“Chết rồi?”
Ông chủ Vu nói xong hai chữ này thì trầm mặc một hồi lâu, không biết qua bao lâu, ông mới rít một hơi thuốc: “Chết rồi cũng tốt... Cô ấy như vậy, sống mới là bị tội.”
Ông chủ Vu nghiêng người nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ phiêu du về quá khứ, mà Phó Minh Thành lại đột nhiên lên tiếng đánh gãy hồi ức của ông chủ Vu.
“Tôi không quen biết ngài, ngài cũng không quen biết tôi.”
Ông chủ Vu quay đầu lại, mớ râu tục tằng trên mặt che kín vẻ mặt ông.
Ông phun ra một ngụm khói thuốc: “Được.”
Tạ Lăng đang mơ mư màng màng ngủ, bất chợt ngửi thấy một mùi gì đó rất thơm, anh hít hít mũi ngửi, gian nan hé một con mắt ra, ánh mắt mông lung nhìn về nơi phát ra mùi thơm ấy.
“Lăng Lăng.” Phó Minh Thành thấy Tạ Lăng tỉnh, lập tức lên tiếng.
Tạ Lăng ngồi dậy, cơ thể hơi lung lay, Phó Minh Thành vội bước lên ôm lấy anh, Tạ thiếu gia vùi đầu vào hõm cổ chim hoàng yến, khen ngợi: “Anh thơm quá...”
Hình như là mùi dê nướng nguyên con.
Phó Minh Thành dở khóc dở cười, “Lăng Lăng, đến giờ ăn cơm rồi.”
Trang trại nuôi ngựa của ông chủ Vu không cung cấp dịch vụ dừng chân nghỉ ngơi cho du khách, thật ra sân viện này ông chủ Vu xây để làm nhà ở cho mình luôn, thế nên phòng tương đối đơn sơ giản dị, mà hình như cũng không phân chia phòng ngủ phòng khách luôn ấy, giống như chỉ cần kê đại vào phòng một cái bàn là có thể sắp cơm ra ăn được luôn.
Tạ Lăng quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh ghế sô pha được kê thêm một cái bàn nữa, trên bàn đã bày sẵn một cái khay màu bạc đang bốc hơi nghi ngút, mùi thơm mà anh ngửi thấy lúc đang mơ màng ngủ chính là từ đây bay ra.
Tiểu thiếu gia nhếch môi, hai mắt sáng lấp lánh, “Cái gì đây cái gì đây.”
“Cừu nướng nguyên con.” Phó Minh Thành không chịu nổi nhất là khi tiểu vương tử dùng ánh mắt này nhìn hắn, ngọt đến độ như thể có người đàn rót mật vào lòng hắn. Hắn dịu giọng: “Đến ăn đi không nguội mất.”
Tạ thiếu gia hôn chụt lên mặt chim hoàng yến một cái, nhanh chóng xuống giường chạy vội đến bên bàn ăn. Anh không chú ý đến, chim hoàng yến vừa bị anh hôn một cái đang đỏ bừng hai tai, ngượng ngùng không thôi.
Trên khay bạc là mấy miếng sườn nướng và hai cái đùi cừu, bên cạnh còn có một chén canh thịt cừu.
“Giết hai con, cắt hai miếng sườn với đùi về, còn lại thì chia cho mấy anh bảo tiêu, dọc đường họ đã vất vả rồi.” Phó Minh Thành không dám nhớ lại nụ hôn kia, hắn đi đến bên bàn, xắn tay áo lên lộ ra cánh tay đầy đường cong cơ bắp, lấy cái kéo trên bàn rồi cắt thịt cừu thành những miếng vừa ăn, đặt lên đĩa rồi đưa cho Tạ Lăng.
Tạ thiếu gia chớp chớp mắt, anh cảm thấy Tước Tước lúc này có gì đó khang khác, nhưng khác chỗ nào thì anh vẫn chưa hình dung ra được, cảm giác như anh ấy ổn trọng hơn trước thì phải.
Cừu nướng vừa giòn vừa thơm, nướng vừa tới, thì là với ớt bột kết hợp với nhau thành thứ gia vị phụ trợ hoãn mỹ cho món thịt cừu. Tạ Lăng ăn xong một miếng sườn nhỏ, liếm liếm môi.
Anh hỏi: “Không phải chú Vu làm đúng không?”
Phó Minh Thành ngước mắt lên, dừng động tác cắt sườn lại, “Ông chủ Vu nói buổi tối ông ấy lười động vào dao, nên để cho người khác nổi lửa nấu nướng. Có phải hương vị không được ngon lắm đúng không?”
“Không, tôi thích mùi vị này, cảm giác ăn còn ngon hơn chú tôi làm nữa.” Tạ thiếu gia vui vẻ nói.
