ đem chuyện về tên Hà Thành kia nói rõ ràng từ đầu đến cuối không bỏ sót bất cứ thứ gì, nhưng hiện tại....

Anh sợ mình sẽ kích thích đến người bệnh.

Vì thế anh đành phải nói: “Con trai của nhà hàng xóm, không thân quen cho lắm.”

Ánh mắt của Phó Minh Thành dần tối lại, hắn dùng ngón tay cọ xát ở sau cổ Tạ Lăng, giọng nói hơi hạ thấp, “Anh muốn ôm Lăng Lăng một lát, có thể chứ?”

Tạ Lăng không nói gì, anh chỉ trấn an xoa nhẹ đầu Phó tiên sinh, giống như muốn dùng hành động này mà dung túng Phó tiên sinh.

Phó Minh Thành đặt đầu của mình lên cần cổ của Tạ Lăng, làm nũng mà cọ hai cái, cánh tay không tự chủ siết chặt thêm một vòng.

Lăng Lăng của hắn lại nói dối.

Hắn nhớ tới, Lăng Lăng đã cười với Hà Thành.

Không dưới một lần.

Sáng hôm sau, Tạ Lăng gọi người đưa mình về nhà.

Gia đình nhà họ Tạ ở căn biệt thự phía Nam của thành phố, dân sống ở đây đều là những người không giàu sang thì cũng phú quý, hầu hết các ông bà đều chơi Thái Cực Quyền ở công viên, quảng trường có nhiều người tới nhảy, đều là những bác trai bác gái phần lớn là cán bộ đã về hưu, đều là những người đơn giản.

An ninh của khu biệt thự này vô cùng an toàn, hầu hết bảo vệ đều là lính xuất ngũ hoặc là quân nhân, toàn bộ khu biệt thự không hề có bất kỳ góc chết nào trong camera, muốn ra vào cổng phải kiểm tra giấy tờ, nói tóm lại về mặt an ninh là an toàn tuyệt đối.

Trong khu biệt thự không thiếu những cơ sở hạ tầng như công viên, cửa hàng, chợ rau,...

Điều quan trọng nhất là tỷ lệ phủ xanh lên tới 80%, ngay khi bước chân vào khu biệt thự, người ta đã lập tức cảm nhận được bầu không khí trong lành và yên bình.

Xe nhanh chóng tiến vào khu biệt thự, cuối cùng chậm rãi dừng lại trước một căn biệt thự.

Tài xế lái xe là lão Lý, ông quay đầu lại nhỏ giọng đánh thức Tạ Lăng đang nghỉ ngơi ở phía sau: “Thiếu gia, ngài về đến nhà rồi.”

Tạ Lăng chỉ ngủ rất nông, lúc xe dừng lại anh đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi.

“Làm phiền chú Lý rồi, sớm như vậy đã bắt chú phải chạy xe.” Tạ Lăng khẽ xoa xoa huyệt thái dương.

Lão Lý: “Không có phiền toái cái gì hết á, đây chính là bổn phận của tôi mà.”

Lúc này mới có 5 giờ sáng, trời còn mới tờ mờ, những lũ chó, mèo hoang ở mấy biệt thự lân cận còn chưa thức dậy chứ đừng nói là ba mẹ anh. Tạ Lăng mở cửa bước vào nhà, thấy dì Trương đang luộc hai quả trứng gà.

Dì Trương: “Ài, trứng gà chín quá lửa rồi, Tiểu Lăng con chờ một chút nha, dì sẽ hâm sữa cho con, chỉ mất 2 phút thôi.”

Dì Trương làm việc rất nhanh, thậm chí còn không cho anh cơ hội kịp từ chối.

Phòng bếp có cửa sổ nhìn ra vườn, Tạ Lăng đứng trước cửa sổ, nhìn thấy trong vườn có một bãi đất trống liền hỏi: “Trong vườn sao lại có một bãi đất bỏ trống vậy dì?”

Dì Trương đáp: “Hình như nói là muốn trồng chút rau, dì cũng không rõ lắm.”

Trồng rau sao? Khoé môi Tạ Lăng nhếch lên, nếu anh nhớ không lầm, nơi này chính là nơi từng trồng hoa hồng trắng mà mẹ anh rất thích.