“Thích là tốt rồi.” Phó Minh Thành rũ mắt cười khẽ.
Hắn giơ cái đùi cừu lên cắt nốt chỗ thịt cừu.
Phần thịt đùi cừu mọng nước, hương vị tươi ngon, ăn cùng với canh thịt cừu quả thực không chê vào đâu được.
Tạ Lăng ăn lửng bụng liền buông đũa. Dạ dày anh không được tốt ho lắm, nếu cố tình ăn no thì lát sẽ tức bụng khó chịu.
Anh ăn xong rồi, nhưng Phó Tước Tước nãy giờ vì mải phục vụ anh nên vẫn còn chưa ăn xong, thế là Tạ Lăng bèn chống cằm quan sát Tước Tước.
Hình như không phải ảo giác đâu, hôm nay Tước Tước cứ khác khác sao á.
Giống như... gợi cảm hơn so với ngày thường?
Ánh mắt Tạ Lăng trắng trợn nhìn không chút che giấu, cứ như vậy nhìn chằm chằm làm tim Phó Minh Thành đập bình bịch, thân thể dần dần trở nên cứng ngắc, hầu kết lăn lộn, đầu ngón tay khẽ run.
Người đàn ông cởi bỏ áo vest, chỉ mặc độc chiếc sơ mi trắng, hai nút cúc áo trên cùng không cài, để lộ ra hầu kết cùng cương quai xanh, nhìn không xót thứ gì.
Tạ Lăng bừng tỉnh đại ngộ, “Anh cởi cúc áo ra.”
Ngày thường Tước Tước thích cài cúc áo lên tận nút trên cùng, khí chất lãnh đạm cấm dục... Ừm, đấy là nếu không làm nũng cơ.
Phó Minh Thành dừng lại một lúc, hắn ngước mắt nhìn về phía Tạ Lăng, vẻ mặt có hơi khẩn trương: “Có hơi nóng...”
Hắn nhìn về phía Tạ Lăng, ánh mắt mang theo một tia sợ hãi cùng bất an, nhấp môi theo bản năng.
“Nóng?” Tạ Lăng gật đầu, hình như trong phòng có hơi nóng thật.
Đấy mắt Phó Minh Thành hiện lên một tia ảo não, kỳ thật hắn có rất rất nhiều điều muốn nói với Lăng Lăng, chứ không phải trầm mặc giống như bây giờ.
Tạ Lăng chọc chọc mặt Tước Tước: “Chiều nay thấy anh hình như có vẻ không vui. Không thích nơi này sao?”
“Không... Không có đâu.” Trong lòng Phó Minh Thành căng thẳng.
Lăng Lăng chạm vào hắn kìa!
“Lạ quá.” Tạ Lăng lại chọc chọc chim hoàng yến, “Vẫn chưa nói gì đó với tôi thì phải.”
Ánh mắt Phó Minh Thành lóe lên, hắn lấy hết can đảm nói: “Thích Lăng Lăng.”
“Này mới đúng này.” Tạ thiếu gia vỗ tay.
Đã một tiếng đồng hồ rồi mà Tước Tước vẫn chưa nói thích anh, không quen!
Sao Lăng Lăng lại có thể đáng yêu đến dường này.
Phó Minh Thành đầu óc tỉnh táo còn có thể khống chế được vẻ mặt chứ không cách nào khống chế được trái tim đang đập liên hồi của mình với Tạ Lăng. Thậm chí hắn còn ghen tị với chính bản thân mình, cái kẻ đầu óc có bệnh ngu xuẩn ấy lại có thể khiến cho Lăng Lăng rủ lòng thương.
“Thích Lăng Lăng.”
Người đàn ông nhìn Tạ Lăng không chớp mắt. Hắn giống như ngày thường thẳng thắn thành khẩn thổ lộ tình yêu, đôi mắt đen láy sáng ngời lộ vẻ vui mừng thuần túy, thế nhưng Tạ thiếu gia lại đột nhiên cảm thấy ánh mắt Tước Tước nhìn anh có vẻ công kích.
Tạ Lăng nắm cằm Phó Tước Tước nâng lên, anh híp mắt lại, giọng nói trầm thấp: “Tước Tước.”
Đáy mắt Phó Minh Thành hiện lên một tia mờ mịt: ?
Ai là Tước Tước cơ?
“Phó Tước Tước.” Tạ Lăng nhìn thẳng vào Phó Minh Thành, xác minh lại cách xưng hô.
Đồng tử Phó Minh Thành co rụt lại, Tước Tước là hắn? Vậy, vậy thì hắn sẽ…
“Chíp, chíp…” Vành tai Phó Minh Thành đỏ bừng, hầu kết lăn lộn, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào Tạ Lăng.