Chuyện này có lẽ là do baa anh làm, thật không thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thương của Ôn nữ sĩ khi phát hiện ra chuyện này, Tạ thiếu gia dời tầm mắt đi.

Hôm nay anh trở về sớm như vậy, thứ nhất là vì sợ đụng mặt Hà Thành ở trên đường, thứ hai là chuẩn bị nói trước với mẹ mình về dì Bạch.

Ôn nữ sĩ có một thời gian biểu vô cùng ổn định, mỗi ngày bà đều đặn thức dậy vào lúc 6 giờ để tập yoga trong nửa tiếng, Tạ Lăng chờ ở dưới lầu cho tới 6 giờ 30 phút cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của bà Ôn.

Ôn nữ sĩ hỏi: “Ui, sao về sớm thể hả cưng? Trước kia mẹ có gọi cưng về cũng đâu có thấy mặt. Sao hôm nay tích cực thế?.”

Tạ Lăng đưa cho bà một cốc nước mật ong, không đáp..

Thấy Tạ Lăng không đáp lại lời mình, Ôn nữ sĩ bĩu môi, con trai càng lớn càng không đáng yêu nữa.

Bà chậm rãi uống nước mật ong, bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện lớn, “À, mẹ nghe nói Phó Minh Thành gặp tai nạn xe cộ, có nghiêm trọng lắm không? Có tra ra là ai làm không?”

Nếu trong một gia đình bình thường có vô tình xảy ra tai nạn xe cộ thì đều coi là ngoài ý muốn, nhưng nó lại xảy ra trong gia đình Tạ Lăng thì lại là chuyện thật khó nói, vả lại kẻ thù của nhà anh - Vinh Gia, thật sự sẽ không từ thủ đoạn.

“Con đã điều tra rồi.”

Giọng Tạ Lăng có chút mệt mỏi, “Nhưng tra không ra.”

Phó tiên sinh gặp tai nạn, thoạt nhìn qua thì cũng rất giống một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng vụ việc này lại được dọn dẹp quá mức sạch sẽ, ngay cả thám tử tư cũng không thể điều tra ra được gì. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app -

Ôn nữ sĩ lại nói: “Tra không ra chính là sẽ điều tra ra.”

“Đúng vậy.” Tạ Lăng gật đầu, sau đó dơ tay liếc nhìn đồng hồ, rồi anh quyết định nói ngắn gọn: “Mẹ, dì Bạch đã về nước, mẹ có thể thường xuyên đi mua sắm và uống trà chiều với dì ấy, chuyện khác thì nên cẩn thận một chút.”

Lời Tạ Lăng không quá rõ ràng nhưng mẹ anh đã nghe ra ý tứ trong đó.

Ôn nữ sĩ hơi sửng sốt: “Dì Bạch của con không hiểu chuyện này.”

Bạch Tuyết là một tiểu thư khuê các đúng nghĩa, bà là một người rất đơn thuần, không rành thế sự, đời này bà chịu thiệt thòi nhất chính là phải gánh chịu những chuyện mà ba Hà Thành gây ra.

“Dì Bạch không hiểu nhưng Hà Thành sẽ hiểu.” Giọng Tạ Lăng lãnh đạm.

Anh bóc một quả cam, lấy hết gân trắng trên quả rồi mới đưa cho Ôn nữ sĩ, “Dì Bạch đang sống ở nước ngoài rất tốt, tại sao bà ấy lại quyết định về nước?”

“Được rồi, ta hiểu rồi.” Bà Ôn cau mày nhận lấy quả cam, “Ngày hôm qua ba con cũng nói đến vấn đề này, mẹ không có suy nghĩ nhiều, để mẹ xem sao.”

“Con đến đây từ lúc 5 giờ chỉ để nói chuyện này thôi sao? Tại sao lại không gửi qua wechat?” Ôn nữ sĩ trợn tròn mắt, “Mẹ thường gọi cho con cũng không thấy con hoạt động.”

Tạ Lăng: “...” Con đã gửi wechat cho mẹ, nhưng mẹ thậm chí còn không thèm đọc nó ấy chứ!

Thật ra Tạ Lăng chỉ đang nhắc nhở mẹ mình thôi, kẻo nếu có xảy ra chuyện gì thật thig bà cũng sẽ không phải đau lòng.

9 giờ sáng.