Tạ thiếu gia cảm thấy vậy là đúng rồi, vẫn là Tước Tước ngoan của anh đấy thôi!
Anh buông cằm Tước Tước ra, hơi cong người, cúi sát lại gần Tước Tước: “Nếu anh thấy không vui thì bây giờ chúng ta sẽ rời đi.”
Đi chơi vốn dĩ là muốn để cho Phó tiên sinh thả lỏng tâm tình, nếu Phó tiên sinh đã không thích nơi này, vậy thì không cần phải ở lại đây nữa.
“Không đâu.” Phó Minh Thành nhìn tiểu vương tử đang cách mình rất gần, dục vọng nơi đáy lòng không thể đè ép lại nữa, hắn lo lắng nuốt nước bọt, hôn nhẹ lên tiểu vương tử của mình.
“Tôi rất vui.”
Người đàn ông hơi lùi lại phía sau, giọng nghẹn ngào.
Hắn không thể cảm nhận được nhịp tim đang đập bang bang của mình, chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên như có pháo hoa nổ tung, sau đó, sợi dây lý trí cuối cùng đứt phựt một cái, không thể nghĩ ngợi thêm gì.
Khí hậu trên thảo nguyên thay đổi thất thường, mới ngày hôm qua thời tiết vẫn còn tốt lắm, thế mà sáng sớm nay mặt đất đã bị phủ một lớp tuyết thật dày, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, nhuộm khắp thảo nguyên một màu trắng xóa.
“Chỉ có thể đến trường đua ngựa trong nhà thôi.” Vẻ mặt Tạ Lăng đầy tiếc nuối.
Vất vả lắm mới sắp xếp được thời gian đến đây chơi, thế nhưng kết quả lại bị thời tiết thất thường làm cho kế hoạch đổ bể.
Phó Minh Thành giúp Tạ Lăng cuốn lại khăn quàng cổ, “Chơi trong nhà thôi cũng đủ rồi.”
Trang trại nuôi ngựa của ông chủ Vu quy mô rất lớn, ngay cả đấu trường trong nhà cũng lớn hơn cả mấy trường đấu ngoài trời bình thường, mà cũng an toàn hơn nữa. Có không ít người giàu nguyện ý đến nơi này học cưỡi ngựa, lúc Tạ Lăng mới học cưỡi ngựa cũng học ở trường đua trong nhà đấy thôi, vui cực kỳ. Lúc anh với Phó Minh Thành đến trường đua trong nhà, ông chủ Vu đã chờ sẵn ở đó, ông dắt đến một con ngựa màu mận chín.
“Đây là Tuyết Sơn, Grand Slam của năm ngoái đấy, đẹp không?” Ông chủ Vu sờ sờ lông bờm Tuyết Sơn, khoe hết lời.
Tuyết Sơn có bộ lông mềm mại nhu thuận xinh đẹp, tứ chi thon dài, vừa nhìn liền biết đây chính là một bé ngựa soái khí.
“Ngài mang nó ra cho con chơi ấy hả?” Tạ Lăng nhướn mày.
Ông chủ Vu yêu ngựa như con, giống ngựa chất lượng thế này ông chủ Vu nhất quyết không cho người khác mượn đâu. Thậm chí người không liên quan còn không được chạm vào luôn ấy chứ, chứ đừng nói là cho ai chơi, ông ấy sẽ cảm thấy như vậy là vũ nhục ngựa của mình.
“Chơi cái gì mà chơi, nếu nó không thích con, con cũng đừng hòng cưỡi được lên nó!” Ông chủ Vu bị ngữ khí bâng quơ nhẹ nhàng của Tạ Lăng chọc cho tức vểnh cả râu.
Ông cố ý dắt Tuyết Sơn ra là muốn để cho Tạ Lăng chơi vui vẻ, ai mà ngờ thằng cháu mình nó nói gì đâu á!
Ông chủ Vu hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế bản thân không được nóng giận, ông không chút giấu vết liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Tạ Lăng.
Ông cho rằng động tác của mình bí ẩn lắm rồi, thế nhưng lại vẫn bị người đàn ông đó phát hiện ra. Phó Minh Thành nhấc mí mắt nhìn thẳng vào ông chủ Vu, tầm mắt tối tăm u ám không hề che giấu mà đập thẳng lên người ông chủ Vu. Người sau lập tức nổi hết cả da gà, mở to mắt theo bản năng, biểu tình trên mặt ông bị râu che đậy đi, thể nhưng trên thái dương lúc ngày đông lại lấm tấm mồ hôi.
“Nhất định là nó thích con mà.” Tạ thiếu gia đi vòng quanh Tuyết Sơn, sau đó đứng trước mặt nó, vươn tay xoa xoa bờm Tuyết Sơn. Con ngựa không hề trốn tránh, trái lại còn chủ động cúi đầu để Tạ Lăng sờ sờ nó dễ hơn, “Chú nhìn đi, nó thích tôi*!”
Câu sau là Tạ Lăng nói với Phó Minh Thành. (*)
Cậu thanh niên nghiêng người, hai mắt sáng lên, vui vẻ nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh kéo kéo tay người đàn ông, muốn cho hắn cũng sờ sờ Tuyết Sơn. Người đàn ông thuận theo, vươn tay ra, Tuyết Sơn lui về phía sau một bước như kháng cự, thế nhưng không biết vì sao nó lại dừng lại, dùng lỗ mũi phun ra một ngụm hơi nóng, cuối cùng vẫn cho phép người đàn ông sờ lông nó.
Ông chủ Vu cảm thấy cảnh tượng mờ mịt đặt trên người mình biến mất, ngẩn đầu lên đã thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận kia.
Tạ Lăng cong mắt nói với Phó Minh Thành: “Nó cũng thích anh nè.”
Phó Minh Thành gật đầu: “Ừ.”
Ông chủ Vu:...
Có mà nó bị dọa sợ thì có! Nó bị dọa đó!
Tuyết Sơn nguyện ý để cho Tạ Lăng chạm vào thì ông chủ Vu có thể hiểu được, bởi vì Tạ tiểu thiếu gia trời sinh đã thu hút động vật rồi mà, không chỉ ngựa thôi đâu, ngay cả chó chăn cừu nhà ông cũng đều yêu thích vị tiểu thiếu gia này, suýt chút nữa bỏ mặc đám cừu lại luôn mà đi chơi với thằng bé luôn đó. Tuyết Sơn là một con ngựa hung dữ, hiểu tính người, tính tình cương trực, không thích ai thì nó giơ chân đá cho một phát cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng nó cũng cảm nhận được nguy hiểm, biết được dạng người nào là không thể chọc vào.
Hiển nhiên, Tuyết Sơn cảm thấy nó không thể trêu vào người đàn ông trước mắt nó đây.
Ông chủ Vu thấy Tuyết Sơn đáng thương nhìn ông, đau lòng muốn chết, thế nhưng vẫn phải nhẫn tâm dời mắt đi.
Con chịu tủi nhục một chút đi, buổi tối ba sẽ cho con ăn ngon!
Tuyết Sơn cọ cọ chân, hí nhẹ một tiếng.
“Tuyết Sơn là con của Phi Nguyệt, chính là con ngựa mà ba con thích nhất đó.” Ông chủ Vu nói với Tạ Lăng.
Thật ra ông chủ Vu còn muốn nói với Tạ Lăng rằng, kỳ thật Phi Nguyệt là do cái vị bên cạnh cháu nuôi đó, nhưng ông vẫn nhớ kỹ câu nói ngày hôm qua Phó Minh Thành nói với ông, thế nên lời đến bên miệng rồi vẫn phải nuốt xuống.
Ông cảm thấy có lỗi với Phó Minh Thành, nhưng ông cũng không chấp nhận để cho Tạ Lăng nhà mình bị lừa được.
Ông hiểu được thái độ của Phó Minh Thành đối với Tạ Lăng, ước chừng là hắn đơn phương coi tiểu thiếu gia đơn thuần này như một sự cứu rỗi, sau đó không từ thủ đoạn mà muốn đứng ở bên cạnh tiểu thiếu gia.
Còn Lăng Lăng thì hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Phó Minh Thành cả.
“Vậy hôm nay nó chính là của con!” Tiểu thiếu gia mang tâm thái đi chơi, không hề biết hai người bên cạnh mình đang mang tâm trạng nặng nề.
Tuyết Sơn mang yên ngựa, trên lung chở một túi đồ bảo hộ, Tạ Lăng dỡ túi đồ bảo hộ xuống, người đàn oong cao lớn bên cạnh cũng tự nhiên cầm lấy, sau đó quỳ một gối xuống đất, giúp Tạ Lăng mặc đồ bảo hộ vào. Tư thế của người đàn ông tùy ý tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy mình làm như vậy có gì nhục nhã.
Có thể trở thành kỵ sĩ đáng tin cậy nhất của tiểu vương tử, chính là phúc khí của hắn.
Ông chủ Vu nhìn thấy cảnh này rất muốn hút một điếu thuốc, nhưng bởi vì đến trại nuôi ngựa nên không có mang theo tẩu hút thuốc.
Tạo nghiệt.
Tác giả có lời muốn nói: Hãy quý trọng Phó tiên sinh lúc đầu óc còn tỉnh táo đi, chứ không ổng sắp khùng điên lại rồi.