Trước biệt thự nhà họ Tạ có một chiếc xe màu đen đỗ lại, ghế phụ cửa xe chậm rãi mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, anh ta chậm rãi đi tới băng ghế sau mở cửa xe ra, một tay chặn ở cửa, một tay giúp người phụ nữ ở ghế sau cùng ra khỏi xe.

Quản gia rất nhanh đã bước tới, ông nở nụ cười khéo léo lại không có chút gì là nịnh nọt: “Thì ra là Hà thiếu gia và Bạch nữ sĩ, phu nhân nhà chúng tôi đang chờ hai người ở trong nhà.”

Bạch Tuyết nhìn xung quanh một vòng, bà theo bản năng đỡ áo choàng ở trên người, hơi bĩu môi: “Khinh Nhu không tới đón ta sao?”

Tạ Lăng không ở nhà, trong phòng quạnh quẽ đi rất nhiều. Phó Minh Thành rũ mắt sờ sờ băng gạc băng bó vết thương, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Lăng Lăng vì phải ra ngoài nên đã cố ý thay thuốc cho hắn.

Nụ cười trên mặt hắn chỉ là một chút thoáng qua, nhưng rất nhanh đã thay vào đó là một đôi mắt lạnh lùng đến sắc bén.

Phó Minh Thành đẩy cửa bước ra ngoài, như đang đi tuần tra mà đi lại giữa các phòng.

Có một số phòng hắn rất quen thuộc, thậm chí có thể biết căn phòng sau cánh cửa là phòng gì và trong tủ cất những thứ gì mà không cần phải suy nghĩ.

Nhưng có một số căn phòng hắn lại thấy rất xa lạ.

Có ai lại cảm thấy xa lạ với ngôi nhà của chính mình không? Hắn vô thức nghĩ.

Phó Minh Thành bước vào phòng thay đồ, hắn mở tủ quần áo ra, đứng trước cửa tủ với vẻ mặt không rõ thái độ.

Quần áo trong tủ của hắn đều là đồ mới được thêm vào mấy ngày gần đây.

Có thể sự thật đúng như những gì hắn đã đoán.

Phó tiên sinh từ từ đóng cửa tủ lại, bình tĩnh rời khỏi phòng thay đồ.

Phó Minh Thành có cảm giác, chính mình như đã về tới cái ngày xảy ra tai nạn xe cộ ấy, hắn được Lăng Lăng đưa về nhà, trong lòng tràn ngập vui mừng nên vì thế đã xem nhẹ bỏ qua rất nhiều thứ.

Đồ dùng vệ sinh, quần áo... đều là đồ mới do trợ lý của Lăng Lăng đem về.

Trong nhà của hắn lại không có đồ dùng vệ sinh cá nhân của hắn, cũng không có quần áo của hắn, máy tính làm việc cũng chỉ có của Lăng Lăng, trong nhà hoàn toàn không hề tồn tại bất cứ dấu vết nào của hắn cả.

Lăng Lăng không quen với việc hắn chủ động hôn môi, và... Lăng Lăng ở trong tiềm thức của hắn cũng không muốn đưa hắn về nhà.

Người đàn ông cao lớn đứng trong phòng khách, cuối cùng hắn nhìn xung quanh một lượt rồi ngồi xuống ghế sofa.

Có một con gấu nâu nằm trên chiếc ghế sofa màu chàm, Phó Minh Thành biết đây là con gấu nhồi bông mà Lăng Lăng dùng để làm gối đầu khi anh nằm trên ghế.

Trong đầu hắn đột nhiên loé lên một đoạn ký ức - một thanh niên xinh đẹp, tao nhã nửa dựa nửa nằm trên ghế sofa chơi điện thoại di động, có thể do nhiệt độ điều hoà quá cao, hai chiếc cúc áo trên cổ bị thanh niên cởi ra, xương quai xanh cùng với vùng ngực không hề phòng bị mà bại lộ trong không khí, thanh niên khẽ liếc mắt lên nhìn hắn...

Hiện giờ nghĩ kỹ lại, thứ mà hắn quen thuộc nhất chính là phòng của Lăng Lăng cùng với phòng khách này.

Trước đây, có lẽ nào hắn chỉ được phép tới hai nơi này thôi?

Bởi vì hắn được Lăng Lăng coi là một thế thân.

Một sự tồn tại vô hình không thể đưa ra ngoài ánh sáng.